Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 341




Lại bận rộn thêm mấy ngày.

Tô Lê cuối cùng cũng quay xong, mọi người mua bánh ga-tô chúc mừng cô.

Giang Thần Hi cũng tới, nhưng anh biết hôm nay cô quay xong, cho nên tới đón cô về nhà.

Anh còn tặng cô một bó hoa hồng đỏ lớn.

"Tối nay anh làm mấy món ngon chúc mừng em." Mấy ngày nay Tô Lê đã gầy đi rất nhiều.

Tô Lê gật đầu và nhìn anh nói: "Tối nay Giang thiếu tự mình xuống bếp sao?"

Giang Thần Hi nói: "Nếu không em xuống bếp vậy?"

Tô Lê nghe vậy không khỏi khẽ cười ra tiếng, nói: "Tôi không biết làm."

Giang Thần Hi mỉm cười và xoa đầu cô, ngược lại cũng không nói gì thêm, sau đó hai người liền lên chiếc xe đỗ bên ngoài.

Giang Thần Hi không tự mình lái xe mà có tài xế riêng.

Bây giờ anh không dám mạo hiểm, nhất là nghĩ đến Tô Lê, anh lại càng phải yêu quý bản thân mình.

Trên đường đi Giang Thần Hi chỉ nói với cô về một ít chuyện không quá quan trọng.

Xe dừng ở ngoài một trung tâm thương mại lớn.

Hai người xuống xe, Giang Thần Hi giữ thắt lưng của cô và thuận miệng hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Tô Lê nói: "Sườn xào chua ngọt."

Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng, không rõ tâm trạng thế nào.

Hai người mua một đống nguyên liệu nấu ăn. Tô Lê nói: "Gần đây chị Tôn Hàm đang rảnh, hay buổi tối chúng ta gọi cả chị ấy? Nhưng gần đây em cảm thấy Lục thiếu gia và chị Tôn Hàm giống như sao hỏa đụng vào trái đất vậy, bọn họ cũng thật là."

Giang Thần Hi cười nói: "Làm sao em biết anh sẽ mời Lục thiếu gia?"

Tô Lê mỉm cười và nói: "Anh không rõ anh ấy sao? Em nghĩ anh ấy sẽ không tới. "

Giang Thần Hi không nhịn được cũng cười, gật đầu, nói: "Em nói thật có đạo lý."

Hai người tới khu bán hải sản cao cấp, Giang Thần Hi thấy hai con tôm hùm sống thì lập tức mua luôn. Ngoài ra còn mua sò biển và một ít hải sản khác.

Giang Thần Hi nói: "Sáng sớm anh đã bảo dì Trương mua thịt bò hầm sẵn rồi."

Sau lại bọn họ mua thêm một đống mới trở lại.

Khi đi dạo đến khu bán hoa quả, Tô Lê nghe thấy được mùi sầu riêng thì nhìn sang, quả nhiên ở đó có bán.

"Em muốn ăn cái gì?" Giang Thần Hi mua một dưa hấu.

Tô Lê chỉ vào bên kia và nhìn anh, nói: "Hay của mua một quả đi?"

Giang Thần Hi hơi nhíu mày và nhìn về phía cô hỏi: "Em thích ăn à?"

Tô Lê nhìn bộ dáng Giang Thần Hi có chút miễn cưỡng thì không nhịn được âm thầm cười trộm, khẽ gật đầu nói: "Cái này ăn ngon lắm, hai ngày trước chị Tôn Hàm bảo trợ lý mua một quả, mấy người bọn em lén chạy đến trong công viên nhỏ ăn."

Giang Thần Hi cũng không nói gì, cuối cùng vẫn mua một quả.

Dọc đường đi, trong xe luôn thoang thoảng mùi sầu riêng, Tô Lê nhìn Giang Thần Hi thì không khỏi muốn cười, hỏi: "Giang thiếu không thích sầu riêng sao?"

Giang Thần Hi nhìn cô: “Ừ, anh không thích lắm."

Tô Lê nhìn anh và không nhịn được phì cười, nói: "Vậy sao Giang thiếu không nói, anh không nói em làm sao biết được anh không thích sầu riêng."

Giang Thần Hi nhìn cô, thản nhiên nói: "Em nói em thích mà."

Tô Lê nghe vậy không khỏi sửng sốt, cô nhìn anh rồi vươn người qua hôn nhẹ lên má anh.

Nhưng bởi vì phía trước có tài xế, bọn họ cũng không thể thân thiết quá đáng.

Khi về đến nhà, Giang Thần Hi liền trực tiếp đi vào trong bếp, bắt đầu bận rộn.

Dì Trương ngửi thấy được mùi sầu riêng. Tô Lê ra hiệu cho bà đừng lên tiếng rồi khẽ nói: "Dì mang sầu riêng ra bên ngoài đi, Giang thiếu không thích."

Dì Trương vui vẻ cười và nói: "Ngài ấy không thích nhất là sầu riêng. Một lúc nữa Lục thiếu qua chắc chắn cũng sẽ khó chịu."

"Anh ấy cũng không thích à?"

Dì Trương mỉm cười và gật đầu, nói: "Còn không phải sao, nhưng tôi nhớ tiểu thư Tôn Hàm và A Hào cũng thích. "

Tô Lê mỉm cười và nói: "Vậy thì tốt quá, một lúc nữa mấy người chúng ta ăn ở ngoài sân."

Dì Trương gật đầu: “Được, tôi đi bóc ra để lạnh, chốc ăn cũng ngon hơn."

Tô Lê gật đầu, nói: "Vậy tôi đi phòng bếp."

"Được." Dì Trương mang theo sầu riêng đi ra ngoài.

Tô Lê đi vào trong bếp, nhìn Giang Thần Hi bận rộn hỏi: "Em giúp anh được gì không?"

Giang Thần Hi nhìn cô, mỉm cười và nói: "Em đứng bên cạnh nói chuyện với anh là được, đã lâu rồi anh không nghe em nói chuyện."

"Nói gì?" Tô Lê nhìn anh.

"Gì cũng được." Giang Thần Hi cầm con dao trong tay và bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Kỹ thuật cắt của anh rất tốt, giơ tay chém xuống rất gọn gàng dứt khoát.

Tô Lê dùng ngón tay đầu ngắt một miếng cà chua vừa cắt xong, Giang Thần Hi hình như cần tới nó để làm món ăn gì đó.

Cô ăn hết miếng này tới miếng khác lại hỏi: "Lần này sao anh đi Mỹ lâu như vậy? Anh nói sẽ có ngạc nhiên là ngạc nhiên gì thế?"

Giang Thần Hi vừa nấu cơm vừa nói: "Anh qua Mỹ để nói chuyện mua mảnh đất Tương Thành kia, chị dâu giới thiệu cho anh quen mấy người có lực ảnh hưởng quan trọng trong giới tài chính, anh đã bàn xong mấy dự án hợp tác có liên quan tới mảnh đất này."

"Gần đây trong nước cũng không yên ổn gì, tin tức nói tập đoàn Giang thị bên kia đã bắt đầu mấy dự án, Tương Thành bên kia cũng đã ký hợp đồng xong. Hình như là ngày hôm trước Tương Thành bên kia đã tổ chức nghi lễ đặt móng."

"Động tác của bọn họ nhanh như vậy sao?" Giang Thần Hi cười nhạt.

Tô Lê cười nói: "Bọn họ được mảnh đất tốt thì tất nhiên phải tranh thủ làm rồi. Hơn nữa, lúc này không phải Phương Duệ vừa ngồi lên vị trí hội trưởng sao? Quả thật cũng cần làm ra chút thành tích."

Giang Thần Hi gật đầu và ngước mắt nhìn cô, nói: “Cho nên anh có nên tặng chút quà cho em trai anh không nhỉ?" Anh nói xong cầm cái bát cà chua đã bị Tô Lê ăn mấy miếng, điểm vào mũi của cô và mỉm cười nói: “Em mà ăn nữa thì chảng còn đâu."

Tô Lê nhìn hắn, hỏi: "Anh định tặng quà gì?"

Giang Thần Hi mỉm cười, phía sau lại vọng đến giọng nói bịt mũi của Lục Cảnh Niên: "Đương nhiên là báo cáo kiểm tra chất lượng đất đai mà cô đã thấy."

Anh ta đi tới lại nói tiếp: "Hai vị trốn ở trong phòng bếp nói chuyện yêu đương, tôi muốn hỏi có phải công chúa nhỏ ỉa đùn không mà thối chết người vậy? "

"Không có mà." Tô Lê mỉm cười và nói.

"Thế sao thối thế, không phải là con trai chó của các người ỉa trong góc nào đó chứ?"

"Con trai sẽ không đại tiểu tiện bừa bãi đâu." Tô Lê nói: “Tôi mua một quả sầu riêng, chờ một lúc nữa chị Tôn Hàm tới sẽ cùng ăn."

Lục Cảnh Niên mắng một câu, rên rỉ như sống không còn gì lưu luyến nữa: “Tôi ghét nhất là mùi sầu riêng, trời ạ!"

Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên xoay người ra ngoài lại nhìn Giang Thần Hi, nói: "Sao thế? Em thấy rất thơm mà?"

Nhưng cô nhớ tới Trần Miễn cũng không thích, đặc biệt không thích mùi này.

Mỗi lần Tô Lê ăn sầu riêng, cậu ấy đều sẽ bịt mũi nhìn cô ăn như nhìn quái vật.

Nhưng Giang Thần Hi nhân nhượng cô, cười nói: "Em thích là được rồi, anh còn mua măng núi đấy, lát nữa em ăn xong thì ăn thêm ít măng núi nhé?"

Tô Lê gật đầu.

Trên bàn cơm, Lục Cảnh Niên và Tôn Hàm vẫn giống như một đôi oan gia, thật không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào.

Rõ ràng trong lòng bọn họ đều có nhau nhưng kết quả cứ ầm ĩ như kẻ thù vậy, thật sự không hiểu vì sao nữa.

"Đúng rồi." Lục Cảnh Niên đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Tôi nghĩ bây giờ phần báo cáo kia đã ở trên bàn của mấy văn phòng Bộ trưởng của các ngành quan trọng rồi."

Lục Cảnh Niên mỉm cười nhìn Tô Lê nói: "Cho nên thứ cô rầu rĩ hơn nửa ngày, tôi giữ lại giờ mới chậm rãi lấy ra, hiểu chưa?"

Tô Lê cười nói: "Được, Lục thiếu gia, tôi phải xin lỗi vì đã đoán nhầm về anh, được không? Nếu không lát nữa tôi nhường anh miếng sầu riêng lớn nhất?"

"Tôi không cần!" Lục Cảnh Niên nghe xong vẻ mặt cũng biến đổi: “Sao mùi khó ngửi thế mà cô cũng ăn được nhỉ!"

Tôn Hàm trừng mắt nhìn anh vô cùng xem thường.

Tô Lê nói: "Được rồi, chị Tôn Hàm, A Hào, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn, để tránh làm cho hai vị thiếu gia này ghét bỏ."

Sáng hôm sau, Giang Thần Hi đang chạy trên máy chạy bộ. Một bên là màn hình tinh thể lỏng dang nói về tin tức buổi sáng.

Bởi vì có thư nặc danh tố cáo, cho nên mảnh đất được hai mẹ con Trần Như Nguyệt và Giang Hạo Đông gióng trống khua chiêng bỏ tiền mua trước đó chỉ trong một đêm đã biến thành mảnh đất không có giá trị kinh tế nữa.

"Em nghe nói hôm qua tập đoàn Giang thị bọn họ còn mở một bữa tiệc." Tô Lê nói: “Hôm qua Hoa Hoa nói với em vậy." Tô Lê nghiêng đầu xem ti vi và thở dài nói: “Tối hôm qua còn mở tiếng chúc mừng? Sợ rằng lúc này rượu vẫn chưa bay hết dâu?"

Tất cả truyền thông tranh nhau phát về tin tức làm người ta dở khóc dở cười này.

Mà tiền cũng đã thanh toán, tất cả hợp đồng dự án hợp tác nên ký cũng đã ký, tất cả đều xong rồi.

Giang Thần Hi thật sự không hổ danh là Giang Thần Hi. anh tự nhiên còn khiến cho bọn họ múa gậy giữa rừng hoang, mà chờ tới khi bọn họ chuẩn bị sắp xếp xong hết, tiền cũng ném ra ngoài mới đánh đòn cảnh cáo, sợ rằng bây giờ Giang Hạo Đông còn chưa tỉnh táo đâu.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hi, hỏi: "Vậy mảnh đất này thật sự vô dụng rồi sao?"

Giang Thần Hi cười nói: "Bởi vì liên quan tới địa chất nên không có cách nào xây dựng khu thương nghiệp cao cấp như bọn họ dự định. Hai năm trước anh đã mời mấy chuyên gia địa chất đi khảo sát qua, kết luận của bọn họ là phía dưới có hang dung nham cho nên thậm chí không thích hợp để xây dựng nhà một hai tầng, tối đa chỉ trồng thực cây làm xanh hóa khu vực. Nhưng cảnh sắc Lam Hồ không tệ. Nếu như bằng lòng có thể dùng nhân lực đào ra và nối liền với mấy nhánh sông bên cạnh, mấy năm sau cố gắng khai thác và bảo vệ thì có thể biến nó thành một mảnh đất không tệ."

"Đây là một việc làm từ thiện lớn." Tô Lê nói.

Giang Thần Hi nói: "Mà bọn họ nghiệp chướng quá nặng, quả thật cần làm nhiều việt thiện hơn."

Tô Lê chuyển khăn mặt cho anh, nói: "Nhưng chi phí để làm vậy cũng không nhỏ, bọn họ tốn nhiều tiền mua một mảnh đất tốt, hơn nữa hoàn cảnh xây dựng không tốt, từ góc độ kinh doanh của các anh thì bọn họ phải bồi thường bao nhiêu?"

Giang Thần Hi vừa chạy vừa nói: "Không ít đâu. Bởi vì khi anh rời đi đã mang theo mấy dự án của tập đoàn Giang thị. Theo anh được biết bọn họ đã đặt tất cả hi vọng vào trên dự án này."