Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 665: Động tay động chân là không đúng




Có thể là do bởi vì hôm nay bận rộn cả ngày ở công ty, hơi dính đến giường, Thẩm Chanh liền bắt đầu có chút mệt rã rời.

Cô cẩn thận trở mình, ở dưới tình huống không đánh thức hai tiểu bảo bối bên cạnh, thay đổi một tư thế thoải mái.

Nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Trong mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nghe được một trận tiếng động ở bên ngoài, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cho nên ngay cả mắt cũng lười mở ra.

Kéo chăn mền qua che kín đầu, tiếp tục ngủ.

Cô nằm ở gần bên cửa sổ, gió đêm thổi vào theo cửa sổ, có chút lạnh lẽo.

Theo bản năng rụt rụt cơ thể, muốn chui vào trong chăn, lúc này mới phát hiện không biết từ bao giờ chăn mền trên người mình đã tuột đến một bên.

Cô không mở mắt, chỉ là đưa tay sờ soạng bên cạnh.

Sờ đến một góc chăn mền, nắm lấy, dùng sức kéo, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Liên tục thử mấy lần vẫn không kéo được chăn mền, vì vậy cô liền buông tha.

Buông tay cầm lấy chăn mền ra, cô cứ thế nghiêng thân thể nằm ở trên giường, lại ngủ thiếp đi....

Ngủ chưa đến vài phút, cô liền cảm giác được một bàn tay nóng bỏng phủ lên phần eo của cô, vân tay có chút thô ráp, cấn da của cô có chút run lên.

Khi một người dỡ xuống phòng bị, thường sẽ đề phòng rất sơ suất.

Mơ mơ màng màng thu bàn tay nhỏ bé khoác lên mép giường về, đẩy bàn tay đang làm loạn trên người cô đi, “Buồn ngủ quá, đừng làm rộn....”

Nhưng bàn tay kia vẫn di chuyển trên tay cô, chẵng những không dừng động tác lại, ngược lại còn càng thêm tùy ý.

Bàn tay lớn kia trực tiếp vòng qua tay Thẩm Chanh, một đường hướng lên từ bên cạnh eo cô, mãi cho đến khi ở giữa sau lưng của cô mới dừng lại.

Nhưng bàn tay đó chỉ dừng ba giây, liền dùng ngón tay ôm móc áo ngực của Thẩm Chanh, vừa nhấc, xiết chặt, buông lỏng, ba nút cài đều bị cởi ra toàn bộ.

Ngay vào lúc áo ngực bị mở ra, bàn tay nóng rực rất nhanh lướt qua phía trước từ sau lưng của cô, một phát bao trùm ở phía trước mềm mại ngạo người kia.

Người đàn ông khẽ cúi thân thể cao to, cười như không cười, dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười của anh càng sâu thăm thẳm.

Chỉ thấy anh đột nhiên nheo mắt, nhìn người phụ nữ còn chưa tỉnh lại trên giường, nắm chặt tay rãnh, tăng thêm vài phần lực đạo.

”Ưm....!”

Ngực truyền tới cảm giác bị đè ép, khiến Thẩm Chanh không khỏi kêu rên ra tiếng.

Cũng ở một giây này, cô đột nhiên bừng tỉnh!

Ngực!

Có người tập kích ngực của cô!

Mạnh mẽ mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn tú giống như yêu nghiệt nhanh chóng chui vào tầm mắt của cô.

Nhìn tiếp đến, là nụ cười không để lại dấu vết trên khóe môi anh, cùng với nguy hiểm bí mật mang theo trong nụ cười.

Khoan đã, không phải cô khóa cửa rồi ư?

Người đàn ông này là vào bằng cách nào?

Có chìa khóa dự bị?

Hay là nhảy cửa sổ?

Nhìn thấy cô tỉnh lại, nụ cười bên môi người đàn ông càng trở nên sâu thăm thẳm, giọng nói trầm khàn mang theo một cổ áp suất thấp không biết tên: “Đốt lửa, không có ý định dập?”

Giọng nói của anh không tính rất thấp, nhưng cũng không có đánh thức hai túi sữa nhỏ nằm ở bên cạnh, trên thân hai người như là mang theo một loại ngăn cách, ngăn cách tất cả âm thanh và tiếng động.

Bọn nhỏ ngủ yên ổn, thỉnh thoảng sẽ chậc chậc chép miệng nhỏ của mình một chút, hoặc là duỗi ngón tay nhỏ thịt đô đô vào trong miệng ngậm.

Thẩm Chanh nằm ở trên giường không có bất kỳ động tác nào, chỉ là có thâm ý liếc qua tay còn đặt ở trên ngực cô, “Có chuyện thì nói, động tay động chân như vậy là không đúng.”

”Không đúng?” Thi Vực dựng thẳng lông mày, hơi thở nguy hiểm trong mắt càng thêm nồng đậm, đồng thời mang theo một cổ hơi thở âm hàn, dường như có thể đóng băng tất cả mọi thứ chung quanh.