Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 721: Chuyện ba năm trước (1)




Editor: May

Diệp Tử đứng dậy muốn đi, không ngờ bị người kéo tay lại, sau đó không kịp làm ra đề phòng liền ngã đến trên giường, bị người đàn ông một phát ghì vào trong ngực.

”Anh, không phải đang ngủ sao?”

Diệp Tử chột dạ cúi đầu xuống, không nhìn tới ánh mắt của anh, giống như là làm chuyện xấu gì đó bị người phát hiện.

”Đừng nói gì cả, ngủ.”

Tần Cận ôm cô vào trong ngực, sau đó nhắm mắt lại lần nữa, có thể là ôm cô yên tâm, hô hấp của anh từ từ trở nên vững vàng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Diệp Tử cẩn thận ngẩng đầu, sau khi xác định anh đang ngủ, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Có thể là bởi vì trong lòng có chuyện, sao cô đều không ngủ được, ba giờ sáng, cô còn nhìn ra những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Tần Cận tỉnh lại vào lúc này, thấy cô vẫn chưa ngủ, không kiềm được nhíu mày.

”Sao, không ngủ được?” Anh hỏi.

Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử thu tầm mắt trở về, nhìn anh, mím mím môi: “Em chưa buồn ngủ, không muốn ngủ.... có phải em ồn đến anh không?”

”Không có.”

”Vậy anh tiếp tục ngủ đi....”

”Muốn hỏi gì thì hỏi, đừng dấu ở trong lòng.” Tần Cận nặng nề lên tiếng, dường như biết cô đang suy nghĩ gì đó.

”Em....” Diệp Tử muốn nói lại thôi, không biết nên không nên hỏi.

”Nói.”

”Vậy, em có thể hỏi về chuyện em gái của anh không....” Diệp Tử cẩn thận mở miệng.

”Ừ.”

”Anh nói anh đang điều tra Cố Liên Thành, là vì tai nạn xe cộ ba năm trước có liên quan tới cô hệ sao?” Cuối cùng, Diệp Tử vẫn là lấy dũng khí hỏi vấn đề này.

Khí áp trong không khí đột nhiên trở nên rất thấp, mắt sắc của Tần Cận tối tăm dữ dội, khiến người ta không cảm thấy được cảm xúc giờ phút này của anh. Nhìn đèn thủy tinh phía trên, sau khi anh trầm mặc hồi lâu.

Biết mình vừa mới hỏi một vấn đề không nên hỏi, Diệp Tử nắm chặt lấy ga giường, khẩn trương, bất an....

Ngay tại lúc cô cho rằng Tần Cận không trả lời vấn đề của cô, anh lại đột nhiên lên tiếng: “Chỉ mong không có.”

Ý ngoài mặt bốn chữ này rất rõ ràng, là có thể có, có lẽ có, hẳn là có, thậm chí là khẳng định có.

Diệp Tử cũng nghe được rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết rồi.”

”Em muốn biết chuyện năm đó phát sinh như thế nào?” Tần Cận chậm rãi giơ khóe môi lên, rõ ràng đang cười, nhưng không có chút nhiệt độ.

”Em....” Diệp Tử không biết trả lời như thế nào.

”Anh nói cho em biết.” Anh cười khẽ, có chút chua sót, có chút phức tạp.

Diệp Tử cắn môi, cũng không nói gì, liền an tĩnh gối lên cánh tay của anh, nghe anh nói đến chuyện ba năm trước.

”Từ nhỏ em gái của anh đã có sở thích thiết kế, càng thêm yêu thích có thừa với thiết kế đồ trang sức, con bé không giống những nữ sinh khác, chỉ luôn tưởng tượng có một ngày có thể tự mình thiết kế ra một chiếc nhẫn có một không hai.”

”Chỉ là con bé đi trên con đường thiết kế đó không thuận lợi trót lọt, bởi vì nhà họ Tần tụi anh gia tài nghiệp lớn, trưởng bối trong nhà đều hy vọng cô có thể tiếp nhận công ty gia đình, cho nên phản đối cô làm cái nghề thiết kế đá quý này, để con bé thất bại hết lần này tới lần khác.”

”Nhưng con bé không chịu thua, cũng không nhận thua, thề phải khiến tất cả mọi người đều đổi cái nhìn với nó, vì vậy vẫn không buông tha chính mình, không sợ vào nghề ba năm cũng vẫn là một nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng gì.”

”Dù thiết kế không được đưa ra thị trường, dù mỗi bản vẽ thiết kế đến một trình tự làm việc xét duyệt cuối cùng đều bị trả lui về, con bé cũng vẫn kiên trì.”

”Đến khi ba năm trước, con bé thiết kế ra một cái nhẫn, bản vẽ vừa ra liền thông qua phê duyệt cấp cao phía trên, con bé muốn để chiếc nhẫn này trở thành một chiếc có một không hai, cho nên quyết định tự mình chế tạo.”