Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 916: Ngày nghỉ




Editor: May

Cũng không biết là bởi vì Thích Cảnh Nhân giấu diếm nên khiến trong lòng Tô Cửu Y có chút không được tự nhiên, hay là còn nguyên nhân gì khác. Cô rầu rĩ “Nha” một tiếng, liền cúi đầu nhìn cục đá dưới chân, không nói thêm lời nào.

Khó trách được Tống Trí Kha sẽ nói, ai không có bí mật.

“Sao váy lại ướt?” Thi Ngạo Tước chú ý tới trên váy cô có một mảnh ẩm ướt.

Vừa được Thi Ngạo Tước nhắc nhở như vậy, Tô Cửu Y cũng nhanh chóng phản ứng kịp, vừa rồi chạy trốn khỏi toilet, quên váy của mình vẫn ẩm ướt hồ hồ, hiện tại dính sát làn da, rất nhếch nhác.

“Còn không phải bởi vì anh.” Cô lắc lắc váy, trong giọng nói có phàn nàn, “Những tiểu thư nhà giàu ái mộ anh kia luôn tìm tôi gây phiền phức.”

Thi Ngạo Tước nghe tiếng, không khỏi giơ khóe môi đẹp mắt lên, “Biết tìm cô làm phiền, điều kiện tiên quyết là cô sẽ tạo thành uy hiếp với bọn họ.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Tô Cửu Y: “....”

Anh nói câu nói kia là có ý gì chứ?

*

Lúc gần tới năm giờ, mặt trời muốn xuống núi, đám người trên bữa tiệc không có đông đúc như buổi trưa nữa.

Thi Ngạo Tước nhìn quanh một chút chung quanh, phát hiện Tiền lão gia đã sớm không ở nơi này, chỉ sợ là bởi vì tuổi tác đã cao, không thể đứng quá lâu dưới ánh mặt trời, trở về phòng nghỉ ngơi rồi.

“Chúng ta về nhà đi.” Anh thản nhiên mở miệng.

Sau khi Tô Cửu Y nghe được câu này, trong chốc lát có chút thẫn thờ, cô lớn như vậy, lần đầu tiên có người nói với cô “Chúng ta về nhà”.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Thi Ngạo Tước, anh che ánh mặt trời ở phía sau, hình dáng thân thể như là được khảm khung màu vàng, dường như rất chói mắt, biểu cảm trên mặt tuấn tú vẫn là lành lạnh trước sau như một, nhưng trong con ngươi của anh lại như một mảnh hồ nước ôn nhu, đầy đến mức như sắp tràn ra ngoài.

Hô hấp Tô Cửu Y có chút hỗn loạn, trái tim nhảy cực nhanh trong lồng ngực, như đang muốn đánh vỡ chướng ngại xương sườn này.

Mấy đứa bé vui đùa ầm ĩ đi qua từ bên cạnh bọn họ, tiếng cười nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí giữa hai người, trong nháy mắt Tô Cửu Y định thần lại, gật gật đầu.

Từng tia sáng ánh mặt trời dư âm phun trào ra từ trong vòng tròn mặt trời màu vàng kim, sóng biển dập dờn lăn tăn, chợt thoáng qua.

Xe một đường chạy nhanh về nhà họ Thi, Tô Cửu Y ngồi ở trong xe rất là yên tĩnh, nhưng tâm tình của cô lại cực kỳ phức tạp.

Cô hơi thấy khó hiểu quan hệ giữa mình với Thi Ngạo Tước, vốn hai người chỉ là bởi vì một lần ngoài ý muốn mà bị ép dây dưa đến cùng, sau đó bởi vì muốn tìm ra chân tướng sự tình mà không thể không đi tìm kiếm chứng cớ, lại suýt chút nữa chết, cuối cùng là vì an toàn của mình mà vào nhà anh làm việc.

Nếu như không phải hai lần da thịt thân thiết đó, cô rất khó tưởng tượng mình sẽ có liên quan gì với người đàn ông ưu tú bên cạnh này.

Cho nên cô có chút không hiểu nổi, tại sao anh sẽ giải thích chuyện Thích Cảnh Nhân với mình.

Là vì cô và Thích Cảnh Nhân là bạn tốt, hay chỉ đơn thuần là giải thích với cô mà thôi?

Cô nghĩ đến lòng dạ có chút rối bời, không khỏi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đang lúc hoàng hôn, bầu trời phía tây vọt ra đám mây ánh sáng tươi đẹp, thổi gió đêm ấm áp ở phía trên, muỗi trên đường rừng rất nhiều, bay ong ong đuổi theo, hương hoa như vậy, không biết nhẹ nhàng tới từ nơi nào, xông vào mũi nồng đậm.

Thật ra chỉ cần tĩnh tâm ngắm nhìn, thế giới này vẫn rất tốt đẹp.

Nhà họ Thi dường như rất an tĩnh, cửa ra vào chỉ còn mỗi mấy bảo an, không có thấy đội ngũ trang nghiêm trước đó. Tô Cửu Y có chút kinh ngạc, không hiểu nhìn về phía Thi Ngạo Tước bên cạnh.

“Hôm nay là ngày nghỉ quy định mỗi tháng.” Anh nói, “Người giúp việc và quản gia đều trở về rồi.”