Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 162: Khương kha, cô có biết xấu hổ không hả




Buổi chiều hôm sau, tôi vừa tới công ty không lâu thì ba người của công ty quảng cáo cũng tới.

Trong đó có giám đốc công ty quảng cáo cùng với người phụ trách hạng mục nhà đất và một cô bé bình thường chuyên nhận chỉnh sửa ảnh giúp tôi.

Sở dĩ tôi nói là một cô bé, bởi vì cô ấy đúng là nhỏ tuổi hơn tôi.

Sau khi tốt nghiệp trung cấp xong liền xin vào công ty quảng cáo, làm nghề thiết kế cũng được mấy năm rồi.

Trên khuôn mặt ở tuổi dậy thì nổi đầy mụn mang theo vẻ tức giận, vừa bước vào cửa đã nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Lý tổng, sao ngài lại đích thân mang người đến đây?” Chung Giai mỉm cười đứng dậy, liếc qua cô bé kia một cái.

Bên Lý tổng lập tức quát khẽ: “Đường Châu Đốc, cô chưng ra bộ mặt đấy cho ai xem đây.”

Đường Châu Đốc còn căm phẫn liếc tôi thêm một cái nữa rồi mới cúi đầu xuống.

“Giám đốc Chung, tôi đây không phải là đã mang người đến nhận lỗi hay sao? Lần này là do lỗi của chúng tôi, cô có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa được không?” Lý tổng nhìn Chung Giai, lúc này đã thay bằng bộ mặt tươi cười.

“Xin lỗi thì có ích gì? Nếu không phải chúng tôi phát hiện ra lỗi sai kịp thời và nhanh chóng điều chỉnh, làm chậm trễ mất việc bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm qua ngày hôm qua, các người ai gánh nổi trách nhiệm đây?” Chung Giai tiếp tục lớn tiếng kết tội, cô liếc Lý tổng một cái, mặt lạnh tanh nói: “Chúng ta đến phòng họp nói tiếp.”

Lý tổng gật đầu cười vâng vâng dạ dạ.

Chung Giai nghiêng đầu nhìn tôi: “Khương Kha, cô cũng qua đây đi.”

Tôi vâng một tiếng rồi đi theo sau bọn họ.

Trong phòng họp chỉ bày một bàn trà nhỏ và bốn cái ghế.

Chung Giai và Lý tổng ngồi đối diện nhau, tôi đứng ngay sau Chung Giai, Đường Châu Đốc và người phụ trách hạng mục đứng phía sau Lý tổng.

“Giám đốc Chung, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nhận sai.” Lý tổng mở miệng trước. “Trước khi tôi đến đã nói với bộ phận tài vụ rồi, không những không lấy tiền tấm bảng quảng cáo kia mà lần này còn giảm giá 30% tất cả các vật liệu, chúng tôi không lấy lãi, chỉ lấy giá gốc thôi, cô thấy thế nào?”

“Phạm lỗi lớn như thế, sớm đã vượt quá phạm vi tha thứ của tôi rồi, hợp đồng của chúng ta kết thúc ở đây.” Nét mặt Chung Giai lạnh nhạt, bộ dạng không thể đàm phán thêm được nữa.

“Giám đốc Chung, cô đây không phải là muốn bức chúng tôi đến nước phá sản chứ? Cô biết khách hàng lớn nhất của công ty chúng tôi là công ty các cô mà, nếu như công ty các cô đổi đối tác kinh doanh thì chúng tôi sẽ lâm vào bước đường cùng mất!” Lý tổng cắn răng “Chúng tôi giảm 50%, xem như là đền bù. Giám đốc Chung, cầu xin cô đừng chối bỏ chúng tôi, đầu năm nay việc kinh doanh đã không được tốt cho lắm.”

“Làm ăn có tốt hay không là việc các của các người.” Chung Giai nghiêng đầu “Khương Kha, rót cho tôi cốc nước.”

Trong phòng họp có bình nước, tôi bước nhanh đến rót hai cốc nước, cho Chung Giai và Lý tổng mỗi người một cốc, sau đó lại rót thêm hai cốc nữa, đặt bên cạnh cốc của Lý tổng, biểu thị là cho hai người đứng sau ông ta.

Chung Giai uống một ngụm rồi tiếp tục: “Ông đừng nói đùa nữa, công ty quảng cáo của các ông, khách hàng đông như thế, thiếu công ty của chúng tôi, chúng ta không hợp tác, các ông vẫn còn rất nhiều đối tác lớn khác. Vốn dĩ chỉ định thông báo với ông một tiếng, không ngờ ông lại đích thân đến tận đây!”

“Tôi có thể không đến ư? Công ty của chúng tôi vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của công ty cô! Chúng ta đã hợp tác bao nhiêu năm nay mà Chung Giai cô vẫn không hiểu cách chúng tôi làm việc ư? Chúng tôi trước nay vẫn luôn thận trọng, lần này xảy ra sơ suất, đúng thật là ngoài ý muốn.” Lý tổng nói.

Ông ta dừng lại một lúc: “Nếu như giám đốc Chung vẫn chưa hả giận, tôi chỉ còn có thể đuổi việc Đường Châu Đốc thôi, chuyện lần này tất cả đều là lỗi của cô ta! Việc thiết kế ảnh trước nay vẫn là nhiệm vụ của cô ta, cô Khương và cô ta vẫn luôn trao đổi với nhau, nhất định là ở công đoạn nào đó đã xảy ra sai sót mới dẫn đến vấn đề nghiêm trọng này.”

Đường Châu Đốc vừa nghe thấy muốn đuổi việc cô ta thì đôi mắt vốn đã chẳng to trợn trừng lên, khuôn mặt đầy mụn càng thêm đỏ.

Cô ta vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng đến giờ phút này thì không thể nhịn được nữa rồi, dường như trong nháy mắt nhảy dựng lên: “Lý tổng, chuyện này tuyệt đối không phải là lỗi của tôi! Tôi thề tài liệu đó Khương Kha đã kiểm tra qua rồi.”

Cô ta giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt tôi, mắt đầy giận giữ, sự căm phẫn tăng thêm vài phần, dường như đang gầm lên với tôi: “Khương Kha, cô có biết xấu hổ không hả? Tài liệu nào tôi cũng giao cho cô kiểm tra, sau khi cô xác nhận tôi mới đem đi in.”