Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 5: Em sẽ không yêu anh chứ




Tôi sững sờ, quay đầu nhìn anh.

Trên xe, không phải là quá mức kích động sao?

Anh biết tôi nhìn anh, anh lại không giải đáp nghi hoặc của tôi, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên, thành thạo châm lửa, nhấn ga, bẻ lái.

Rất nhanh, chiếc Land Rover rời khỏi bãi đỗ xe.

Đèn đường chiếu lên mặt anh, lộ ra từng tầng ánh sáng.

“Nhìn tôi làm gì?” Anh hỏi.

Một cặp mắt đào hoa liếc nhìn tôi, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía trước.

Lúc đó, lái xe khi uống rượu chưa phạt nghiêm, giá cũng không quá đắt, vì vậy ý thức an toàn của mọi người kém xa bây giờ.

“Anh rất đẹp trai!” Tôi nhìn anh, cười ngây ngốc.

Lúc này anh mỉm cười, khóe môi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, vô cùng mê người.

“Cô gái nhỏ, em sẽ không yêu tôi chứ?” Anh hỏi.

“Yêu thì sao?” Tôi nửa đùa nửa thật.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, ý cười của anh nhạt dần từng chút một, tôi không hiểu tôi nói câu này có gì sai, tôi thường nghe thấy đám chị em nói với các ông chủ như vậy mà.

Anh im lặng chậm rãi hạ cửa kính, gió từ bên ngoài thổi tới, tuy không mát bằng gió của điều hòa, nhưng lại thổi tan đi bầu không khí mập mờ xấu hổ trong xe.

Qua một lúc lâu sau.

“Tôi không thể cho em bất cứ thứ gì…” Khuỷu tay trái của anh đặt ở khung cửa sổ, ngón tay chống vào huyệt thái dương, tay phải cầm tay lái, đột ngột hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt!” Tôi dõng dạc nói.

“Bằng tuổi con trai tôi.” Anh nói, đổi đề tài khác: “Em ở đâu, tôi đưa em về nhà.”

“Anh…” Tôi hoàn toàn không có cách nào hiểu được, mới hai mươi phút trước, anh nói anh muốn để tôi biết anh có được hay không, vài phút trước, anh hỏi tôi đã từng làm chuyện đó trên xe chưa?

Hiện giờ, anh muốn đưa tôi về!

“Sao anh lại thay đổi nhanh như vậy chứ?” Tôi cảm thấy bị tổn thương, cảm giác bị người khác từ chối, mà lại là… tôi chủ động, chỉ thiếu mỗi không cầu xin anh muốn tôi mà thôi!

“Không có hứng thú!” Anh nhìn tôi lần nữa, tôi cảm thấy ánh mắt anh có chút lạnh nhạt.

“Nói điêu!” Tôi trách móc, hất cằm về phía anh: “Rõ ràng phần dưới anh có phản ứng…”

“Đó là do nó không nghe lời.” Ngữ khí của anh rất lạnh nhạt: “Trước giờ tôi chơi bời bên ngoài, không thích nói đến tình cảm.”

Anh dừng một chút, xoa xoa mi tâm, dường như thở dài: “Em làm nghề này lại càng không nên để tình cảm xen vào. Em phải biết rằng những người đàn ông đến chỗ đó tìm vui, đều không phải đàn ông tốt.”

“Vậy còn anh?” Tôi bướng bỉnh hỏi.

Anh cười, không nói chuyện.

“Ở chỗ nào? Nếu không nói tôi sẽ để em lại ven đường.” Một lúc lâu sau, anh nói.

Tôi vội vã đọc một địa chỉ, là nơi cách chỗ tôi thuê phòng một con đường.

Trên đường đi, tôi không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi buồn bã.

Anh cũng tỉnh táo lại khá nhiều.

Rất nhanh đã đến địa chỉ tôi nói, anh dừng xe lại.

Tôi vốn nên nhảy xuống xe, nhưng lại không cam lòng, vì vậy tôi đã làm ra một chuyện: Tôi đè anh xuống, hôn anh, nhanh chóng lật người sang bên ghế lái, dang hai chân ngồi trên người anh.

Tôi hôn rất mạnh bạo, gần như là cắn xé.

Tìm được nút bấm trên cửa xe, trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Hô hấp nóng rực, mùi rượu thơm nồng, anh phản kháng không nổi, rất nhanh đã hạ ghế xuống, còn thuận tay tắt đèn xe.

Cuối cùng tôi cũng biết, anh rất thành thạo.

Lúc lâm trận, anh đụng phải chướng ngại ở chỗ đó, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, xen lẫn sự đấu tranh vùng vẫy.

“Đến lúc này rồi, anh còn là đàn ông không vậy?” Tôi hỏi.

Anh không do dự nữa, dùng sức đâm vào.

Tôi đau đến mức cả người run rẩy.

Đêm hôm đó, anh dùng thời gian một đêm để chứng minh anh có phải là đàn ông hay không, cũng chứng minh anh được hay không được.