Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 12: Còn có loại màu sắc nữa




Phục vụ của bệnh viện Thành Hòa quả thật vui lòng khách đến vừa lòng khách đi, sau khi làm xong các hạng mục kiểm tra, y tá bưng đến cho Chu Mịch một bữa sáng có cả sắc và hương, còn được kết hợp đầy đủ dinh dưỡng, còn hỏi xem cô ăn sáng ở trên giường hay trên bàn.

Chu Mịch vội vàng đi xuống, y tá vừa đi, cô chụp một bức ảnh gửi cho bạn thân: [Khoa trương quá đi.]

Hạ Diệu Ngôn: [Ăn ở viện à? Đây là bữa ăn cho người ở cữ đi, cậu thử hỏi xem bọn họ có bê nhầm không.]

Chu Mịch cười một cái trong nỗi khổ.

Bác sĩ phụ trách giường của Chu Mịch họ Ngô, tên là Ngô Úy, cái tên rất kiên cường, thế mà lại là một vị bác sĩ nữ, hơn nữa mặt mày cũng hiền từ, nhìn có vẻ dễ ở chung.

Ít nhất thì Chu Mịch cho rằng là như vậy.

So với quan hệ bệnh nhân bác sĩ bình thường, bác sĩ Ngô càng giống như một người chị họ ở xa đang làm việc tại bệnh viện hơn, lúc nói với cô về những việc phải làm sau đó, cô ấy cũng dùng giọng điệu bình tĩnh, muốn cố gắng giảm bớt sự lo lắng và hoang mang của cô.

Chu Mịch rất cảm kích cô ấy.

Hết một buổi sáng, cô cơ bản đã hiểu hết lịch trình của những ngày tiếp theo rồi.

Thật ra cũng không khác gì những thứ mà bác sĩ ở bệnh viện nhân dân đã nói, Ngô Úy đề nghị cô chọn một phương thức ổn thỏa hơn, nhưng sau khi suy nghĩ, Chu Mịch vẫn không thể qua khỏi cửa ải tâm lý, kiên trì dùng thuốc trước thử xem.

Điều khác biệt duy nhất chính là, lần này ở trong phòng siêu âm, bác sĩ siêu âm hỏi cô và chồng cô có muốn giữ lại một vài hình ảnh làm kỷ niệm không.

Chu Mịch nằm ngây ngốc ở đó, nghe vậy thì điên cuồng lắc đầu.

Cô không muốn có thêm ràng buộc với người bạn nhỏ có vận may không tốt trong bụng nữa, bất luận là về mặt cơ thể, hay là tinh thần, trừ việc đem lại cảm giác áy náy và buồn bã, thật sự không có tác dụng gì.

Lúc kiểm tra kết quả, Chu Mịch lặng lẽ nói một câu “Xin lỗi” ở trong lòng.

Thế nhưng cũng chỉ có “Xin lỗi” thôi.

Xin lỗi con, cũng xin lỗi mẹ. Sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại.

Dùng xong bữa sáng thịnh soạn trong sự tự giễu, cơ thể Chu Mịch trở nên ấm áp, căng da bụng trùng da mắt, cô leo lên giường ngủ một giấc thật say.

Lúc ánh mặt trời quấy nhiễu dưới mắt làm cô tỉnh thì đã là buổi chiều.

Đã mấy ngày Chu Mịch không ngủ ngon như này, nhất thời cô không biết bây giờ là thời gian nào, mình đang ở đâu, hai tay mở ra, ngáp một cái thật kinh thiên động địa, âm đuôi còn kéo ra rất dài, giống như đùa giỡn một cách cổ quái.

Đợi đến khi mở được nửa con mắt ra, cô sờ điện thoại ở bên gối, trong sự mông lung lại nhìn thấy một người ngồi ở sô pha không xa, dáng người thon dài.

Trái tim Chu Mịch kêu lộp bộp, hoàn toàn tỉnh giấc.

Ánh mắt hai người giao nhau, Trương Liễm tự nhiên nhìn cô, Macbook đặt ở bàn trà trước mặt, chắc là đang làm việc.

Chu Mịch nhớ đến vẻ thức dậy có chút khoa trương lúc nãy của mình, hai tai nóng lên, ôm lấy điện thoại quay lưng về phía anh, nhanh chóng trốn vào ổ chăn của mình.

m thanh thong thả của người đàn ông bay đến từ phía sau: “Nếu như lần đầu tiên em thức dậy mà làm ra động tĩnh lớn như vừa nãy, chúng ta cũng không đi đến bước này.”

Chu Mịch: “…”

Cô cắn răng, rầu rĩ lên tiếng: “Cả đời này anh không ngáp cái nào à?”

“Cộng toàn bộ lại có khi còn không bằng số đề-xi-ben một lần của em.” Trong giọng điệu của anh mang theo ý cười.

Chu Mịch áp mặt vào gối, nắm đấm cũng cứng lên: “Ai bảo anh ở đây nghe? Ngồi đâu không ngồi, cứ phải ngồi trong phòng bệnh của em, làm ồn đến sếp rồi, xin lỗi nhiều.”

Trương Liễm cười một tiếng: “Anh đã nói là buổi trưa sẽ đến thăm em.”

Chu Mịch ồ một tiếng: “Quên không đi trang điểm trước rồi.”

Trương Liễm vẫn cười, không tính toán với cô: “Đói không, anh bảo bọn họ đưa cơm trưa đến.”

Lúc này Chu Mịch mới nhớ đến thời gian, cô ấn màn hình sáng lên, thế mà đã 3 rưỡi chiều rồi.

Chu Mịch kinh ngạc ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mấy nếp nhăn trên chăn một lúc, mới nghiêng đầu hỏi Trương Liễm: “Anh đến từ trưa thật sao?”

Trương Liễm trả lời: “Ừm.”

“Sau đó cứ đợi đến bây giờ?” Mặt cô đầy hoài nghi.

Trương Liễm dựa vào sô pha: “Không thì sao.”

Ngón tay của Chu Mịch chọc lung tung lên chiếc chăn trong phạm vi rất nhỏ: “Sao anh lại không gọi em.”

“Gọi dậy làm gì chứ,” Trương Liễm lãnh đạm nói: “Cãi nhau với anh sao?”

Chu Mịch nghiêng đầu, chú ý đến những khe hở của cửa lá sách, giống như cố hết sức nhét những cảm xúc không nói nên lời của mình vào đó: “Được thôi… Thật ra anh cũng còn có chút nhân tính.”

Trương Liễm nhếch môi: “Sao vậy, muốn chung sống hòa bình với anh sao?’

Chu Mịch mím môi, nói rõ từng chữ giống như đang tuyên bố một tin tức vô cùng trọng đại: “Trước khi chuyện này kết thúc, em sẽ chung sống hòa bình với anh, cùng nhau giải quyết.”

Bộ dạng ăn không nói có của cô ngoại trừ việc làm người ta cảm thấy buồn cười, thì cũng chỉ làm người ta cảm thấy buồn cười, Trương Liễm hỏi: “Sau đó thì sao.”

Chu Mịch liếc nhìn một cái: “Ai về nhà nấy.”

Trương Liễm gật đầu: “Ừm.”

Chu Mịch vội vàng bổ sung: “Còn có…”

Trương Liễm ra hiệu cho cô tiếp tục.

“Quan hệ bất chính của chúng ta từ đó trở đi chính thức kết thúc, nếu anh có yêu cầu gì thì xin mời tìm người khác.” Hai tay của cô bất giác đan vào nhau, vẽ một vòng cung trên mặt chăn màu trắng: “Em thực tập ở Austar xong thì sẽ đi, sau này chúng ta sẽ không có bất kỳ liên lạc nào nữa, ok không?”

Vừa nói xong, giống như đang xem video mà không cẩn thận nhấn vào phím Space, cả phòng bệnh yên lặng trong khoảnh khắc cực ngắn.

Trương Liễm đáp: “Được.”

Mà khi một chữ này rơi vào không khí, mới là sự tạm dừng thật sự.

Chu Mịch không lên tiếng nữa, cũng không muốn thừa nhận phần không nỡ, phần sầu não, phần tiếc nuối của mình. Nhưng phần cảm xúc vô cùng nhỏ bé này lại tuôn ra và thâm nhập nơi lồng ngực cô một cách vô cùng mãnh liệt.

Việc này có nghĩa là gì.

Kết cục thực tế của truyện cổ tích? Mặt trái của sách giáo khoa? Chu Mịch khó mà phán đoán được.

Hạnh phúc là thật, khó chịu là thật, sợ hãi là thật, sự đau đớn tiếp sau đây cũng là thật.

Buổi sáng ngày thứ ba nhập viện, Chu Mịch để bụng rỗng uống thuốc, mà trước đó, cô chỉ hỏi đi hỏi lại bác sĩ Ngô một câu: “Có đau lắm không? Phải đau mất bao lâu?”

Bác sĩ Ngô trấn an cô, nói rằng tuy từng người, cố cắn răng nhịn một chút.

Sau đó Chu Mịch tưởng tượng mình như những nghĩa sĩ gan dạ trong lịch sử, coi thuốc độc là tín ngưỡng, anh dũng chịu chết.

Trước khi rời khỏi phòng bệnh, bác sĩ Ngô quay đầu dặn dò Trương Liễm đang đứng bên giường bệnh: “Đi cùng cô ấy đến hành lang đi.”

Trương Liễm đáp một tiếng, quay đầu nhìn Chu Mịch: “Cảm thấy như thế nào?”

Chu Mịch ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm thấy anh đúng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Trương Liễm không tiếp lời, chỉ nhìn cô thật chăm chú. Anh có một kỹ năng riêng rất thần kỳ, lúc nói chuyện thì sẽ hiện lên vẻ tùy tiện, nhưng một khi đã im lặng thì trông vô cùng nghiêm túc, lại còn thâm tình, trong đôi mắt sáng trong như có thể chứa được cả một người.

“Muốn ra ngoài đi dạo chút không?” Anh hỏi.

Chu Mịch mở miệng lẩm bẩm: “Không biết, em sợ ra ngoài sẽ khóc.”

Thật ra vào lúc uống thuốc, cả người cô đều là chua xót khó chịu, không thể phân biệt được đó là sự tủi thân hay căm hận, cô chỉ biết rằng, cả người cô như một quả bóng nước bị dội nước chanh, lung lay sắp đổ.

Cô đang đối mặt với một chuyện rất khủng khiếp, cũng vô cùng đáng sợ, nhưng bên cạnh lại không có một vật chống đỡ nào đáng để dựa vào, thậm chí còn có thể nói, cô chỉ có chính bản thân mình.

Cô càng không muốn thất thố trước mặt Trương Liễm.

Muốn kiên cường, muốn bình tĩnh, muốn ung dung đối đáp. Nếu sau này có một khoảnh khắc nào đó, bất cứ ai trong hai người nhớ lại một màn này, ấn tượng về Chu Mịch cũng nên là dũng cảm và tỉnh táo, mà không phải là nước mắt giàn giụa, mặt mũi mơ hồ.

Thầm quyết định trong lòng, Chu Mịch hít vào một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho môi mình thành một đường cong: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ở trong phòng bệnh bí quá.”

Sự yếu ớt trong nụ cười có thể nhìn thấy bằng mắt thịt, giống như dải cầu vồng bị phai màu.

Trương Liễm nhìn cô nói: “Được.”

Hai người đi song song ở trên hành lang, không nói với nhau một câu nào, cũng không có tiếp xúc cơ thể, tốc độ không nhanh không chậm.

Cuối bức tường có cửa sổ bằng kính, ánh sáng chiếu vào không kiêng kỵ gì, nhìn về phía xa, giống như đang treo một bức tranh màu trắng có cảm quang cực mạnh.

Chu Mịch nhìn vào chỗ đó, bình luận một câu: “Nơi đó hình như là lối vào thiên đường.”

Trương Liễm cũng nhìn theo, mắt hơi nheo lại: “Muốn qua đó xem thử không?”

“Đi làm gì chứ? Anh xứng sao,” Giọng điệu của Chu Mịch âm u lạnh lùng, giống như đang chửi mắng: “Người như anh nên đi đến những nơi như thế nào, trong lòng anh nên tự rõ.”

Trương Liễm ôn hòa nhã nhặn: “Anh nên đi đâu, em dẫn đường cho anh đi.”

Chu Mịch nâng cao giọng điệu: “Anh có cần ác độc như vậy không.”

“Ai là người bắt đầu trước?” Trương Liễm cụp mi, thản nhiên nghênh đón ánh mắt hung thần ác sát của cô.

Chu Mịch nhìn chằm chằm anh vài giây, cảm xúc đột nhiên suy sụp, ngũ quan nhăn vào như quả mướp đắng: “Em đã thảm như vậy rồi, anh còn nói em như vậy…”

“Muốn khóc ở bên ngoài này sao?” Trương Liễm nhắc nhở.

Chu Mịch ép lùi nước mắt lại trong một giây: “Không, em sẽ không khóc đâu.”

Trương Liễm nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Chu Mịch xoa xoa mũi: “Không muốn khóc nữa, chỉ là em có chút sợ hãi.”

Trương Liễm hỏi: “Sợ đau sao?”

Chu Mịch đáp: “Sợ chết.”

Trương Liễm nói: “Sẽ không đâu.”

Chu Mịch ngẩng đầu: “Nếu mà em chết rồi anh sẽ đền mạng cho em sao?”

Trương Liễm trầm ngâm trong chốc lát: “Anh sẽ tuẫn táng theo.”

Chu Mịch rõ ràng không tin: “Thật sao?”

Trương Liễm cũng không biết mình đang dỗ trẻ con hay hù dọa trẻ con nữa: “Đúng, thế nhưng có thể sẽ không thuận đường, dù sao thì em phải đến thiên đường, còn anh lại xuống địa ngục.”

Chu Mịch chớp chớp mắt: “Vậy thì anh đưa em đến cổng thiên đường trước, sau đó lại đi đến địa ngục của anh.”

Tiếp sau đó cuộc nói chuyện lại theo hướng dặn dò hậu sự: “Nếu như chút nữa tình hình của em không được tốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nhớ phải kịp thời gọi bố mẹ và bạn bè của em đến, em mong có thể gặp họ một lần trước khi chết.”

Trương Liễm thầm than: “Không xảy ra chuyện đó đâu, Chu Mịch.”

“Em đã tra thử rồi, vẫn có khả năng xuất huyết nhiều nguy hiểm đến tính mạng.” Cô bắt đầu xoáy vào chỗ có vấn đề, cả mặt nghiêm túc rút điện thoại ra: “Anh lưu lại số điện thoại của họ đi.”

“Được.” Trương Liễm ngoan ngoãn vâng lời: “Quay về phòng bệnh rồi lưu.”

Bọn họ không ở bên ngoài quá lâu.

Rất nhanh đã quay trở về phòng bệnh yên lặng chờ đợi, hai người mỗi người một đầu sô pha, gần như không có trao đổi gì.

Không đến một tiếng sau, cơn đau dữ dội đã bao phủ Chu Mịch, giống như muốn xé rách tất cả các ngũ quan trong bụng nhỏ của cô, rồi lại bện lại với nhau, quá trình này không ngừng lặp lại, hết đợt này lại đến đợt khác, chúng co giật như phải chịu cực hình.

Trương Liễm thấy cô cuộn người lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng đứng dậy, lại gần hỏi: “Đau lắm à?”

Nước mắt của Chu Mịch rơi xuống như chuỗi hạt, miêu tả một cách lộn xộn: “Đâu chỉ là đau lắm, trước kia em chưa từng bị đau bụng kinh, nhưng em nghĩ so với đau bụng kinh thật sự… Ưm… So với đau bụng kinh còn hơn vạn lần… Còn không dừng lại…”

Lông mày của Trương Liễm nhíu chặt, không nói một chữ nào, ấn chặt đầu cô vào trong lòng mình.

Chu Mịch không còn để ý được tới hình tượng gì nữa, theo phải xạ ôm chặt lấy eo anh, giống như víu lấy một con đường sống trong địa ngục, nức nở khóc lớn.

Trương Liễm nghiêng người đỡ đầu cô, giống như rất nhiều lần trước đây, hôn lên mái tóc, vầng trán của cô, làm như thế để dỗ dành, an ủi.

Thế nhưng những lúc đó, bọn họ đều không ở trong trạng thái như bây giờ.

Chu Mịch khó chịu ở trong lồng ngực anh, rên rỉ đứt quãng, ngoài miệng còn lặp đi lặp lại một từ nào đó như đang gọi người.

Trương Liễm cẩn thận nghe, phát hiện cô đang gọi mẹ: “Mẹ em… Mẹ em ở bên cạnh thì tốt rồi, em muốn mẹ…”

Trương Liễm hít một hơi thật sâu, hơi quay mặt đi, vuốt ve cái trán không ngừng đổ mồ hôi của cô. Có một khoảnh khắc, trái tim ở trong tình trạng tắc nghẽn chưa từng có của anh, đã tiếp nhận cách nhìn của Chu Mịch: Trương Liễm, anh quả thực không phải là thứ tốt đẹp gì.

Lúc cô gái nhỏ khóc đến nỗi không thở được, cánh môi anh mấp máy, nói ra ba chữ.

Thật ra đến lúc sau, cơn đau không còn rõ ràng đến như vậy, đã từ từ rút khỏi cơ thể và tinh thần của cô và đi xa. Thế nhưng nước mắt của Chu Mịch vẫn khó mà dừng lại được, cô biết lúc này mình tồi tệ, yếu đuối, gào khóc thảm thiết, mặt mũi không rõ, là ký ức cả đời này cô không muốn nhớ lại.

Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ lại lần đầu tiên bị đứt tay khi học mẫu giáo, nhớ lại cái đầu gối với vết thương toe toét khi bất cẩn ngã nhào trên nền đất xi-măng, nhớ lại bộ dạng ngốc nghếch vào lần đầu tiên có kinh nguyệt, cô luống cuống tay chân khóc lóc chạy như điên về nhà hỏi mẹ xem phải làm thế nào…

Mẹ cứ nhìn cô mà cười mãi: Con gái lớn rồi này.

Hóa ra, hóa ra, trưởng thành không chỉ là màu vàng của sữa đặc, màu xanh của cây cối phát triển tươi tốt, màu xanh trắng của bộ đồng phục nghịch ngợm, màu hồng của dâu tây ngâm sữa, màu xám lạnh của nhà cao cửa rộng. Còn có loại màu sắc nữa, càng mịt mờ mà đậm đặc hơn, là màu đỏ của máu.