Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 49: Hoàn chỉnh




Có rất nhiều lúc, Chu Mịch cho rằng sức tự chủ và miễn dịch của mình trên phương diện nam nữ quá kém, còn có vài phần khinh thường bản thân vì điều đó.

Ví như hồi đó chỉ vì một câu tỏ tình bất thình lình mà đã bắt đầu mối tình đầu, còn có Trương Liễm mà cô đơn phương cho rằng mình đã hiểu rõ tâm ý.

Rốt cuộc Trương Liễm có thật sự thích cô không.

Cô không xác định.

Rốt cuộc cô có thích Trương Liễm không.

Nói thật cô cũng không nắm chắc một trăm phần trăm. Cô nghĩ xác suất cao là thích, Trương Liễm có thể cho cô cảm giác rung động chắc chắn, cho dù là tốt hay xấu, hoặc là ngọt ngào hay đau khổ, là thích, là vui thích hay chán nản, những điều này đều làm cô cảm thấy bản thân còn non nớt và bồng bột trên phương diện tình cảm, có chất dinh dưỡng dồi dào thành từng lớp, mà Trương Liễm quả thực là một người làm vườn xuất sắc toàn diện.

Vậy nên cuối tháng đầu tiên kể từ khi chuyển đến Hoa Quận, cô đã làm trái lại lời thề “Không qua lại không quen thân hết ba tháng là giải quyết dứt khoát” mà mình từng liến thoắng nói ra, bắt đầu sống chung với Trương Liễm.

Sống chung một cách chân chính.

Cô ở luôn trong phòng ngủ chính của Trương Liễm, từ đêm khuya đến lúc bình minh, hai người như hai gốc cây hoàn toàn hợp nhau, dùng phương thức ký sinh hay chiết cành quấn lấy ở một chỗ, trở thành chất dinh dưỡng và ánh sáng của đối phương.

Mà tất cả những chuyện này không có ai biết, ban ngày ở công ty hai người gần như không bao giờ cùng xuất hiện.

So với từ “Người yêu” cụ thể và rõ ràng, tận sâu bên trong nội tâm Chu Mịch vẫn dùng từ “Tình nhân” để miêu tả trạng thái hiện tại của cô và Trương Liễm.

Là bản đã tiến triển của quan hệ trước kia, nhưng không phải bản được phá giải.

Có điều việc này không ảnh hưởng niềm vui không biết mệt của cô.

Tình yêu lén lút vụng trộm sẽ đem lại cho cô nhiều cảm giác tim đập thình thịch hơn.

Cô trở nên thích chia sẻ trạng thái trên vòng bạn bè hơn, sử dụng nhiều phương thức cùng người trong lòng thực hiện những cuộc đối thoại trắng trợn mà chỉ có hai người mới hiểu, mà Trương Liễm luôn có thể chuẩn xác phán đoán được cái nào chỉ có anh thấy được, cái nào là công khai, những lúc thế này, anh sẽ nói chuyện riêng với cô một lúc, gửi cho cô một like, đúng, chính là icon ngón tay cái rất quê mùa mà bình thường sẽ chỉ xuất hiện trong nhóm lớp hay nhóm gia đình.

Nhưng Chu Mịch vẫn lộ ra nụ cười si mê rất lâu vì nó.

Có lần tinh thần “Tôi chính là diễn viên” nhập vào người, cô giả ngốc trả lời: [Sếp, tuy rằng hỏi thế này có hơi mạo muội, nhưng sao anh cứ gửi icon kỳ lạ làm phiền nhân viên thế.]

Tối hôm đó cô gieo gió gặt bão, ở dưới người anh kêu la liên tục, hiểu được cái gì gọi là “Sự làm phiền thật sự”.

Có lúc cô cũng sẽ chủ động làm phiền Trương Liễm, hỏi anh một số vấn đề khó giải quyết trong công việc, giống như đang triệu hồi quản gia người máy có trình tự hoàn hảo, biệt hiệu Fabian.

Trương Liễm đều sẽ đưa ra lời hướng dẫn, không có ngoại lệ, cho dù đi công tác hay gặp khách hàng, anh cũng sẽ nghiêm túc biên tập lại lời trả lời, trong những câu chữ tràn đầy sự nhẫn nại.

Chu Mịch thích từng cái đối mắt qua cửa kính phòng họp trong suốt của hai người.

Thích việc khi đi lấy nước sẽ thông báo trước, sau đó bị anh nhéo tay một cái nhẹ nhàng thoáng qua sau quầy bar.

Thích khi anh tìm mọi cách để đến khu vực của bộ phận khách hàng, bàn tay “Tùy ý” khoác lên lưng ghế cô, các khớp ngón tay đều rõ ràng. 

Thích “Cố ý” tạo ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong thang máy, đưa mắt liếc mày dưới tầm mắt của các đồng nghiệp, đợi đến khi cùng ngồi vào một chiếc xe, cô lập tức hận không thể ngồi lên đùi anh, cột sống trong cái hôn kích động của anh đập vào vô lăng đến phát đau.

Thích mỗi một bó hoa mà anh thường đặt cho cô, tất cả các bộ phận đều tưởng rằng có người đàn ông thần bí say đắm ái mộ và theo đuổi cô, Chu Mịch khăng khăng nói với mọi người là tự mình mua, nhưng số người tin gần như là bằng không, vì nhãn hiệu và chất liệu hoa có giá không rẻ, có lẽ cô không có khả năng chi tiêu như vậy.

Thích làm ổ trong lòng anh xem cùng một bộ phim hay cùng một quyển sách cả một buổi chiều khi được nghỉ, anh thường ôm lấy cô từ phía sau, một tư thế ôm như muốn khảm vào. Anh là cái ghế hay đệm dựa độc nhất vô nhị hoàn toàn vừa với cô. Thỉnh thoảng cô sẽ thay một góc độ ngửa đầu lên, nụ cười và chiếc hôn của anh cũng rơi xuống.

Thích sấy tóc cho đối phương, thích vẩy nước vào nhau khi rửa mặt, thích lấy miếng thịt trong đĩa của anh đi mà không phải cố kỵ gì khi ăn cơm, thích đắp lên chiếc mặt nạ màu kim loại mà anh tặng, sau đó giơ ngang hai tay ra, mở rộng năm ngón, bi bi bi với anh, lớn tiếng hét một câu: “I am ironman.”

Hai người họ ăn ý với nhau như vậy.

Thậm chí có lúc Chu Mịch còn cảm thấy, kiếp trước bọn họ là cùng một người, là tồn tại đầy đủ, tràn đầy mỹ cảm, gần như không có khuyết điểm, nhưng sau đó hắn lại phạm tội, thượng đế phân tách linh hồn của hắn thành hai nửa, đầu thai trên người một nam một nữ, đời này bọn họ trở thành công đức và số kiếp của đối phương, sức mạnh thần thánh trong bóng tối thúc đẩy bọn họ chắp vá lại với nhau, chỉ là hình phạt vẫn còn đó, bọn họ khó có ngày nhìn thấy mặt trời.

Vào một đêm khuya tháng thứ hai ở chung, Chu Mịch từng mặt đối mặt kể câu chuyện viển vông hão huyền này cho Trương Liễm nghe.

Trương Liễm khẽ nhếch môi: “Vậy làm thế nào mới có thể phá giải lời nguyền.”

Chu Mịch nghĩ một lúc: “Em cũng không biết,” Lại lẩm bẩm: “Đến khi thời gian ba tháng đã hết, chúng ta tách ra rồi, người nào người nấy trở về dưới ánh mặt trời tiếp tục sinh sống, như vậy cũng có thể xem là kết cục tốt đẹp.”

Ý cười của Trương Liễm thu lại một chút: “Vậy thì cả đời này hắn không thể hoàn chỉnh rồi.”

Phản ứng của anh làm lòng cô dâng lên cảm giác đau đớn dày đặc: “Đúng vậy, vậy nên mới là trừng phạt, cả đời này hắn không thể nào có một nhân cách hoàn chỉnh.”

Trương Liễm đột nhiên uốn nắn: “Chu Mịch, câu chuyện của em rất lãng mạn, nhưng có lẽ anh không có cách nào tán đồng. Anh cho rằng anh là hoàn chỉnh, em cũng là hoàn chỉnh, nói một cách chính xác, mỗi một người đều vì độc nhất vô nhị mà hoàn chỉnh.”

Chu Mịch phủ nhận: “Em không cảm thấy vậy, em thấy bản thân thiếu sót rất nhiều.”

“Em có thiếu sót gì.” Trương Liễm chau mày, giống như rất không thể hiểu nổi.

Chu Mịch trừng lớn mắt, hồi tưởng vài giây: “Rất nhiều luôn, trước đây anh cũng từng nói qua.”

Trương Liễm nói: “Nhưng những thứ đó không phải là thiếu sót, mà là hoa văn, có thể tăng thêm mỹ cảm cho em, nếu như em trơn nhẵn, sáng mượt, không có một chút sơ hở nào, anh có thể cũng không bị em thu hút.”

Sự buồn bã và chua chát biến mất sạch, Chu Mịch cười toe toét, sau đó lắc đầu, thuật lại quan điểm của mình: “Nhưng lúc đầu hình như em bị sự hoàn mỹ của anh thu hút, chính là ngày đầu tiên biết anh, có lẽ là vì đã uống một ít rượu, vậy nên tinh thần có chút mơ hồ…”

Dáng vẻ của cô như hoàn toàn chìm vào trong hồi ức: “Ngày hôm đó đèn ở quán bar lại vô cùng tối, mà anh vừa đúng ngồi ở chỗ được chiếu sáng, như là trong suốt một nửa, quả thật là thiên thần, lần đầu tiên em nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng mà đẹp trai như vậy, cảm giác như cá voi trắng dưới biển sâu trong phim tài liệu, rất tĩnh mịch, ngăn cách với thế gian, em cảm thấy người có cùng cảm nhận với em chắc là không ít, em nhìn trộm anh rất lâu, không có ai dám bắt chuyện với anh, cũng chỉ có em có lá gan lớn.”

Trương Liễm bị câu chuyện tự thuật như nịnh nọt của cô lấy lòng, anh cười một tiếng, vạch trần không chút lưu tình: “Em là bị sắc đẹp thu hút ấy.”

“Vậy thì sao chứ.” Chu Mịch bị chặn lại, lập tức biến thành cái máy hát, phát ra tiếng khiêu khích vừa đáng yêu vừa lanh lảnh: “Sao nào sao nào sao nào, dù sao cũng ngủ được rồi, ngủ được thì là có lời, em…”

Lời còn chưa dứt, cô đã bị người đàn ông đè xuống.

Khi được anh thả ra, Chu Mịch thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng lau ánh nước tràn đầy hai môi: “Một lời không hợp đã chặn miệng người ta là tật gì vậy.”

Trương Liễm tựa về ghế, có chút lười nhác liếc nhìn cô: “Còn nói thêm một câu thì thiên thần cũng phải phá giới.”

“Ô… Người ta mới khen một câu, anh đã không biết xấu hổ mà nhận rồi? Hơn nữa đấy chỉ là ấn tượng đầu tiên, bây giờ…” Chu Mịch hừ hừ hai tiếng.

Trương Liễm hỏi: “Bây giờ thế nào.”

“Phàm, phu, tục, tử.”* Cô nghiến chặt răng phun ra thành ngữ. 

(*Chỉ người bình thường.)

Trương Liễm không để bụng cong môi cười: “Rất tốt, anh không thích người khác hoàn mỹ hóa bản thân mình.”

Chu Mịch chớp chớp mắt: “Tại sao?”

Trương Liễm nói: “Bởi vì vốn dĩ anh đã không phải.”

Chu Mịch nói: “Nhưng anh lại nói anh là hoàn chỉnh.”

Trương Liễm nói: “Hoàn chỉnh không có nghĩa là hoàn mỹ.”

Chu Mịch lại nằm xuống, gối đầu lên ngực anh, hai tay đặt lên bụng, giống như là con rái cá nhỏ, thể xác và tinh thần đều thư thái trôi nổi trên mặt hồ.

Trương Liễm thuận thế xoa xoa mái tóc đen mềm của cô.

Chu Mịch chống mí mắt lên, đột nhiên hiếu kỳ: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em có cảm giác như thế nào.”

Trương Liễm khẽ cười một tiếng ý vị sâu xa.

Chu Mịch không vui: “Nói rõ ràng! Từ chối dùng biểu cảm úp mở để lừa dối qua cửa.”

Trương Liễm dùng từ rõ ràng hơn vài phần: “Rất xinh đẹp.”

Chu Mịch nghe mà vành tai nóng lên, tiếp tục cứng miệng: “Anh không phải cũng nông cạn giống em sao?”

Trương Liễm nói: “Ấn tượng đầu tiên giữa người với người cơ bản đều như vậy.”

Chu Mịch không có cách nào phản bác: “Sau đó thì sao.”

Trương Liễm không phải suy nghĩ: “Em vừa khóc anh đã muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của em.”

Trái tim Chu Mịch run rẩy như bị trà sữa full đường bắn vào, vừa ngọt vừa nóng: “Có khoa trương vậy không?”

Trương Liễm: “Ừ.”

Chu Mịch nhíu mày lại: “Có suy nghĩ như vậy là do em nhìn xinh đẹp sao?”

“Có lẽ chỉ là một phần nhỏ thôi.” Anh tiếp lời: “Nhiều hơn là vì cảm xúc của em làm người ta rung động.”

Suy nghĩ của Chu Mịch như nước có ga sủi bọt: “Nhưng trong quán bar đâu đâu cũng là những người giống em.”

Trương Liễm véo đầu mũi cô, dừng ở đó: “Da mặt em dày nhất, nhất định phải chạy đến trước mặt anh.”

Chu Mịch nghẹn lại, hai tay bắt lấy tay anh, không bỏ ra, cứ ấn lên lòng bàn tay anh để trút giận như một tấm màng xốp hơi: “Ồ, anh ngồi ở nơi xanh đỏ như thế để trêu hoa ghẹo nguyệt mà còn trách người khác xông đến?”

Trên mặt Trương Liễm lưu lại ý cười, giọng nói nhàn nhạt: “Trước đó sao lại chia tay với bạn trai vậy? Anh nhớ hôm đó em nói anh ta nhắc đến việc chia tay trước.”

Chu Mịch hơi ngây ra, trạng thái cảnh giác: “Làm gì, bắt đầu đào gốc rễ lịch sử tình trường của em để hỏi tội rồi sao?”

Trương Liễm nói: “Em có thể nghĩ như vậy.”

Chu Mịch không định tô son trát phấn hay che giấu khuyết điểm: “Anh ấy nói không chịu được tính cách của em, nói em cứ thích làm lớn bất kỳ một chuyện nhỏ nào đó, sau đó lại đi dày vò anh ấy, làm anh ấy rất mệt, anh ấy cảm thấy đã đến điểm giới hạn rồi. Hơn nữa hồi đó là kỳ nghỉ hè, em vẫn còn ở Lộc Đảo, chính là quê hương của anh ấy, cãi nhau một trận, rất nghiêm trọng, anh ấy trực tiếp đưa em đến sân bay, sau khi về nhà em phát hiện phương thức liên lạc của em bị chặn hết rồi.”

“Nói thật ra là chia tay một cách ù ù cạc cạc.” Cô kể lại, sắc mặt nhàn nhạt mà thu liễm, trở nên kém tươi sáng và chân thật do bụi bặm của quá khứ: “Nhưng có thể cũng là do em gieo gió gặt bão.”

Ánh mắt cô hơi lờ mờ, liếc liếc Trương Liễm từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm cô: “Trước đó em vẫn luôn cho rằng muộn nhất là sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ kết hôn với anh ấy, bởi vì hồi năm ba bọn em đã gặp bố mẹ của hai bên rồi, nhưng hiện thực chính là, em bị vứt bỏ, còn không có một nguyên nhân cụ thể.”

Sắc mặt Trương Liễm không có gợn sóng, chỉ nói: “Có thể nhìn ra hồi đó em rất thích anh ta.”

Chu Mịch tự giễu cười một tiếng: “May mà gặp được anh, buổi tối hôm đó trong đầu em phần lớn chỉ có anh. Cách tốt nhất để thoát khỏi thất tình là nhanh chóng sa vào người đàn ông tiếp theo.”

Trương Liễm cũng cong môi theo, không cho bình luận.

Chu Mịch nhìn lại: “Được rồi, lịch sử tình trường của em giới thiệu hoàn tất, anh có bằng lòng nói một chút về anh không? Có điều em kiến nghị nên tách ra thành câu chuyện kể hàng đêm trước khi ngủ trong một tuần, nếu không hôm nay chúng ta phải thâu đêm mất.”

Trương Liễm nghe vậy thì không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô một lúc, nhìn đến nỗi da gà da vịt của Chu Mịch điên cuồng nổi lên như rất nhiều tấm thẻ domino, anh mới mở miệng nói: “Anh giống em, cũng chỉ có một đoạn tình cảm.”

Nhất thời đôi mắt Chu Mịch như chuông đồng, gương mặt không thể tin được: “Giả đúng không.”

Cô hỏi: “Là bản… em đã từng nghe qua đó sao?”

Trương Liễm hỏi: “Bản nào?”

Chu Mịch không chỉ họ gọi tên, nói ra một chút ngọn nguồn tin tức: “Thì lúc vừa đến công ty nghe thấy người khác nói, thiên kim thứ hai gì đó của VET.”

Trương Liễm nói: “Là cô ấy.”

Chu Mịch “Ồ” một tiếng, bắt đầu tiêu hóa, nhất thời không phân biệt được cảm xúc của bản thân mình, giống như đang nhai cơm trắng không có bất kỳ mùi vị gì, chỉ có thể trêu đùa: “Anh đỉnh thật, đó là VET đó.”

Trương Liễm cười: “VET thì sao chứ.”

Chu Mịch: “Không nói rõ được, có điều anh ở với kiểu phụ nữ đó so với em nhất định…” Cô chọn một tính từ phù hợp nhưng cũng không đến nỗi hạ thấp bản thân mình: “Thích đáng hợp lý?”

Trương Liễm nói: “Em đúng là khác biệt khá nhiều so với cô ấy.”

Lời thẳng thắn của anh đổi lại nắm đấm mạnh mẽ hung thần ác sát của Chu Mịch.

Trương Liễm xoa xoa lồng ngực, cười khụ một tiếng: “Anh đã nói khác ở phương diện nào chưa, em đã muốn diệt khẩu rồi?”

Chu Mịch nghiêng đầu về hướng ngược lại: “Không muốn nghe nữa.”

Trương Liễm ôm lấy má phải của cô, quay gương mặt nhỏ của cô về, cưỡng ép cô nhìn thẳng mình.

Trương Liễm nói: “Không muốn nghe thì anh không nói nữa.”

Gương mặt Chu Mịch phồng lên như túi giấm nhỏ tròn trịa, lại thổi khí chua lên hướng tóc mái: “Vậy anh nói ngắn gọn tốc chiến tốc thắng, trực tiếp nói nguyên nhân chia tay đi.”

Vậy nên Trương Liễm trần thuật nội dung một cách có chọn lọc: “Bởi vì anh không…”

Chu Mịch đột nhiên ngồi thẳng dậy, âm thanh cao hơn ngắt lời: “Em đột nhiên lại không muốn nghe nữa!”

Trương Liễm im lặng.

Chu Mịch cụp lông mi, có lẽ đã đoán được anh sẽ cho ra một đáp án như thế nào. Cô đang hối hận rồi, hối hận bản thân mình xem nhẹ mà dẫn dắt chủ đề không đúng hướng, may mà cô dừng lại đúng lúc.

Lồng ngực Chu Mịch hơi phập phồng, tuy chỉ rất nhỏ thôi, nhưng vẫn có vì nghĩ lại mà sợ.

Khuôn mặt thanh tú của cô gái lại ngẩng lên, trong đồng tử lại là một mảng trong veo sáng rực, sáng đến nỗi giống như hai bóng đèn nhỏ: “Bây giờ em chỉ muốn được anh ôm mà ngủ một giấc.”

Không khí ngưng trệ vài giây, Trương Liễm nhìn vào mắt cô, trầm giọng phun ra một chữ “Được”, lại kéo cô ôm vào trong lòng.