Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 74: Người cô ấy yêu là tôi




Lúc Kiều Ngự Diễm đưa Duy Y về đến nhà, ba mẹ Duy Y đều chưa về, Kiều Ngự Diễm ngồi với Duy Y một lúc mới đi, bởi vì hắn muốn đáp máy bay đi Anh giải quyết cho xong chuyện còn dang dở.

Tên nhóc mới hai mươi ba tuổi Bạch Trạch Vũ đó, mới vừa tốt nghiệp đại học đã tạo ra một vũng bùn cho hắn. Rất tốt, hắn sẽ dùng miệng cọp nhổ lông con thú nhỏ. Cứ xem như người chống lưng cho Bạch Trạch Vũ là ngài Terry thì thế nào? Hắn có thể giết chết Bạch Trạch Vũ…….

Duy Y đã đõ hơn nhiều, nằm trên giường cô càng cảm thấy buồn phiền, mặc dù đã là buổi tối nhưng cô vẫn không ngủ được.

Không nghĩ tới mình đã đính hôn, hơn nữa còn là cùng với Kiều Ngự Diễm…….

Đứng dậy khoác một chiếc áo khoác, Duy Y đi lên sân thượng, ở đây có ghế dài, ngồi hóng mát rất thoải mái, cũng chỉ có lúc này, lòng của cô mới bình yên.

“Duy Y!” Âm thanh của đàn ông truyền đến, đánh tan không gian yên tĩnh.

“Anh Trạch Vũ!” Lúc Duy y ngẩng đầu, Bạch Trạch Vũ đã ngồi bên cạnh cô. Mà ánh mắt của hắn, giống Duy Y, rơi vào không trung.

“Thực xin lỗi, anh không thể thực hiện lời hứa với em!” Bạch Trạch Vũ không nghĩ tới Kiều Ngự Diễm thà bỏ một trăm triệu đô la, lựa chọn quay về nước đính hôn với Duy Y. Bạch Trạch Vũ quá khinh thường Kiều Ngự Diễm rồi.

“Chuyện này sao có thể trách anh, không ai thắng được hắn đâu, em đã sớm buông tay!” Duy Y cởi giầy, ôm chân trước ngực. Thần sắc kia cùng động tác, tràn đầy buồn rầu, Bạch Trạch Vũ thấy vậy đau lòng không thôi.

Cỏn đâu cô bé ngày xưa bị hắn chọc khóc chạy đi mách người lớn? Cô bé Duy Y suốt ngày quấn lấy bắt hắn dạy học toán nay còn đâu? Cô bé ngồi sau xe hắn hát vu vơ nay đâu rồi?

Tất cả đều do Kiều Ngự Diễm, là hắn phá hủy thiên thần đáng yêu Duy Y…….Là hắn cướp đi tất cả thuộc về Bạch Trạch Vũ…….

Từng trận bực mình truyền đến trong lòng Bạch Trạch Vũ, làm hắn không chịu nổi.

“Duy Y, em không thể buông tay, anh chưa bao giờ buông tay em, làm sao em có thể nói buông tay trước chứ?”

“Chúng ta còn có thể làm gì đây? Thôi, anh Trạch Vũ, em không muốn liên lụy đến anh.” Duy Y tựa trán trên đầu gối, giọng nói buồn buồn.

Bạch Trạch Vũ không nói gì thêm, hắn chỉ âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Duy Y thoát khỏi tên ác ma kia.

Ngày hôm sau, các tờ báo lớn đưa tin tổng giám đốc Kiều Thị đính hôn, mà trong tin tức rõ ràng hơn nữa là về cô dâu, gia cảnh Duy Y, bạn bè, cha mẹ, còn có trường học, thành tích như thế nào…….

Hình buổi tiệc hôm đó cũng được đăng, tỷ số người xem trên trang web cao đến dọa người.

Tin tức truyền khắp trường học, từ lúc Duy Y xuống xe, không ngừng có người bàn tán sau lưng, có hâm mộ, ghen tỵ, phần lớn là muốn xem kịch vui. Bởi vì báo nói, hai người đính hôn là dựa trên quan hệ hợp tác của hai công ty, cho nên đây gọi là kết hôn chính trị.

Tất cả mọi người đang xem kịch hay, xem một chút khi nào thì cô gái này không còn nổi. Mặc dù mấy năm nay Kiều Ngự Diễm không có tin đồn, nhưng hôn nhân dựa vào lợi ích hợp tác thì sẽ có kết quả thế nào?

Vào phòng học, lời bàn tán càng nhiều “Duy Y, chúc mừng bạn nha, câu được con rùa vàng, về sau không cần đi làm cũng có người cung cấp tiền cho bạn……, có một người chồng chưa cưới như vậy, khó trách nhìn không vừa mắt bạn nam nào trong lớp!” Một bạn học nữ lại gần Duy Y chua chat nói.

Bạn học nự tên Chu Mẫn Sắc, cùng là sinh viên năm nhất khoa luật, trước kia lúc học quân sự hai người ở chung ký túc xá, nhưng quan hệ cũng không thân lắm, bởi vì khi đó Duy Y ngày ngày lo lắng chuyện Kiều Ngự Diễm, cho nên cả ngày đều không thích nói chuyện.

Dáng người Chu Mẫn Sắc cũng không tệ lắm, là cô gái rất biết ăn mặc, hơn nữa ăn mặc rất hợp mốt, nhìn thế nào cũng không giống sinh viên. Thành tích bình thường, yêu đương lăng nhăng. Ở trong khoa danh tiếng cũng không tốt cho lắm.

“Sao không nói chuyện? Khó trách không có bạn nam nào theo đuổi cô, tôi là nam sinh cũng không theo đuổi cô!” Duy Y còn chưa kịp mở miệng, không biết Kiều Y từ đâu nhảy ra, chỉ vào mặt Chu Mẫn Sắc liền chửi.

Các bạn sinh viên bình thường không thích Chu Mẫm Sắc lắm cũng len lén bật cười, Chu Mẫn Sắc thật sự là một người nhiều chuyện lại hay để ý, bình thường để lấy lòng mọi người chuyện gì cũng có thể làm, cũng bởi vì như vậy, các nam sinh tương đối thân với cô ta, mà nữ sinh lại ghét nhất là loại con gái này.

Duy Y không giống như vậy, thành tích tốt, người lại xinh đẹp, hơn nữa lại rất khiêm tốn. Đột nhiên bộc phát chuyện như vậy, rất nhiều người cũng cảm thấy không giải thích được, đồng thời biết thân thế của cô không đơn giản. Một thiên kim tiểu thư của một công ty có tiếng trên thị trường rất khiêm tốn bên cạnh bọn họ, vậy mà bọn họ không biết…….

“Liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì nói chuyện! Trong nhà có nhiều tiền thì giỏi à?” Chu Mẫn Sắc đuông nhiên biết Kiều Y, thường xuyên đến tìm Duy Y, là bạn thân của Duy Y, bởi vì vóc người xinh đẹp, ở trong trường học rất nổi tiếng.

Hơn nữa bởi vì cô là em gái Kiều Ngự Diễm, tin này có lẽ người khác không biết, nhưng mà qua bài báo hôm nay, mọi thứ liên quan đến Duy Y đều được đưa ra.

“Kiều Y, thôi đừng cãi nhau với bạn ấy!” Bình thường Kiều Y không ít lần giúp cô, Duy Y cảm tạ cô rất nhiều.

“Nể mặt Duy Y, tôi không chấp cô!”

“Là tôi không chấp cô!” Nói xong Chu Mẫn Sắc xoay người đi, lại nói mấy câu khó nghe. Những người khác chỉ là gỉ bộ không nghe thấy, chuẩn bị đi học.

“Bạn á, khi nào thì trổ nên dễ bị khi dễ như vậy rồi! Thật là…….” Kiều Y không quên oán giận mấy câu. Trong trường học không ít học sinh, ở đây gần thực tế và xã hội, có thân thiết giữa người với người, ganh đua, so sánh, hư vinh, cạnh tranh, chỗ nào cũng có.

“Bạn tới đây làm gì?”

“Ừ, trả sách cho bạn, mấy ngày trước mình mượn tiểu thuyết ở nhà bạn!” Nếu như không phải hôm nay vừa lúc cô đến trả sách, sẽ không được thấy cô ấy bị người khác khi dễ. Tại sao cô không phản kháng như trước đây? Điểm này không giống Duy Y…….

“Hiện tại một chút chúng ta cũng có thể nổi tiếng, bạn chú ý hình tượng một chút!” Kiều Y nhỏ giọng đến gần Duy Y nói, trên mặt dí dỏm.

Thật tốt, trước kia mình cũng giống Kiều Y, Duy Y dí dỏm ngày xưa nay đâu rồi?

Học xong hai tiết học, Duy y đi xe buýt tới công ty luật mà trước kia Kiều Ngự Diễm giới thiệu. Chỗ này cách trường học có chút xa, gần Kiều Thị.

Công ty luật tên là Thượng Đức, một tòa cao ốc mười lăm tầng, tất cả đều là công ty bọn họ.

Lúc trước Kiều Ngự Diễm đưa cô đến đây hai lần, lần thứ nhất là gặp thư ký Chu Đổng, lần thứ hai là đến nộp sơ yếu lý lịch, sau đó thư ký Chu Đổng đưa cô đi tham quan tất cả. Hôm nay là lần thứ ba đến đây, nên coi như là chính thức đi làm.

Bởi vì còn đi học, cho nên không giống với nhân viên chính thức ở đây. Hơn nữa có Kiều Ngự Diễm giới thiệu, Chu Đổng cũng không dám động tới cô. Sắp xếp cho cô làm trợ lý của luật sư Phương, liền giao việc cho cô làm.

Ngày đầu tiên Duy Y lại trở thành trung tâm bàn tán, thư ký Chu Đổng giới thiệu cô đến chỗ này, lại còn là trợ lý của luật sư Phương.

Cấp trên của Duy Y là những người phụ nữ có phẩm hạnh, chỉ có phái nữ mới hình dung được. Ba mươi tuổi, ăn mặc vô cùng phong cách, đeo một đôi mắt kính, nhìn qua rất sáng. Lúc giới thiệu với cấp trên cũng không phải loại hình nhiệt tình hào phóng, ngược lại cảm thấy cô ta rất hà khắc.

Duy Y gọi cô ấy là chị Phương, nghe thư ký nói chị Phương am hiểu nhất chính là ly dị, bởi vì cô ấy cũng là một nạn nhân của hôn nhân. Trợ lý của chị Phương không chỉ có một mình Duy Y, phải nói chỗ này mỗi một người luật sư, Chu Đổng phân phó cho bọn họ ít nhất ba trợ lý. Bao gồm cả thực tập sinh.

Trong đội chị Phương có tổng cộng bốn người, cộng cả chị Phương là năm người, hai người nam đối với nghiệp vụ tương đối lão luyện, phải là ở đây làm ba bốn năm rồi, còn có một người nữ vừa mới tốt nghiệp, Duy Y là nhỏ nhất ở đây, mới là sinh viên năm nhất.

Cô gái mới tốt nghiệp đó tên Ái Linh, đáng tiếc mới đến công ty trình diện liền bị hai người đàn ông này gọi thành “Yêu Tiền”, vì vậy cô ấy ở đây đã nửa năm nhưng vẫn bị mọi người gọi là “Yêu Tiền”. Dù sao con gái không để ý những thứ này, chỉ là cái tên mà thôi

Yêu tiền nói cho Duy Y, thật ra chị Phương là người rất tốt, mặc dù trong công việc nói nhiều từ khó nghe, nhưng trên phương diện cuộc sống cũng như học tập trợ giúp bọn họ rất nhiều. Còn nói bọn họ cứ thoải mái, có gì không hiểu cứ hỏi.

“Ai, Duy Y, em thật sự là Duy Y đính hôn với tổng giám đốc Kiều Thị Kiều Ngự Diễm?” Một người con trai lại gần hỏi.

“Bao Hoa Thiên, anh tránh ra……sao lại bát quái như vậy!” Yêu tiền đẩy người con trai có làn da ngăm đen đó ra, dáng dấp người con trai kia thật đẹp, chỉ là da tương đối đen, lại mang họ Bao, làm ngành luật sư này khó tránh khỏi sẽ ảo tưởng mình có một ngày giống như Bao Thanh Thiên được mọi người kính yêu như vậy, cho nên vốn dĩ tên thường gọi của người con trai kia là Bao Thanh Thiên, sau khi Yêu tiền đến lại bị đổi thành Bao Hoa Thiên.

“Ai, Duy Y nói với bọn này một chút về vị hôn phu của em đi!” Yêu tiền đẩy Bao Hoa Thiên ra, vẻ mặt sao với Bao Hoa Thiên càng bát quái hơn, người của phòng trợ lý chơi rất vui, cũng rất tốt, hai người cùng chọc Duy Y cười.

Đây là nụ cười hiếm thấy, giống như thật lâu rồi cô không có cười như vậy.

Người người đều nói phòng làm việc đều là chiến trường đầy khói súng, nhưng cô cảm thấy mọi người ở đây đều rât tốt, giống như quay trở lại thời học sinh cấp ba, cô cùng Kiều Y, Ngô Soái và Tiểu Cương, lúc bốn người đi chugn đều rất náo nhiệt, mẹ nói bọn họ giống như quỷ vào thôn.

Nhưng mà từ khi nào, cô bắt đầu cách xa bọn họ? Biến thành bộ dáng hiện tại? Thế giới thật rất đáng sợ, cô đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng…….

“Có thể không tán gẫu về anh ấy được không?”

“Tại sao? Không phải hai người mới vừa đính hôn sao? Chẳng lẽ thật sự là hôn nhân chính trị?" Một người con trai khác đi tới nói.

“Không phải, em chỉ không muốn nói về anh ấy mà thôi.” Biểu hiện của Duy Y có chút ảm đạm.

“Khụ…….Ừ!” Một âm thanh cảnh cáo từ phòng làm việc truyền tới, là chị Phương “Trong giờ làm nên nghiêm túc làm việc!”

Chị Phương liếc mọi người một cái sau đó nhìn Duy Y “Duy Y, em theo chị vào đây một chút!”

“A!” Duy Y thấy mọi người tán loạn như chim như thú, vội vàng đi theo chị Phương vào phòng làm việc.

“Đóng cửa lại!”

Duy Y nghe lời đóng cửa lại, ngồi đối diện bàn làm việc của chị Phương.

“Duy Y, hôm nay là ngày đầu tiên em đến đây làm, có cái gì không hiểu, có thể hỏi ba người bọn họ, hoặc có thể trực tiếp hỏi chị.”

“Cảm ơn chị Phương!”

“Còn nữa, ngày mai photo thời khóa biểu của em cho chị, chị sắp xếp việc cho em.” Thời điểm chị Phương nói chuyện công việc rất nghiêm túc, làm cho Duy Y cũng có chút khẩn trương.

“Bình thường trong công việc chị tương đối hà khắc, cho nên yêu cầu giống nhau là mọi người đều phải chăm chỉ, giờ tan việc tùy em thế nào cũng được. Đây là nguyên tắc cá nhân của chị.”

“Em hiểu rồi, chị Phương!”

“Tốt lắm, em đi ra đi!”

Duy Y cho rằng ít nhất chị Phương sẽ nói thân phận cô, dù sao cô cũng mới vừa đính hôn với Kiều Ngự Diễm, chính là chủ đề nóng. Hôm nay ai nhìn thấy cô, không ai là không đề cập tới chuyện đính hôn. Bao gồm Chu Đổng, lúc gặp mặt anh ấy còn nói lời chúc mừng.

Không nghĩ tới chị Phương chỉ nói chuyện công việc mà thôi.

Lãnh đạo như vậy, mặc dù ngoài mặt tương đối lạnh, tuy nhiên không phải người xấu. Xem ra Yêu tiền nói không sai, chị Phương là người rất tốt.

Có lẽ nơi này đối với cô mà nói là một bắt đầu mới. Tập đoàn Nam Cảng

Vì muốn hủy bỏ quan hệ hợp tác với Kiều Thị, mấy ngày nay Duy Kiến Quốc rất bận, tìm mọi cách đem tổn thất của hủy bỏ hợp tác giảm tới nhỏ nht. Ông phải chuẩn bị xong tt cả.

Một ngy, ng hẹn gặp mặt Bạch Trạch Vũ. Mun hỏi một chút chc chn Rayne sẽ hợp tc vi Nam Cảng.

“Tha chú, khng gạt chú, lần trc chu đi Anh, chuyện đã xử lý tt. Ngi Terry đã đồng ý dự n hợp tc ny, chỉ thiếu chữ ký trn hợp đồng m thi.” Bởi v bản thn lm chi chứng khoán Kiều Thị hỗn loạn trên thị trường, ngài Terry có lời khen ngợi hắn, đồng ý hợp tác với Nam Cảng.

Mặc dù ngài Terry với Kiều Ngự Diễm có chút giao tình, nhưng trên thị trường vĩnh viễn không có bạn, cũng không có kẻ thù. Cho nên, lúc mình làm Kiều Thị bị thương nặng, ngài Terry có vài phần vui vẻ.

“Thật tốt quá, Trạch Vũ, chú có thể yên tâm hủy hợp đồng với Kiều Thị tồi.”

“Chú Duy, chúc mừng chú!”

“Cùng vui, cùng vui! Trạch Vũ, lần này thật làm phiền cháu, bằng không, lần này Nam Cảng không xong rồi.”

“Sao chú lại nói vậy, đây là việc cháu phải làm.”

Bạch Trạch Vũ có nghĩ qua, nếu như Nam Cảng rời khỏi Kiều Thị sẽ có bao nhiêu nguy hiểm cùng tổn thất, nhưng hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn sẽ dốc sức bảo vệ nó. Dù sao đó cũng là sản nghiệp của ba Duy Y.

Có lẽ làm như vậy có chút ích kỷ, dù sao Duy Y nỗ lực bảo vệ nhà cô, thế nhưng hắn lại khiến nó lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Có lẽ nếu một ngày Duy Y biết, cô sẽ trách mình…….

Nhưng hắn không có lựa chọn khác.

Sauk hi đi ra khỏi Nam Cảng, Bạch Trạch Vũ gọi điện thoại hẹn Sultana ra ngoài uống trà. Sau đó lên chiếc xe hào hoa hắn mới mua chạy về cà phê Ước Hẹn.

Dọc đường đi có bao nhiêu cô gái nhìn nhưng hắn vẫn làm như không thấy. Cho tới nay, có thể thu vào mắt hắn chỉ có Duy Y mà thôi.

Mọi cố gắng, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, tất cả đều vì cô!

Trong quán cà phê Ước Hẹn, Sultana đã đợi ở bên trong.

Hôm nay Sultana vẫn ăn mặc một thân quần áo tinh xảo, khuôn mặt giả tạo, nhìn qua rất sáng.

“Chị Sultana, thật ngại quá, để chị đợi lâu!”

“Không phải khách khí như vậy làm gì, ngồi đi!” Sultana bảo hắn ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn cà phê cùng một ít điểm tâm.

“Chuyện lần trước, thực sự cảm ơn chị, còn chưa kịp mời chị ăn cơm, để tỏ lòng cảm ơn, tối nay được không?”

Nếu như không phải Sultana cung cấp tư liệu công ty con ở Anh của Kiều Thị, làm sao trong thời gian ngắn hắn có thể tạo tổn thất nặng cho Kiều Thị như vậy? Lần trước hắn chỉ muốn lấy tư liệu công ty Nam Cảng mà thôi, không ngờ lại có được tư liệu của công ty con ở Anh.

Vì vậy cả đêm hắn đi Anh, tốn suốt một tháng, dựa vào quan hệ với ngài Terry mới có thể tạo ra một sự hỗn loạn như vậy, kéo Kiều Ngự Diễm đi Anh. Cho rằng như thế hắn sẽ hoãn lại tiệc đình hôn, không nghĩ tới cuối cùng, Kiều Ngự Diễm thế nhưng chọn lựa trở về tham gia tiệc đính hôn.

Hắn xem như thế là thắng rồi sao? Không, hắn thất bại, mặc dù mình không có tổn thất nào, ngược lại có được sự khen thưởng của ngài Terry, nhưng là cuối cùng trong lòng lại rất hận. Bởi vì Duy Y đính hôn với Kiều Ngự Diễm.

“Tôi cũng là ngẫu nhiên có được tài liệu kia, không cần cám ơn tôi. Chỉ là nói thật ra, tôi muốn qua công ty cậu, cậu xem…….” Sultana cũng biết chuyện mình làm, đã làm công ty tổn thất hơn một trăm triệu đô la. Ban đầu cô ta không nghĩ chuyện sẽ thành như vậy, cho rằng Bạch Trạch Vũ cầm những con số này để đối đầu mà thôi. Không nghĩ tới hắn có khả năng làm cho Kiều Thị rối mù lên như vậy.

Một khi điều tra được mọi chuyện, cô ta thực sự không ôm hết được. Lấy quan điểm của Kiều Ngự Diễm nhất định sẽ bỏ tù cô ta.

Cô ta đã tốn cả đời, không thể vì chuyện này mà bị bỏ tù, nói như vậy cả đời này của cô ta coi như xong rồi.

Cho nên nhân lúc chuyện còn chưa có điều tra được, phải vội vàng rời đi.

Bạch Trạch Vũ hơi có thâm ý nhìn một chút Sultana, hắn phát hiện chị Sultana đã thay đổi, không còn là chị Sultana vẫn thường chăm sóc bon họ lúc bé, mua kẹo cho bọn hắn ăn, trở nên có chút đáng sợ. Điều này cũng là do sức ép của xã hội, có thể bức ra bản tính thực sự của một con người.

Bàn về năng lực, chị Sultana không có gì đáng chê, nhưng nếu nhìn từ góc độ khác mà nói, hôm nay cô ta phản bội Kiều Ngự Diễm, khó bảo toàn một ngày kia cô ta sẽ không phản bội hắn. Cho nên nếu giữ chị Sultana bên người, không bằng đặt cô ta bên cạnh Kiều Ngự Diễm.

Trước mắt Kiều Thị chưa điều tra được gì, chị Sultana còn rất an toàn, vẫn còn giá trị lợi dụng.

Vì vậy, Bạch Trạch Vũ khẽ cười nói “Em biết chị làm tất cả vì em, em nhất định sẽ không quên, chuyện này em tận lực giúp chị sắp xếp, nhưng trong khoảng thời gian này trước tiên chị chờ từ chức, thời điểm mấu chốt này chị rời đi, không chừng người khác sẽ hoài nghi chị.”

“Nói cũng phải, vậy tôi sẽ chờ tin tức của cậu.” Thật ra thì Sultana có chút gấp gáp, dù sao bởi vì cô ta mà công ty tổn thất hơn một trăm triệu chứ không phải là mười triệu.

Hai người đều có tâm sự riêng, xem như là đồng minh nhưng cũng không tin tưởng nhau. Giữa hai người, đã mất đi thời gian đẹp nhất của tuổi thơ.

Bảy ngày sau, cuối cùng Kiều Ngự Diễm cũng trở về, nhìn hắn lúc này có một chút mệt mỏi, nhưng vẫn muốn tài xế lái xe đến công ty luật Thượng Đức.

Mấy ngày nay hắn đều ở Anh xử lý sự cố, công việc trong nước đều giao cho Denis.

Thời gian bảy ngày, trừ công việc, còn lại hắn đều nhớ Duy Y, giống như bị trúng độc. Mặc dù mỗi ngày đều có thể nghe được âm thanh của cô, có lúc cũng sẽ thông qua vệ tinh xem cô đang làm gì, nhưng không có cô bên cạnh nên không giống nhau.

Hắn biết cô ở công ty luật Thượng Đức rất vui vẻ, biết cô rất thích đồng nghiệp cũng như công việc ở đây, nụ cười cũng nhiều hơn so với trước kia, nhất là sau khi tới công ty luật.

Đầu tiên Kiều Ngự Diễm đi gặp thư ký Chu Đổng, hai người hàn huyên mấy câu, hắn liền phải đi tìm người mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Ở trong phòng trợ lý luật sư Phương, Kiều Ngự Diễm gặp được Duy Y, cô đang nói chuyện với Yêu tiền, hai người vừa nói chuyện vừa dọc dẹp đồ, chuẩn bị tan làm.

Lúc này Yêu tiền thấy hắn đến, dừng mọi động tác trên tay, lấy tay thúc thúc Duy Y, ý bảo cô nhìn hướng bên này.

“Y Y!”

“Sao anh lại đến đây?” Y Y quay đầu thấy Kiều Ngự Diễm, chốc lát nụ cười cũng dần tắt.

“Xem ra buổi tối em không có thời gian đi dạo phố với chị rồi, vậy chị đi về trước……!” Yêu tiền nhạo bang nói, sau đó lại gật đầu với Kiều Ngự Diễm.

“Ngày mai gặp!” Duy Y tạm biệt Yêu tiền. Bởi vì đột nhiên thấy Kiều Ngự Diễm, Duy Y hoàn toàn không chuẩn bị tâm tư, kinh sợ không ít. Cô cho rằng phải hơn một tuần hắn mới về.

“Làm xong việc chưa?” Kiều Ngự Diễm đi tới bên người cô, đồng thời thấy hai người đồng nghiệp nam vừa mới từ trong phòng luật sư Phương đi ra. Bọn họ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Duy Y, trong ánh mắt mang theo ý cười cùng quan sát.

Kiều Ngự Diễm cũng không để ý đến bọn họ, tầm mắt dừng trên người Duy Y.

“Xong rồi!”

“Công việc có tốt hay không?” Kiều Ngự Diễm biết, bởi vì Duy Y là sinh viên năm nhất, rất nhiều kiến thức không hiểu, cho nên luật sư Phương chỉ cho cô đánh văn bản với photo tài liệu.

“Ừ!Anh tới là để hỏi việc này sao?” Duy Y cũng thấy Bao Hoa Thiên đi ra, trong lòng khó tránh khỏi chút né tránh.

“Không phải, chúng ta đi ăn cơm đi!Anh đã đặt nhà hàng mà em thích ăn nhất!”

“Đi thôi!” Nói xong, Duy Y đi ra ngoài trước, mà Kiều Ngự Diễm liếc mắt nhìn trên bàn cô, túi xách cùng điện thoại cái gì cũng không cầm. Đoán chừng là bởi vì hằn ở đây, mà cô không hy vọng đồng nghiệp nhìn thấy cô ở chung với hắn.

Nhìn động tác cô có chút trốn tránh, trong lòng Kiều Ngự Diễm có chút mất mát. Hắn ở Anh bảy ngày, mỗi một ngày đều mong có thể sớm về gặp cô, mà cô…….Không có hắn bên cạnh mỗi ngày đều vẫn rất vui vẻ……

Nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn Duy Y, Kiều Ngự Diễm đi theo ra ngoài.

Cảnh tượng như vậy, hai người đồng nghiệp nhìn thấy con ngươi cũng nhanh muốn rớt ra ngoài. Bọn họ không những tận mắt thấy tổng giám đốc Kiều Thị, còn thấy hắn hỏi han Duy Y về công việc, không chỉ hỏi han, hơn nữa còn giúp cô thu dọn túi xách…….

Thật là một tin sốc! Hai người đồng nghiệp nam không khỏi liếc nhau một cái.

Hai người tới phòng ăn đã được đặt trước, không có nhiều người, hơn nữa có vẻ đặc biệt yên tĩnh, Kiều Ngự Diễm nói chi phí ở đây khá cao, cho nên bình thường khách cũng không nhiều.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, thì có nhân viên tạp vụ đến ghi món. Giống như mọi ngày, Kiều Ngự Diễm đặt hai phần ăn giống nhau, bởi vì Duy Y sẽ không chọn món ăn, trừ phi là thức ăn mà cô đặc biệt thích cô mới giúp hắn chọn. Sau này lúc hai người đi ăn cơm, đã thành thói quen, Kiều Ngự Diễm giúp cô chọn món ăn.

Mới vừa tan việc vốn dĩ Duy Y muốn đi dạo phố với Yêu tiền, cho nên trước đó đã gọi điện thoại về nhà, nói buổi tối không về ăn cơm được.

Gần đây đối mặt với ba mẹ, cô cảm thấy như mình gần cạn sức.

Trước kia mọi chuyện chưa được đưa ra ánh sáng, cô còn chưa đính hôn, cô có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra đối diện với ba mẹ, nhưng gần đây không biết bao nhiêu chuyện xảy ra, vừa thấy ba mẹ, làm cho cô luôn cảm thấy phải đè nén.

Có lúc còn thấy mẹ dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, cảm giác như vậy làm cho cô không được tự nhiên. Có lẽ ánh mắt kia chỉ mang ý yêu thương cô mà thôi.

“Y Y, đây là quà tặng em, sô cô la rất nổi tiếng anh mua ở Anh.”

“Cám ơn!” Duy Y nhẹ giọng nói cám ơn, nghe không biết được là thích hay ghét, cô đã quen nhận quà của Kiều Ngự Diễm, có nên thích hay không đều không sao cả.

“Có thể mở ra xem một chút!”

Duy Y mở hộp quà ra, bên trong đúng là sô cô la, mặc dù cô thích đồ ăn vặt, nhưng không thích sô cô la. Cho nên phần quà này ngoại trừ đẹp mắt, ngoài ra không có gì đáng để cô khen.

“Y Y, sao em không đeo nhẫn?” Sắc mặt Kiều Ngự Diễm khẽ biến sắc hỏi. Chiếc nhẫn đó là đêm hôm đó lúc hắn đưa cô về đeo vào tay cô, nói là nhẫn đính hôn của bọn họ.

“Quá khoa trương rồi nên không muốn đeo!” Cô trừ muốn đến trường còn muốn đi đến công ty luật học tập, mang theo chiếc nhẫn sáng loáng như vậy rất không thoải mái. Hơn nữa bị các bạn cùng lớp cũng như đồng nghiệp nhìn thấy, nhất định sẽ nói cô khoe khoang, không dễ dàng thân quen với mọi người.

Nói xong, Duy Y nhìn tay Kiều Ngự Diễm, hắn đeo trên tay chiếc nhẫn giống y đúc. Mà sắc mặt hắn, ngày càng ảm đạm. Duy Y có chút chột dạ.

Xem ra Kiều Ngự Diễm rất tức giận.

“Đeo trên tay làm nhiều việc cũng như học tập đều không dễ dàng, hơn nữa dễ dàng đánh mất hoặc làm hư. Một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, nếu như bị người xấu cướp thì sao?” Duy Y nhìn sắc mặt Kiều Ngự Diễm, không có một tia biến hóa, chứng minh vẫn còn tức, hơn nữa hắn không nói lời nào, càng khó chịu hơn.

Suy nghĩ một chút, Duy Y lại nói “Nếu như anh thật sự muốn em đeo, vậy thì mua một chiếc nhẫn bạc là được rồi.”

Lúc này nhân viên đưa thức ăn lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Nhưng sắc mặt Kiều Ngự Diễm vẫn có tốt.

Duy Y cảm thấy cô không cần thiết lấy lòng hắn, dù sao cô không thích hắn. Nếu như có thể làm c ho hắn ghét cô thì càng tốt. Nhưng vừa nhìn thấy hắn nhíu mày, trong lòng cô cũng có chút sợ, cảm giác đây chính là khả năng áp bức bẩm sinh của hắn mà thôi.

Bản thân Kiều Ngự Diễm giống như một vương giả, vô luận đứng chỗ nào, hắn đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, nhưng lúc trước mặt cô, hắn giống như không có khí thế như vậy. Có khi trong lúc lơ đãng, Duy Y sẽ thấy một mặt bất đồng của Kiều Ngự Diễm, một mặt luôn làm cô hoảng sợ vô cùng…….

Hai người yên lặng ăn, sắc mặt Kiều Ngự Diễm không tốt như cũ, thế nhưng đều là hắn giả bộ.

Bởi vì hắn nghe Duy Y giải thích, mặc dù không phải rất hài lòng với giải thích này, nhưng ít nhất đó là một loại bày tỏ của cô. Nếu là ngày trước, cô tuyệt ý sẽ không để ý đến hắn, vùi đầu ăn xong liền phủi mông đi về.

Đây chẳng phải là cô tiến bộ sao? Hắn chỉ có thể giải thích như vậy thôi. Trong lòng âm thầm cười trộm, tiếp tục ăn.

Đúng lúc không khí giữa hai người không ra gì thì có hai người nam nữ đi vào phòng ăn. Nhìn lại đó là Thượng Đức Chu Đổng.

Chỗ của Kiều Ngự Diễm gần cửa sổ, cũng không có vắng vẻ, cho nên Chu Đổng vừa tiến vào liền nhìn thấy bọn họ.

Nói thế nào Kiều Ngự Diễm cũng là khách hàng lớn của Chu Đổng, hơn nửa có bao nhiêu người muốn có quan hệ với tổng giám đốc Kiều, Chu Đổng có thể làm luật sư đại điện cho Kiều Thị, đó là hắn tốn bao tâm huyết mới có được, luật sư đại diện cho Kiều Thị không chỉ có mình hắn. Dĩ nhiên, nghiệp vụ bình thường hắn đương nhiên không phải trực tiếp nói với tổng giám đốc Kiều. Nhưng đứng trên phương diện khác, laut65 sư đại diện vẫn sẽ báo cáo với tổng giám đốc Kiều, mà may mắn, hắn cùng Kiều Ngự Diễm cũng có chút quan hệ.

Có lẽ trong giới luật sư, hắn được xem là có danh tiếng, nhưng chỉ giới hạn trong giới luật sư, không giống như Kiều Ngự Diễm, thường được đăng báo, TV, dáng dấp lại anh tuấn, thủ đoạn buôn bán cao, không chỉ có tiếng ở trong nước, dù là ở Á Châu, ở thế giới cũng có địa vị nhất định.

Về phần Kiều Ngự Diễm đột nhiên muốn giới thiệu một người vào làm việc trong công ty hắn, Chu Đổng càng biết cơ hội của mình đã tới, có thể để tổng giám đốc đích thân giới thiệu với mình, thân phận người kia nhất định rất đặc biệt, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.

Vốn dĩ hắn còn chưa biết cô học sinh tên Duy Y có thân phận gì, sau đó tổng giám đốc Kiều đính hôn, hắn mới biết thì ra lai lịch của Duy Y cũng không nhỏ. Tổng giám đốc Kiều để mắt hắn mới để vị hôn thê tới văn phòng hắn làm việc.

Tóm lại là có Duy Y dựa vào công ty hắn học tập, cô hội của hắn về sau hắn nhất định phải nắm chắc.

Chu Đổng vừa nhìn thấy hai người Kiều Ngự Diễm, liền cùng bạn gái đi đến trước bàn bọn họ.

“Tổng giám đốc Kiều, thật là trùng hợp! Lại gặp nhau ở đây!”

Âm thanh đột nhiên cắt đứt bữa ăn cơm của bọn họ, Kiều Ngự Diễm giương mắt nhìn, phát hiện ra lại là Chu Đổng công ty luật Thượng Đức, mặc dù không thân quen với hắn, nhưng bây giờ Duy Y đang ở trong công ty người ta học tập, Kiều Ngự Diễm suy nghĩ một chút đứng dậy bắt tay với hắn.

“Xin chào, Chu Đổng!”

Duy Y đang cúi mặt ăn đồ ăn ngon cũng giương mắt nhìn, thấy ông chủ của mình, cũng không khỏi đứng lên. Mà cô phát hiện, một cô gái đứng sau lưng Chu Đổng lại là Chu Mẫn Sắc.

Chu Đổng, Chu Mẫn Sắc, nhìn lại tuổi của bọn họ, Duy Y lập tức tính toán, thì ra Chu Mẫn Sắc là con gái Chu Đổng. Khó trách Chu Mẫn Sắc chán ghét luật pháp như vậy, lại cứ thi vào khoa luật.

“Có quấy rầy hai người dùng cơm không nếu chúng ta ngồi cùng nhau?”

Không thể không nói, Chu Đổng rất biết nắm chặt cơ hội, thấy Kiều Ngự Diễm khách khí với mình, hoàn toàn không có khuôn mặt lạnh lùng lúc làm việc, cộng thêm hiện tại không khí không tồi, liền mởi miệng muốn ngồi chung một chỗ.

“Không có, vậy thì ngồi cùng nhau đi.” Mặc dù mặt Kiều Ngự Diễm có chút không muốn, nhưng tính toán lại là vì Duy Y, để cho nhân viên chỉnh lại vị trí.

Duy Y ngồi bên cạnh hắn, Chu Đổng cùng Chu Mẫn Sắc ngồi cùng nhau.

“A đúng rồi, quên giới thiệu với hai người, đây là con gái tôi Chu Mẫn Sắc, là sinh viên đại học G, cũng là khoa pháp luật, Duy Y biết chứ?”

“Biết, chúng cháu chung lớp.” Khoa pháp luật có bốn lớp, vừa vặn bọn họ chung lớp.

“Ha ha, vậy thì thật là trùng hợp, Duy Y, về sau cháu cần tiếp xúc nhiều hơn với Mẫn Sắc, Mẫn Sắc nhà chú cái gì cũng tốt, nhưng không biết nói chuyện, người cũng tùy hứng…….”

“Ba, ba nói cái gì vậy, sao lại nói xấu con với người ngoài!” Chu Mẫn Sắc làm nũng với Chu Đổng, càng thêm bất mãn nhìn Duy Y một cái, cuối cùng ánh mắt mới rơi trên người Kiều Ngự Diễm.

Trên mặt thậm chí có chút xấu hổ, bao nhiêu đàn ông ưu tú. Trước kia cô ta đọc rất nhiều bài báo về Kiều Ngự Diễm, từ hoàn cảnh gia đình, con người rồi đến sự nghiệp, đều đứng đầu trong mọi thứ, nhưng tại sao đàn ông ưu tú như vậy lại đính hôn với Duy Y chứ?

Tám phần báo chí đều nói là hôn nhân chính trị, cô ta thấy Kiều Ngự Diễm đầy mị lực như vậy cũng sẽ không coi trọng Duy Y dáng người không có, dung nhan cũng không.

Không sai, trong mắt Chu Mẫn Sắc, Duy Y không biết trang điểm. Bởi vì cô còn ăn mặc như học sinh cấp ba, áo sơ mi cùng quần jean, tóc mãi buộc thành đuôi ngựa. Mà cô ta không như vậy, sau khi lên đại họ cô ta liền học trang điểm, mặc dù quần áo không phải loại đắt tiền nhất nhưng cũng rất hợp thời.

Hơn nữa cô ta còn lớn trước tuổi so với con gái cùng tuổi, 90, 60, 90, số đo ba vòng đẫy đà không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ.

Nhìn lại Duy Y, cô đứng chung một chỗ với Kiều Ngự Diễm, căn bản không có xứng đôi.

Hừ, đính hôn thì sao? Kết hôn còn có ly hôn! Cô ta không tin với mị lực của cô ta lại không hấp dẫn được tầm mắt của người đàn ông đứng đầu này.

“Chu Đổng, Y Y làm việc tại văn phòng ông biểu hiện thế nào?” Kiều Ngự Diễm lơ đãng trò chuyện.

“Duy Y cô bé này thật không tệ, cần cù và thật thà, học giỏi, tính lĩnh ngộ cao, có rất nhiều việc chỉ cần nghe một chút liền hiểu, là cô bé rất có thiên phú.” Lúc này nhân viên đưa đồ ăn lên.

“Ừ, vậy thì tốt, sau này vẫn mong Chu Đổng quan tâm nhiều.”

“Đó là lẽ đương nhiên, Duy Y giống như một hạt mầm, làm sao tôi có thể không vun trồng chứ?” Thật ra thì Chu Đổng nói thật lòng, đầu óc luật sư vốn tinh thông lại nhanh nhạy. Mà Duy Y mặc dù không nói nhiều, nhưng đầu óc của cô so với ông còn nhanh hơn, nhìn một chút trong cuộc sống bình thường là có thể thấy được.

“Cám ơn Chu Đổng!” Duy Y ngồi một bên, nghe Chu Đổng khen, hơn nữa còn đánh giá cao như vậy, trong lòng rất vui.

Ngày đầu tiên đi học, thầy giáo đã nói làm một luật sư phải có đầu óc nahnh nhạy, tốc độ phản ứng phải nhanh. Nếu không sớm chuyển ngành khác đi.

Lúc này Kiều Ngự Diễm phát hiện DUy Y không động vào đồ ăn trên bàn, liền biết cô không thích phần ăn này rồi, lại gọi nhân viên phục vụ đặt món thị bò bít tết cho cô.

Duy Y biết thịt bò bít tết này là gọi cho cô, cũng không ngăn cản, bởi vì thật sự cô không thích thịt dê, một chút cũng không muốn ăn.

Thịt bò bít tết được đưa lên, Kiều Ngự Diễm giống như mọi ngày, giúp Duy Y cắt thịt bò rồi mới để trước mặt cô.

Mà hành động này làm đỏ con mắt Chu Mẫn Sắc. Chu Đổng cũng không biết tâm tư của con gái, nói hai người rất ân ái, rất xứng đôi…….

Dùng xong bữa ăn chính đã tám giờ tối, Chu Đổng cảm thấy hiếm khi mới có cơ hội tiếp xúc với Kiều Ngự Diễm, lại suy nghĩ một chút. Bởi vì Duy Y thái độ của Kiều Ngự Diễm không lạnh lùng như bình thường.

Vì vậy liền đề nghị đi đến quán cà phê gần bờ biển một chút, mặc dù Kiều Ngự Diễm có chút mệt mỏi, nhưng còn muốn ở bên cạnh Duy Y một lúc, mặc dù không phải là thế giới của hai người, nhưng hắn rất thỏa mãn. Nếu như không phải hôm nay có Chu Đổng cùng con gái ông ấy ở đây, Duy Y nhất định đòi hắn đưa cô về nhà.

Vì vậy bốn người lại đi đến tiệm cà phê gần bờ biển.

Gió mùa thu thổi đến, có chút lạnh, nhưng khung cảnh làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Duy Y cảm thấy chỗ này so với sân thượng chung cư tốt hơn nhiều, trước mắt là biển, mặc dù không thể thấy được cảnh tượng ở xa, nhưng có thể cảm nhận được hương vị cảu biển, cô có thể quên ba người bên cạnh.

Trước kia cô cũng đến biển chơi, cùng anh Trạch Vũ, Kiều Y còn có Ngô Soái và Tiểu Cương. Nhớ thời điểm ở cùng anh Trạch Vũ, cô mới mười một tuổi, anh Trạch Vũ mười lăm mười sáu tuổi, anh Trạch Vũ chôn cô trong cát, chỉ lộ ra cái đầu, sau đó không biết lấy đâu ra giấy dán kín mặt cô, để cô phơi một tiếng mới thả cô ra, kết quả trên mặt cô in hình tờ giấy. Vừa khóc vừa chạy đi tố cáo làm cho ba mẹ dở khóc dở cười.

Từ đó cô đem mặt đi học hơn một tuần lễ mới hết

Còn nữa, lần cô đến đây năm mười tám tuổi, căn bản cô không biết bơi, anh Trạch Vũ dạy cô tập bơi ở đây, chuyện cũ lần lượt tìm về trong đầu cô.

Thời gian tôt đẹp như vậy, cô nghĩ đến liền rơi nước mắt. Thời gian tốt đẹp như vậy sẽ không trở lại nữa, cô biết, kể từ khi cô có người đàn ông này bên cạnh, tất cả mọi thứ tốt đẹp của cô đều bị người đàn ông này phá hủy.

“Y Y, trà sữa của em!” Kiều Ngự Diễm đưa trà sữa tới trước mặt cô, mà Duy Y kể từ sau khi ngồi xuống, vẫn dữa vào lan can nhìn ra phía biển, hắn không nhìn được nét mặt của cô.

“Cám ơn!” Duy Y không quay đầu lại.

Kiều Ngự Diễm có chút thất vọng, nhưng bởi vì có Chu Đổng cùng Chu Mẫn Sắc ở đây, hắn cũng không biểu hiện ra.

Phần lớn đều là Chu Đổng cùng Kiều Ngự Diễm nói chuyện với nhau, có lúc Chu Mẫn Sắc sẽ xen vào đôi câu, mà Duy Y chỉ nhìn về phía biển, chìm trong suy nghĩ sâu xa của chính mình.

Chu Đổng nhìn con gái mình, có chút nghi ngờ, bình thường con gái ông không thích ông nói chuyện với người kahc1, cô nói đều là người lớn nói chuyện, cô ngồi một bên sẽ rất nhàm chán.

Nhưng hôm nay con gái không giống như vậy, không chỉ nghe ông nói chuyện chính trị, cổ phiếu, xe cộ, có lúc còn nói vài câu, phát biểu ý kiến cùng quan điểm của mình.

Lại nhìn vẻ mặt của cô lúc đối diện với Kiều Ngự Diễm, Chu đổng lập tức hiểu.

Nếu quả thật như thế, không thể tốt hơn, con gái mình cũng không kém Duy Y, nếu như có thể đoạt lấy Kiều Ngự Diễm…….

Đúng lúc này có một đôi nam nữ hướng về phía bọn họ đi tới.

Đôi nam nữ này cũng rất xuất sắc, đưa lưng về phía ánh đèn, bóng dáng hướng về phía Duy Y cùng Kiều Ngự Diễm.

“Tổng giám đốc Kiều, đã lâu không gặp!” Giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện, đem Duy Y đang trong suy nghĩ xa xôi kéo trở lại.

“Anh Trạch Vũ!” Duy Y không tự chủ đứng lên.

“Duy Y, em cũng ở đây à ?” Thật ra Bạch Trạch Vũ đã sớm thấy Duy Y “Anh với chị Sultana ra ngoài ăn, thật là trùng hợp, lại gặp ở đây.”

Hôm nay thật là trùng hợp, chỗ này cách chỗ bọn họ bình thường hoạt động có chút xa.

“Tổng giám đốc Kiều không ngại nếu chúng tôi ngồi cùng chứ?” Người nói chuyện là Sultana.

“Ngồi đi!” Chỗ này khá lớn có thể chứa sáu người.

Nếu như hôm nay Kiều Ngự Diễm không đồng ý cho bọn họ ngồi chung một chỗ, hắn rất hiểu rõ Duy Y, đợi lát nữa Duy Y sẽ chạy tới ngồi chung với hai người đó, sau đó bỏ rơi mình, có lẽ lúc về cùng không chào hắn một tiếng.

Dù sao trong lòng hắn, Bạch Trạch Vũ một ngón tay cũng không bằng, hắn cũng chỉ dùng đao cắt Bạch Trạch Vũ tạo ra đau đớn cho cô mà thôi.

Cái bàn hình tròn, lúc Bạch Trạch Vũ cùng Sultana ngồi xuống, Duy Y phải chuyển đến gần Chu Mẫn Sắc, sau đó đưa lưng về phía biển, bên phải là Kiều Ngự Diễm, vừa đúng lúc Sultana ngồi bên trái Kiều Ngự Diễm. Cứ như vậy, Duy Y ngồi đối diện Bạch Trạch Vũ. Gió biển từ phía sau lưng thổi đến, đánh vào cô thể nhỏ gầy của cô. Bởi vì là mùa thu, ban ngày cũng không lạnh lắm, Duy Y chỉ một một chiếc quần jean, nhưng đến buổi tối, ngồi bên bờ biển, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Kiều Ngự Diễm nhìn ra điểm khác lạ, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, phát hiện tay cô lạnh băng “Chỗ này hơi lạnh, cóm uốn đi về bây giờ hay không?”

“Không, không cần, em…….thích chỗ này!” Cô nhìn về phía Bạch Trạch Vũ, cô thích Bạch Trạch Vũ ở đây, cảm giác giống như quay lại tuổi thơ, giống nhau là bãi biển, giống nhau là anh Trạch Vũ ở đây…….

Nhìn tầm mắt cô, sắc mặt Kiều Ngự Diễm đột nhiên lạnh như băng, nhưng vẫn đứng dậy lấy áo khoác của mình choàng lên người cô.

“Tổng giám đốc Kiều thật là quan tâm chăm tóc Duy Y nhà chúng tôi!” Nhìn mắt Bạch Trạch Vũ cũng không tốt hơn chút nào. Kiều Ngự Diễm nhất định là cố ý, cố ý cầm tay Duy Y trước mặt hắn, cố ý choàng áo khoác cho Duy Y. Bởi vì những động tác này hắn không thể làm, mà Kiều Ngự Diễm có thể thản nhiên làm trước mặt hắn.

Tới bây giờ hắn vẫn chưa công nhận bọn họ là hôn phu hôn thê.

“Y Y là vị hôn thê của tôi, tôi không quan tâm chăm sóc thì ai quan tâm chăm sóc chứ?” Kiều Ngự Diễm ngưng mắt nhìn Bạch Trạch Vũ hỏi.

Ngoại trừ Chu Mẫn Sắc không biết gì, ai cũng nhận ra không khí càn rỡ giữa hai người. Mà Chu Mẫn Sắc chỉ nhìn thấy một người con trai anh tuấn nữa, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Đáng tiếc bên cạnh người con trai anh tuấn này có một mỹ nữ đầy mị lực, cô ta không cam lòng, những người này giống như quen Duy Y, hơn nữa quan hệ rất tốt.

“Ha ha, tình cảm của tổng giám đốc Kiều và Duy Y khiến mọi người hâm mộ nha!” Chu Đổng ngồi bên cạnh lên tiếng, phá vỡ không khí càn rõ này “Tổng giám đốc Kiều, hai người này là?”

“Đây là phó tổng giám đốc tập đoàn Rayne chi nhánh Hoa Nam Bạch Trạch Vũ, đây là quản lý nhân sự của công ty tôi Sultana! Hai người này là chị và anh của hôn thê tôi.” Thật ra Kiều Ngự Diễm cũng không muốn giới thiệu bọn họ, dù sao Sultana là quản lý cấp dưới của hắn, lại xuất hiện với kẻ địch của mình Rayne, cảnh tượng như vậy có phải lá rất kỳ lạ không?

“Đây là Chu Đổng của công ty luật Thượng Đức. Tổng giám đốc công ty Duy Y đang thực tập.” Giới thiệu như vậy, Kiều Ngự Diễm đúng là giữ mặt mũi cho Chu Đổng.

“Xin chào, không nghĩ tới người mới nhậm chức phó tổng giám đốc của Rayne tuổi trẻ tài cao như vậy, cậu Bạch thật khiến tôi mở rộng tầm mắt…….”

Chu Đổng không nói gì thêm nữa, bởi vì nếu nói thêm sẽ làm tổn hại đến Kiều Ngự Diễm.

Thời gian trước công ty con của Kiều Thị ở Anh xảy ra biến cố, tổn thất hơn một trăm triệu, tin tức đã sớm lan truyền trong giới kinh doanh.

Chu Đổng đứng dậy bắt tay đồng thời đưa danh thiếp của mình với hai người.

“Làm gì có, Chu Đổng thật khách khí. Còn làm phiền Chu Đổng chăm sóc Duy Y của chúng tôi!” Bạch Trạch Vũ nhận lấy dan thiếp khách khí nói, trong lời nói của hắn ý tứ đem Duy Y biến thành người của mình, mà không phải người của Kiều Ngự Diễm.

“Phải! Duy Y trời sinh chính là làm luật sư, phải là tôi rất vui vì có học trò như vậy mới đúng. Ha ha……” Đối với Duy Y mới học năm nhất vẫn chưa thể trợ giúp gì nhiều cho ông, nhưng sau lưng cô lại có thể mang lại lợi ích lâu dài cho ông.

Chu Đổng là một người tinh ranh, mặc dù chỉ gặp Duy Y vài lần, hơn nữa cô là trợ lý của luật sư Phương, lại nói thành học trò mình, theo nghề luật sư của ông mà nói là trăm ích chứ không hại.

“Trong giới kinh doanh đã sớm nghe qua danh tiếng Chu Đổng, vẫn chưa có cơ hội gặp, hôm nay thật may mắn!” Sultana cũng khách khí nói. Cô ta cũng không biết Chu Đổng làm việc với Kiều Thị. Dù sao Kiều Thị có mấy trăm người, Chu Đổng cũng không phải ngày ngày đến công ty, chỉ là lúc cần thiết mới đến Kiều Thị.

“Làm gì có, thật ra thì cũng giống như cô Sultana vì Kiều Thị phục vụ, chỉ là tính chất công việc của chúng ta khác nhau mà thôi, tôi là luật sư đại diện cho Kiều Thị.”

“Vậy sao? Vậy chúng ta thật là có duyên! Duy Y, sao em theo Chu Đổng học tập mà không nói với chị một tiếng, chị mời em ăn mừng!” Sultana chuyển chủ đề sang Duy Y.

“Thật ra thì chưa được lâu, vẫn chưa tới một tuần, đang muốn nói cho hai người biết.”

Sau đó, mỗi người một câu ngồi nói chuyện, Chu Mẫn Sắc hoàn toàn bị gạt sang một bên. Cơ hội cô ta chen vào để nói cũng không có. Chỉ có thể ngồi nhìn Duy Y thành tiêu điểm của mọi người.

“Anh Trạch Vũ, chị Sultana, hai người còn nhớ chuyện ở bãi biển lúc trước không?”

“Nhớ, làm sao không nhớ được chứ, khi còn bé chúng ta thường ra đay chơi. Sau đó lớn lên, chị Sultana lên đại học liền không để ý hai chúng ta.” Bạch Trạch Vũ cười nói, giống như trở về khi đó, mấy đứa nhóc trong chung cư đến đây chơi đùa.

“Có sao? Chị nhớ vẫn thường đi với mấy đứa đó, chị còn nhớ có một lần, em cậu cầm một con cua chết đi hù Duy Y, Duy Y lúc đó còn nhỏ nên bị dọa sợ khóc, lại chạy đi mách mẹ câu, ha ha…….Khi đó cậu vẫn còn là một cậu nhóc béo tròn.” Sultana cũng nhớ lại nói, những chuyện nhỏ kia, giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua, khi đó cái gì cũng không hiểu, tuy nhiên rất vui vẻ.

“Em nhớ rồi, anh Trạch Vũ có chọc em như vậy, sau này làm hại em không dám ăn cua.”

“Khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”

Ba người trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất ba người ngồi bên cạnh.

Nhất là biểu hiện của Kiều Ngự Diễm rất lạnh lùng, nhìn ba người kia, mỗi người một câu, hoàn toàn xem hắn không ra gì. Hai người khác nói không sao cả, nhưng Duy y thì không được.

Sau khi Bạch Trạch Vũ vừa xuất hiện, tầm mắt Duy Y vẫn đuổi theo Bạch Trạch Vũ, nói chuyện luôn nhìn Bạch Trạch Vũ, đem hắn để qua một bên.

Đối xử phân biệt như vậy làm sao hắn có thể chịu được? Huống chi Duy Y còn là vị hôn thê của mình…….

“Y Y, muộn rồi, anh đưa em về!”

“Nhưng mà…….” Duy y có chút không muốn, trò chuyện với anh Trạch Vũ và chị Sultana vui như vậy, làm sao nói đi là đi.

“Sắp mười một giờ rồi, ngày mai em còn phải đi học.” Kiều Ngự Diễm lạnh giọng nói, lần đầu tiên hắn nói chuyện lạnh lùng với cô như vậy.

“Đúng thế, Duy Y, hôn nay thế là đủ rồi, có rãnh rỗi chúng ta nói chuyện cũng không muộn.” Bạch Trạch Vũ đồng ý nói.

“Vậy cũng được, anh Kiều, anh không cần đưa em về, em đi xe anh Trạch Vũ về là được.” Anh Trạch Vũ mới mu axe, cô chưa có ngồi qua xe của anh ấy.

“Tổng giám đốc Kiều, Duy Y nói đúng, tôi ở trên nhà cô ấy, không làm phiền đến tổng giám đốc Kiều.” Bạch Trạch Vũ cố ý nói những lời Kiều Ngự Diễm không thích nghe. Hơn nữa trong lời nói của hắn còn có hàm ý, không làm phiền người khác.

“Đưa vị hôn thê về nhà là trách nhiệm của vị hôn phu, to cho là như vậy.” Kiều Ngự Diễm đứng dậy cũng nhân tiện kéo Duy Y.

“Y Y chúng ta đi thôi.”

Không khí lần nữa đọng lại, vẫn không đề cập đến Chu Đổng cùng Chu Mẫn Sắc, nhìn thấy trường hợp như vậy liền lấy cơ rời đi trước.

Nếu biết bọn họ, tranh giành nhau người yêu,sau này vẫn còn có cơ hội gặp mặt. Lúc này ông không nên xen vào, bo bo giữ mình mới là đạo lý đúng.

Vì vậy đưa Chu Mẫn Sắc đi tính tiền liền rời đi. Chu Mẫn Sắc thấy sắc mặt mọi người khác lạ, cũng không dám nói gì. Dù sao cô ta cũng là đứa thích nghi hoàn cảnh, biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.

Chỉ còn lại Bạch Trạch Vũ cùng Sultana ngổi lại, Sultana cũng không nói chuyện, cô ta chỉ quan sát. Bạch Trạch Vũ rất tức giận, cô ta biết hắn hai mươi mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hắn như thế, giống như muốn giết người đàn ông muốn đưa Duy Y đi.

Nụ cười khẽ trên môi Sultana “Nhìn biểu hiện của Duy Y, cô bé giống như không muốn đi cùng tổng giám đốc Kiều.”

Lời này giống như một quả bom, vừa rơi xuống đất tạo thành tổn thương thật lớn, có thể thấy được lực sát thương của Duy Y đối với người đàn ông này lớn bao nhiêu. Từ lúc Bạch Trạch Vũ làm loạn thị trường chứng khoán của Kiều Thị, Sultana cũng biết Duy Y chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Bạch Trạch Vũ.

Bạch Trạch Vũ có thể vì cô bé mà khiêu chiến đến cực hạn, lại dám giễu võ trước miệng cọp, đây không thể nghi ngờ là một đường chết. Mà không ngờ, Bạch Trạch Vũ toàn thân mà lui. Có thể thấy hắn cũng không phải một người đơn giản.

Đột nhiên, Bạch Trạch Vũ đứng dậy chạy ra ngoài, Sultana chỉ ưu nhã đứng dậy, từ từ đi theo ra ngoài.

Buồn bực lâu như vậy, rốt cuộc cũng có kịch hay xem. Cô ta muốn đi ra ngoài xem hai người đàn ông này chiến đấu.

“Duy Y, đợi đã…….” Đúng lúc Duy Y muốn lên xe Kiều Ngự Diễm thì Bạch Trạch Vũ xuất hiện, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, kéo sang một bên, không để cho cô ngồi xe Bạch Trạch Vũ.

Bên kia, Kiều Ngự Diễm đang muốn lên xe, thấy một màn như vậy, đóng cửa xe, nhanh chóng đi vòng qua phía Duy Y.