Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 134: Chuyện trong làng giải trí




Quan Thừa Diễm thật ra là một đạo diễn nổi tiếng trăng hoa, có người nói anh là đạo diễn háo sắc, có người nói anh lãng tử đa tình, cũng có người nói anh mị lực vô song. . . . . . Tóm lại, anh có rất nhiều scandal, đều là liên quan đến mấy ngôi sao nữ. Nhưng quan hệ với Ngô Hàm lần này, nhiều người tin rằng: Ngô Hàm chính là của người tình mới của anh, hoặc có thể là bạn gái mới.

Tin tức vô cùng sôi nổi, đến tận hai ngày sau Ngô Hàm mới ra mặt giải thích.

Nghe nói, cô khóc như hoa lê ướt mưa, nghẹn ngào không thành tiếng.

Cô nói, tất cả đều là lỗi của cô. Cô vừa mới vào giới diễn viên, ôm ấp tâm hồn ngây thơ của thiếu nữ, là mối tình đầu, nên đã yêu trúng Quan đạo diễn thành thục đẹp trai, lại hết lòng nâng đỡ cô kia.

Sau khi khổ sở mâu thuẫn, cuối cùng phát hiện Quan Thừa Diễm cũng có tình cảm với cô. Hai người khổ sở dây dưa, cuối cùng, Quan Thừa Diễm nói cho cô biết, anh và vợ tình cảm đã sớm rạn nứt, chỉ vì đứa con và danh tiếng mới ở bên nhau. Bây giờ đã gặp được tình yêu chân chính, anh sẽ ly hôn, ở bên cô.

Phá hỏng gia đình của người ta Ngô Hàm vừa đau lòng vừa vui mừng, chỉ chờ anh ly hôn thật. Ai ngờ sau khi ly lôn, cô lại phát hiện anh và người tình có scandal mấy năm trước – Hứa Tĩnh Hàm giờ lại dây dưa.

Điện thoại di động bị nhặt được, hình ảnh bị đưa ra ánh sáng, cô không còn gì để nói, khổ sở muốn tự sát, cuối cùng nhờ bạn tốt khuyên ngăn.

Như người sống lại cô dứt khoát chia tay với Quan Thừa Diễm đa tình, toàn tâm toàn ý tập trung cho sự nghiệp diễn xuất, báo đáp người hâm mộ.

“Ngô Hàm, tôi đã coi thường cô rồi, cô đúng là học được chút bản lãnh, biết làm cách nào để một bước thành danh rồi à!”

. . . . . .

“Cô không biết loại mánh khóe này rất đáng khinh thường sao?”

. . . . . .

Bạch Ngưng chân đi cà nhắc ra ngoài rót nước, nghe được trong thư phòng tiếng Quan Thừa Diễm giận đến không kiềm chế được.

Anh và Ngô Hàm sao vậy? Sao lại giận dỗi như vậy, có phải là tại cô không?

. . . . . .

“Cô làm gì là chuyện của cô, cô lợi dụng tôi để đi lên cũng là chuyện của cô, nhưng tại sao cô lại muốn kéo Tĩnh Hàm vào? Cô ấy gây trở ngại gì cho cô sao?”

. . . . . .

Nghe được hai chữ “Tĩnh Hàm”, trong lòng cô giật thót.

Làm Hứa Tĩnh Hàm lâu quá rồi nên giờ nghe đến cái tên đó là đã có phản xạ biết chắc là đang nói cô rồi.

Thì ra cô đã đoán đúng, bọn họ quả nhiên vì cô mà cãi nhau.

Trong lòng dâng lên một chút áy náy, Bạch Ngưng quyết định vào xem một chút.

“Bốp” một tiếng điện thoại bị dập mạnh xuống, trong phòng truyền đến tiếng đập bàn.

Bạch Ngưng ngừng một chút rồi mới đẩy cửa đi vào, đi cà nhắc tới trước bàn đọc sách, đặt cái chén ở trước mặt anh.

“Uống ngụm nước đi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Mau ngồi đi, chân em không thể đi lung tung.” Quan Thừa Diễm vội vàng nói.

Bạch Ngưng ngồi xuống một bên, hỏi: “Sao vậy? Anh và Ngô Hàm xảy ra chuyện gì sao? Có phải vì tôi không?”

“Không phải.” Anh nói.

“Là anh có lỗi mới phải.” Quan Thừa Diễm thở dài, chuyển màn hình máy vi tính về phía cô.

Tiêu đề là: “Những sự kiện trước giờ của Ngô Hàm Quan [1].”

Sự kiện cuối cùng là diễn viên mới Ngô Hàm lại được thêm vào danh sách phong lưu của Quan Thừa Diễm, nữ hoàng scandal Hứa Tĩnh Hàm sau khi kết hôn, ly hôn, tác phong “phóng đãng” vẫn không thay đổi.

Chuyện của giới nghệ sĩ, cô không hiểu nhiều, cô cũng biết danh tiếng của Hứa Tĩnh Hàm trước nay không tốt, cái này cũng giống như đại đa số nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng mà thôi, luôn bị chỉ trích nhưng lúc nào cũng hot.

Cho nên dù khiến danh tiếng của Hứa Tĩnh Hàm xấu thêm cô có hơi phiền muộn, nhưng cũng không đến nỗi quá khổ sở.

Nhìn xuống phía dưới, có mấy dòng chữ hấp dẫn cô.

“Phóng viên đã chứng thực, tổng giám đốc Ngôn Lạc Quân của tập đoàn Thịnh Thế ở Trung Quốc đã trở về tổng bộ tại Mỹ, kế hoạch phục hôn cùng Hứa Tĩnh Hàm trước đó đã không thành. Có vài người thấy Quan Thừa Diễm và Hứa Tĩnh Hàm ở trước khách sạn, cho Ngô Hàm nói Quan Thừa Diễm và Hứa Tĩnh Hàm ở bên nhau, rất có thể là thật . . . . . .” .

Ánh mắt Bạch Ngưng dừng lại thật lâu ở câu “Ngôn Lạc Quân đã trở về tổng bộ bên Mỹ.”

Anh đi về tổng bộ ở Mỹ? Anh mặc kệ cô rồi sao?

Khó trách. . . . . . Khó trách liên tiếp mấy ngày qua anh chưa từng tìm đến, thì ra là. . . . . . Anh đã đi rồi, dù cô mất tích ở bệnh viện, anh cũng không quan tâm. . . . .

Trong lòng trào dâng sự chua xót.

Bọn họ, cuối cùng đã hết thật rồi sao?

“Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm?”

“Hả?” Bạch Ngưng vội nén nước mắt.

“Em có nghĩ tới việc sẽ ra mặt giải thích không, sau đó nhân cơ hội tuyên bố chính thức trở lại?” Quan Thừa Diễm nghiêm túc hỏi.

Bạch Ngưng khẳng định nói: “Tôi sẽ không ra mặt.”

“Tại sao? Đây không phải là một cơ hội rất tốt sao?”

“Bởi vì. . . . . . Tôi không định trở lại giới giải trí.”

Quan Thừa Diễm nhìn cô, có chút không tin, hỏi: “Em nói thật sao?”

Bạch Ngưng gật đầu.

“Vậy em có tính toán gì khác không?”

“Tôi. . . . . .” Cô vốn nghĩ, cứ ở nhà anh mãi cũng không ổn, muốn mở miệng nhờ anh giúp cô, nhưng cô là ngôi sao nổi tiếng sao không tự đi phát triển, mà lại không biết xấu hổ cả ngày không làm gì còn phải vay tiền người khác?

“Giới giải trí quá phức tạp, quá đáng sợ, tôi không có hứng thú nữa. Còn dự định khác. . . . . . Trước tôi có từng nghĩ sẽ làm phiên dịch, giờ cũng muốn thử một lần.” Phiên dịch. . . . . . Cô tự nhận là mình không có năng lực đó, chỉ sợ rằng làm cả đời cũng chỉ có thể duy trì được cuộc sống mà thôi.

“Quyết định này của em thật sự khiến anh giật mình, cũng thấy rất kỳ lạ.” Quan Thừa Diễm cười một tiếng,” Mặc dù ngoại ngữ của em không tệ, nhưng muốn nổi trội hơn người trong lĩnh vực này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Tất cả đều phải làm lại từ đầu, em nhất định muốn đổi nghề sao?”

Bạch Ngưng gật đầu khẳng định. Không phải cô không muốn làm việc kiếm nhiều tiền mà mấu chốt là cô không làm được! Nghĩ như vậy, cô phát hiện mình thật tệ.

“Tĩnh Hàm, em sao vậy hả ? Rốt cuộc em định làm gì, thế này không giống em chút nào?” Quan Thừa Diễm ngạc nhiên hỏi.

Bạch Ngưng hốt hoảng, bưng cái cốc trước mặt lên, tay bỗng mất thăng bằng khiến cái cốc rơi xuống bàn.

“Xin lỗi, xin lỗi. . . . . .” Bạch Ngưng luôn miệng nói xin lỗi, vội vàng đứng dậy dọn dẹp, xé một miếng khăn giấy nhanh chóng lau bàn.

Một xấp giấy trên bàn bị nước thấm ướt, Bạch Ngưng cầm giấy, xấu hổ vô cùng cúi đầu.

“Đạo diễn Quan. . . . . . tôi. . . . . . Thật xin lỗi, cái này, cái này làm sao bây giờ. . . . . .”

“Không sao, trong máy vi tính còn lưu, in lại là được.” Quan Thừa Diễm nói xong, không nhúc nhích nhìn cô.

“Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.” Cô cúi đầu, hận không cho chính mình mấy bạt tai được. Ăn của người ta, ở nhà người ta, còn làm hỏng tài liệu của người ta, cô thật đúng là. . . . . .

Quan Thừa Diễm nhìn ánh mắt cự tuyệt của cô, từ khó hiểu chuyển thành không chắc chắn.

Hứa Tĩnh Hàm mười sáu tuổi ra mắt, mười tám tuổi được anh chọn làm nữ diễn viên phụ trong một bộ phim của anh. Kết quả bộ phim truyền hình đó vô cùng thành công, nữ chính trở nên nổi tiếng, mà nữ phụ còn nổi tiếng hơn. Từ đó về sau, bọn họ từ quan hệ hợp tác, thành bạn bè, rồi thành người yêu, ở bên nhau ròng rã năm năm. Chuyện của cô, tính tình của cô, thói quen của cô, tất cả anh đều biết. Thế nhưng lần này ở chung chỉ hai ngày ngắn ngủn, anh nhiều lần cảm thấy kỳ lạ. Cô ở trước mắt anh đã thay đổi quá nhiều, dường như không phải là cô nữa rồi.

[1] Tác giả dùng cách chơi chữ, bề ngoài là chỉ Ngô Hàm nhưng thực chất là nhắc đến cả 3 người Ngô Hàm, Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm.