Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 158: Gặp lại Nhược Tình




“Cô ấy rất dũng cảm.” Bạch Ngưng nói. Cũng không biết trong lòng anh có ý kiến gì không, mặc dù nhìn lúc này dường như quả thật không có gì.

Ngôn Lạc Quân nhớ lại Vu Nhược Tình. Hai chị em lại có hai cá tính hoàn toàn trái ngược. Trước kia nghe nói cô ấy và Phương Tuyền có một đứa con trai, không biết hiện tại thế nào.

Ăn xong bữa ăn sáng, cô trước đưa Cảnh Di đi học, sau đó mới về nhà, sửa sang lại giường đệm.

Giường của cô đã hai ngày không động đến rồi, giường của Cảnh Di và Tiểu Hân cũng chỉ cần sửa sang một chút là xong, chỉ có giường Ngôn Lạc Quân là bừa bộn.

Nhìn áo ngủ bị xé thành vải vụn trên đất, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa đau lòng. Đây chính là tiền cô khổ cực viết bản thảo kiếm được, áo ngủ mấy trăm tệ bị anh làm hỏng, rõ là. . . . . .

Cô hơi đỏ mặt kéo ga giường ra, thay sạch sẽ, gắp chăn, sau đó ra ngoài mang đồ mấy người thay đi giặt.

Buổi tối, Bạch Ngưng lại gõ cửa phòng Ngôn Lạc Quân.

“Đường ống nước. . . . . .”

“A, anh quên, ngày mai.”Anh nói.

“Vậy. . . . . .”

“Em cứ tắm ở đây.”Anh bình thản nói, giống như mỗi ngày cô thật sự chỉ sang đây tắm.

“Ừ.”Cô không tự nhiên đáp lại.

Khẩn trương lại thấp thỏm tắm xong, ra ngoài, một cánh tay từ phía sau ôm eo cô, một cái tay khác đã sớm từ dưới áo ngủ thăm dò vào, đưa vào trong quần lót cô.

“Ừm. . . . . .”

Cô rên rỉ một tiếng, sau một khắc liền bị anh ấn lên trên tường.

. . . . . .

Cảnh Di rất nhanh được chuyển tới trường Tiểu Hân học, quan hệ với Tiểu Hân cũng ngày càng giống chị em ruột, Ngôn Lạc Quân vẫn đi làm bình thường, Bạch Ngưng làm bà chủ nhà kiêm biên kịch.

Sau đó, một phòng tắm của người phụ nữ nào đó vẫn không có nước, một người đàn ông nào đó vẫn quên không gọi người đến sửa, vì vậy một người phụ nữ hàng ngày đi gõ cửa mượn phòng tắm của người đàn ông, sau đó đến sáng hôm sau mới ra ngoài. Sau đó sẽ ăn điểm tâm, bận rộn công tác như không có chuyện gì xảy ra, đến tối, đúng giờ lại gõ cửa mượn phòng tắm.

Mấy ngày sau, Bạch Ngưng cùng Ngôn Lạc Quân lái xe đến khách sạn.

“Chuyện Cảnh Di chuyển trường, cám ơn anh.”Cô nói.

“Không cần.”

“Còn nữa, phí làm thủ tục để em trả.”

Ngôn Lạc Quân quay đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhưng sắc mặt có hơi khó coi.

Bạch Ngưng không nhắc lại chuyện trả tiền nữa, nhưng cũng không vui quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng anh nói Cảnh Di do cô nuôi, tiền do cô bỏ ra, giờ cô bỏ tiền thì anh lại bày ra cái vẻ mặt đó là sao!

Suốt cả quãng đường im lặng, cho đến khi xe dừng ở cửa khách sạn.

“Ơ, ông chủ Ngôn cuối cùng đã tới! Lần nào cũng phải để cho người ta chờ dài cổ.” Liên Dịch Trác bộ dạng vẫn như xưa.

Bên cạnh Liên Dịch Trác chính là Phương Tuyền, Vu Nhược Tình. Phương Tuyền lạnh nhạt nói: “Lạc Quân, đã lâu không gặp.”Còn lạnh lùng hơn cả lời nói xã giao bình thường. Vu Nhược Tình bên cạnh thất thần thật lâu, mới mở miệng nói: “Lạc Quân, Ngôn phu nhân.”

Lúc này rốt cuộc Bạch Ngưng cũng nhìn ra, quan hệ của vợ chồng bọn họ với Ngôn Lạc Quân có chút khác thường.

Tiệc cưới hai mươi phút sau bắt đầu. So với trước kia Vu Nhược Sương có thêm mấy phần thành thục, hôm nay đứng ở bên cạnh chú rể có thêm chút dáng vẻ thiếu nữ. Chú rể dáng vẻ bệ vệ, đứng cùng cô cười nhẹ mà ấm áp cười.

Không có cha mẹ hôn lễ ít nhiều có chút ảm đạm, nhưng cô dâu chú rể lại nhận được rất nhiều lời chúc phúc.

Trong tiểu thuyết, tiểu thư luôn vì tình yêu mà bỏ trốn cùng thư sinh, nhưng trên thực tế, có bao nhiêu tiểu thư đại gia dám dứt khoát cắt đứt với gia đình gả cho tiểu tử nghèo? Huống chi là đã gần ba mươi tuổi, đã sớm không còn sự cuồng vọng của tuổi trẻ?

Một đôi tình nhân dũng cảm lại oanh liệt như tiểu thuyết của Quỳnh Dao thế này, chỉ mong ông trời có thể cho họ được hạnh phúc. Bạch Ngưng lặng lẽ nghĩ thầm. Không tự chủ, lén nhìn sang Ngôn Lạc Quân. Anh đang nói chuyện với Liên Dịch Trác, đường nét rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao ráo, khi thì cười nhàn nhạt, khi thì chuyên chú lắng nghe, mọi cử động tản ra hơi thở mê người, khiến cho cô có cảm giác tim đập loạn nhịp như thể lần đầu gặp gỡ.

Anh là chồng của cô, đang ở bên cạnh cô, cô lại có chút nhớ nhung anh.

Sau hai, ba tiếng, bữa tiệc cũng chỉ còn lại khiêu vũ uống rượu. Bạch Ngưng cũng uống vài ly, tửu lượng thấp nên giờ đã có hơi choáng váng.

“Lạc Quân, em qua bên kia hóng gió một chút, anh đừng có uống rượu biết không?”

Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, nói: “Anh biết rồi, em cẩn thận một chút.”

Một người bạn đứng bên nói: “Nhìn chị dâu thật quan tâm anh, cả tối không cho anh uống một giọt rượu.”

Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch Ngưng cười, Bạch Ngưng cũng cười nhẹ một tiếng, nói: “Vậy em đi trước.”

Cô đi vào toilet rửa mặt, sau đó tìm nơi có gió thoáng đãng đứng. Phía dưới bữa tiệc huyên náo vui vẻ, ở chỗ này lại không một bóng người, cũng không còn âm thanh ầm ĩ.

Đứng ở bên lan can gió đêm mát mẻ, tinh thần bất giác buông lỏng .

Loáng thoáng, Bạch Ngưng như nghe thấy có tiếng khóc của phụ nữ.

Ý nghĩ này vừa lóe lên khiến cô lập tức rợn cả tóc gáy.

Nơi này không một bóng người, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mặc dù còn nghe được tiếng ồn ào của bữa tiệc dưới lầu, nhưng dưới tình huống này nghe thấy tiếng khóc lại có cảm giác như nơi này là ranh giới âm dương. Điểm chết người là, dù đã qua năm năm, cô vẫn sợ ma.

Tiếng khóc “ô ô” dường như càng ngày càng rõ, Bạch Ngưng chỉ cảm thấy sau lưng lành toát, xoay người muốn rời đi, nhưng không biết đi hướng nào.

Lối cô vừa đến lúc này lại tắt mất một bóng đèn, đen kịt, còn là hướng tiếng khóc truyền tới, tăng thêm sự kinh khủng.

Đang sợ hãi do dự, người phụ nữ đang khóc lại ho hai tiếng.

Một điểm này, cũng đủ chứng minh đó là người rồi.

Có lẽ, là ai đó đứng đây khóc, cô nghĩ.

Nhìn ánh đèn tạm coi như sáng sủa bên kia, Bạch Ngưng nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, từ sau tường thấp thỏm ló đầu ra nhìn, lại thấy một người đang ngồi xổm vùi đầu vào giữa hai chân.

Tóc búi cổ điển, váy màu xanh dương, đó không phải là Vu Nhược Tình sao? Tại sao cô ấy lại khóc ở chỗ này?

Nghĩ đến bản thân mình đã gặp cô ấy vài lần, cô ấy và Ngôn Lạc Quân hình như cũng rất thân, mình mặc kệ không quan tâm thì cũng không tốt lắm, Bạch Ngưng liền nhẹ nhàng bước tới.

Cách Vu Nhược Tình còn vài mét cô ấy vẫn chưa phát hiện ra, vẫn vùi đầu khóc, Bạch Ngưng không biết nên mở miệng khuyên cô ấy như thế nào, liền đứng ở sau cây cột, nghĩ xem câu đầu tiên nên nói gì.

Cô ấy hình như quen gọi Ngôn Lạc Quân là Lạc Quân, gọi cô là Ngôn phu nhân, dường như rất lạnh nhạt với cô, cô nên nói thế nào đây?

Đang suy nghĩ, đầu kia lại truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng nói có vẻ nghi ngờ “Nhược Tình?”, là giọng Ngôn Lạc Quân.

Vốn đi tìm “Hứa Tĩnh Hàm” , lại vô tình thấy Vu Nhược Tình, thật ra thì anh cũng hơi sợ gặp mặt cô.

Vu Nhược Tình từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh.

“Nhược Tình, em làm sao vậy? Sao lại ngồi khóc ở đây?” Ngôn Lạc Quân đến gần cô, ngạc nhiên nói.

Vu Nhược Tình không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi.

Ngôn Lạc Quân đưa tay đỡ cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à, Phương Tuyền đâu?”

Vu Nhược Tình nhìn anh, nói: “Tại sao anh lại quay về? Tại sao đi rồi lại còn quay về?”

“Anh. . . . . . Nhược Tình, sao vậy?”

“Nếu như anh không quay về, em có thể quên được, nếu như anh không quay về, ta cho rằng em thật sự có thể quên anh, nếu như anh không quay về, nỗi đau khổ của em cũng sẽ không trở lại. . . . . . Tại sao?” Vu Nhược Tình đột nhiên đứng lên ôm lấy anh.

“Chị bị đuổi ra khỏi nhà rồi, nhưng chị ấy lại cảm thấy đáng giá, em rất hâm mộ rất hâm mộ. . . . . .”

“Nhược Tình. . . . . .”

“Em yêu anh, từ khi em hiểu chuyện đã yêu anh rồi, em yêu anh không hề kém chị hai yêu anh rể, mà em lại trơ mắt nhìn mình gả ột người khác, ta hận. . . . . . hận cuộc sống này sao lại dài như vậy, đau khổ của em còn phải kéo dài nhiều năm nữa, em sợ. . . . . . Sợ em không chịu nổi. . . . . .”

Bạch Ngưng đứng sau cây cột chết lặng.

Cô trước nay không biết, người có tình ý với Ngôn Lạc Quân lại là Vu Nhược Tình!

Khó trách mấy lần gặp mặt bọn họ luôn là lạ, khó trách quan hệ của chồng Vu Nhược Tình với Ngôn Lạc Quân không tốt!

“Nhược Tình, tại sao lại nghĩ như vậy, tại sao lại cứ cố chấp như vậy? Chồng em, con trai em, không phải cũng khiến người khác hâm mộ sao? Có lẽ do em vẫn đang chìm đắm trong ký ức năm năm trước, vẫn tự gia tăng nỗi khổ của mình. Có lẽ nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, em sẽ phát hiện anh cũng không tốt như em tưởng, thậm chí còn kém xa Phương Tuyền.”

“Em không muốn nghe không muốn nghe, em chỉ yêu anh, chỉ muốn ở bên anh thôi! Lạc Quân, em cầu xin anh một lần thôi được không, anh dẫn em đi, giống như chị hai vậy, không cần lo gia tộc, tiền đồ, chúng ta ở bên nhau được không, em biết anh vẫn yêu em mà . . . . . .”

“Nhược Tình, em bình tĩnh một chút, chúng ta đều có gia đình, còn có con. . . . . .”

“Em mặc kệ em mặc kệ, em không quan tâm đến bất cứ chuyện gì hết!” Vu Nhược Tình rút nhẫn cưới trên tay ném xuống đất, đột nhiên chạy đến bên lan can nói: “Nếu như anh không đồng ý em sẽ nhảy xuống, dù sao em cũng không muốn sống thêm một ngày nào nữa!”

“Nhược Tình, em đừng như vậy!” Ngôn Lạc Quân lập tức lao lên kéo cô.

“Hai người đang làm gì?” Một giọng nói truyền đến, Ngôn Lạc Quân và Vu Nhược Tình đồng thời quay đầu lại, là Phương Tuyền. Anh ta từ từ đến gần, một tay kéo Vu Nhược Tình về bên cạnh, nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Quân lạnh lùng nói: “Lạc Quân, anh nói, tôi hãy chăm sóc Nhược Tình thật tốt, tôi đã làm được. Mà chuyện anh đồng ý với tôi, không còn bất cứ dây dưa gì với cô ấy, anh đã làm được chưa?”

“A, tìm được rồi!” Bạch Ngưng từ sau cây cột đi ra, cầm chiếc nhẫn trên tay vui mừng nói.

“Ah, Phương tiên sinh đến lúc nào vậy?” Bạch Ngưng cười với Phương Tuyền nói: “Phương tiên sinh, có phải anh quá khó tính với Vu Nhược Tình không vậy, khiến Nhược Tình không cẩn thận rơi nhẫn kết hôn mà lo đến phát khóc. Tôi và Lạc Quân ở đây tìm giúp cô ấy thật lâu nha!” Nói xong đưa chiếc nhẫn về phía anh ta.

Phương Tuyền nhìn bọn họ, lại nhìn đang Vu Nhược Tình cúi đầu, đeo nhẫn vào cho cô, ngẩng đầu nói: “Ngôn phu nhân, cám ơn cô.”Nói xong không thèm nhìn Ngôn Lạc Quân một cái, đưa đi Vu Nhược Tình.

Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, Bạch Ngưng đã đi xuống lầu.

Về tiệc cưới, đã có mấy vị khách bắt đầu tạm biệt rời đi, Bạch Ngưng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, xoay người nói với Ngôn Lạc Quân: “Lạc Quân, nếu không em về trước nhé, trong nhà không có ai, để Tiểu Hân và Cảnh Di một mình em không yên tâm, cũng đến giờ bọn trẻ đi ngủ rồi, em về tắm cho bọn trẻ rồi cho hai đứa đi ngủ. Anh ở đây thêm một lúc nữa nhé.”