Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 60: Cáp Đặc




A...a....a...!!!!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ trong miệng đám người Tát Bỉ truyền ra, không cần nhìn, chỉ cần nghe thôi cũng biết bây giờ Tát Bỉ đang cực kì thảm. Có thể làm cho kẻ khác kêu la đến như vậy, không biết trước kia Thang Mỗ làm gì? Ắt hẳn không phải chỉ là đầu lĩnh các nhiệm vụ thôi đâu!

Am hiểu sở trường giày vò, hơn nữa còn là tàn phá tinh thần. Rõ ràng là một roi rất nhẹ, nhưng ở trong tay Thang Mỗ thì tương đương hung hăng chém một đao. Vết đao thì còn có thể chảy máu, nhìn thấy được vết thương nhưng Thang Mỗ đánh người lại đánh vào các đầu dây thần kinh, nhìn như một roi hời hợt, mà lại là giết người không thấy máu.

Phỉ Lệ nhìn đến đó, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Thang Mỗ, xem ra thân phận của hắn cũng không đơn giản, nhìn như chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng lại có thể được gia gia trọng dụng, haha vậy sau này ở gia tộc Đức Cổ Lạp có chuyện để làm rồi.

"Phỉ Lệ, như vậy có hơi quá đáng hay không?" Duy Ny dè chừng nhìn Phỉ Lệ nói. Đã nhìn không ra được bộ dạng ban đầu của Tát Bỉ nữa rồi, lúc này hắn chỉ còn một hơi tàn nằm trên mặt đất, toàn thân sưng vù nhưng không chảy ra tí máu nào. Ngược lại, so với những thị vệ thì tình hình của hắn là tốt nhất, ít nhất là không chảy máu.

Những thị vệ Tát Bỉ mang theo bên người lại càng thảm hại hơn. Ngay từ đầu đám người Lai Mẫu không hề nương tay, nên kết quả cuối cùng là tất cả đều chỉ còn một hơi thở, cho dù sống sót, thì cũng ít nhất phải nằm trên giường nửa năm một năm gì đó mới được.

"Ừ, có chút." Phỉ Lệ đồng ý gật đầu nhưng lại không có ý gọi Thang Mỗ lại. Hừ! Trong tiệc sinh nhật của cô năm đó, Khẳng Đặc làm chuyện kia thì cô đã mang thù, lại muốn cô gả cho cái loại cặn bã, sắc lang này, thật là mộng tưởng. Gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, bản tiểu thư không đạp đổ cả gia tộc các ngươi, ta sẽ không mang họ Đức Cổ Lạp.

"Vậy..." Duy Ny sợ hãi liếc Phỉ Lệ một cái, cũng không dám nói gì thêm vì ánh mắt giết người của Lệ Thư phía sau Phỉ Lệ đã ép lời của nàng đến bên miệng phải nuốt lại.

Lệ Thư bất mãn trừng Duy Ny. Tiểu thư muốn làm gì đó là chuyện của tiểu thư, bất luận kẻ nào đừng vọng tưởng thay đổi điều gì, dù có là tiểu thư gia tộc Hoa Tây Luân cũng không được.

"Lệ Thư, vì sao Lệ Á còn chưa về?" Phỉ Lệ không nhìn thấy mâu quang âm ngoan của Lệ Thư, buồn bực Lệ Á đi lâu lắm rồi còn chưa về. Tuy Lệ Á và Lệ Thư là thị nữ của cô, nhưng Lệ Á là chủ yếu, còn Lệ Thư lúc nào cũng im lặng làm cái bóng sau lưng cô, bảo vệ cô. Lệ Á thì không như thế, tất cả những chuyện Phỉ Lệ đụng phải là do nàng xử lý, đây là sự phân công giữa các nàng.

"Tiểu thư yên tâm, Lệ Á sẽ mau trở lại thôi. Nhưng có thể là chúng ta gặp rắc rối rồi." Tuy là nói có phiền toái nhưng vẻ mặt lại rất bình thản, rõ ràng là không để ý lắm cái gọi là phiền toái.

Tây Mông ở bên cạnh thấy thế thì thất kinh, chỉ là một thị nữ nho nhỏ nhưng lại gan dạ sáng suốt như thế, xem ra đã từng được huấn luyện. Ngay cả thị nữ cũng trí tuệ như thế, thì thiếu nữ là chủ tử kia sẽ thế nào?

Tây Mông càng nhìn càng thấy kinh hãi, cũng càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình, cô hẳn là đại tiểu thư của một lánh đời gia tộc nào đấy, mà địa vị trong tộc phải rất cao, nếu không thì sao bên cạnh lại có cao thủ đi theo, cho dù hoàng tử của một quốc cũng không phô trương như thế.

"Xảy ra chuyện gì ở đây?" Một thanh âm đầy sát khí thô cuồng kiêu ngạo truyền tới. Chỉ thấy tên người hầu vừa nãy theo sau Tát Bỉ đã quang minh chính đại đứng sau người tới, còn vô cùng tự tin.

"Đại nhân, mau cứu thiếu gia!" Tên hầu chợt nhìn thấy Tát Bỉ nằm trên mặt đất, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay không ngừng run run. Nếu như bị Khẳng Đặc thừa tướng biết được thì các thị vệ này đều phải chôn theo. Người trong gia tộc Ni Cổ Lạp Tư biết ngoại giới cho là thừa tướng đế quốc là một người ôn hòa hữu lễ, kì thật là một kẻ tiểu nhân âm hiểm tâm ngoan thủ lạt.

"Lớn mật, lại dám đánh quý tộc, người tới mang mấy người này đi cho ta." Khi Cáp Đặc nhìn thấy Tát Bỉ nằm trên mặt đất, tâm đang còn nóng hổi chợt lạnh đi, nếu như thúc phụ biết tôn tử lão thích nhất bị người ta đánh ra vậy, cái mạng này có thể là cũng đi theo luôn rồi.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Con mắt Cáp Đặc xoay xoay, nhìn thấy hai người Tây Mông và Duy Ny thì hơi ngừng một chút. Nhưng lập tức lại đổi hướng khác, hiển nhiên hai người kia là kẻ chết thay là không thể nào.

Đột nhiên, Cáp Đặc nhìn thấy Phỉ Lệ cùng với Lệ Thư đứng sau lưng cô.

Vừa nhìn là biết đệ tử quý tộc, nhưng lại vô cùng xa lạ, một kế hoạch nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn, chỉ có thể như vậy thôi.

Phỉ Lệ vừa nhìn thấy Cáp Đặc đang nhìn phía sau cô, thần tốc lóe lên tia sáng, biết ngay Cáp Đặc đang có chủ ý gì. Song cô cũng muốn nhìn thấy kết quả, náo loạn càng lớn càng tốt, cô còn sợ sự việc còn chưa đủ ồn ào, chơi không vui.

Giờ lại có kẻ chịu đánh tới, cô cũng không ngại chơi đùa, dù sao cô cũng rất rảnh rỗi mà lại cực kì nhàm chán. Mà lập lức phải đi Học viện ma pháp Phi Long, nên cô cùng muốn nhân lúc này làm chút chuyện.

Chẳng qua người Ni Cổ Lạp Tư đánh tới đây, như vậy thì sẽ tặng cho bọn họ chút lễ vật, hi vọng họ sẽ thích. Dường như sau khi cô trở về, còn chưa xuất hiện ở đế đô, ngay cả La Bá Đặc bá bá cũng không biết, bởi vì đó là yêu cầu của Phỉ Lệ. Là người trốn đằng sau so với làm bia ngắm cho kẻ khác, đương nhiên Phỉ Lệ chọn vế trước rồi.