Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 260: Ngươi cũng chẳng phải là gì của ta!




"Ta không phải có ý đó, ta chỉ là hy vọng có thể quen thân với Phỉ Lệ hơn mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác." Mai Áo không biết làm sao nhìn Phỉ Lệ, đến ngay cả trình tự cũng quên mất, Phỉ Lệ lạnh lùng đứng ở trước mặt nên hắn không biết nên làm những gì? Trong lúc nhất thời liền lúng túng nhìn Phỉ Lệ.

"Ta mặc kệ ngươi có ý gì, tóm lại chúng ta không phải rất quen thuộc, cho nên xin Tam hoàng tử đừng gọi tên của ta, đó là tên mà chỉ có người quen mới có thể gọi" Phỉ Lệ trực tiếp nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Mai Áo liên tục đổi màu, cùng với hai tay đang nắm chặt, gân xanh nhàn nhạt hiện lên cánh tay của Mai Áo. Kèm theo tiếng đàn của Vân Ảnh, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm khó coi, thỉnh thoảng thoáng qua vài tia xấu hổ, thỉnh thoảng có phẫn hận không dứt. Thấy mọi người xung quanh ngạc nhiên không thôi, chỉ có hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương im lặng không lên tiếng, lẳng lặng uống trà xanh trong tay.

Đối với bọn hắn mà nói, Mai Áo sống hay chết chẳng có quan hệ gì với bọn hắn, hơn nữa bây giờ còn là thời cơ tốt nhất để dò xét Vân Ảnh, cho nên bọn họ mừng rỡ xem cuộc vui.

"Chẳng lẽ Phỉ Lệ quên rồi sao? Chín năm trước chúng ta cũng đã gặp mặt." Mai Áo cố chấp nhìn Phỉ Lệ, hắn không tin Phỉ Lệ không có một chút ấn tượng với hắn, nhìn gương mặt không nhiễm khói lửa nhân gian của nàng, trong nội tâm không khỏi nóng ran càng thêm vội vàng, giống như một con thú dữ bị nhốt không ngừng giãy giụa muốn ra ngoài. Tiến lên nữa một bước nữa là có thể chộp lấy được Phỉ Lệ, đúng, chỉ cần tiến lên một bước là được rồi.

Một thanh âm trầm thấp không ngừng vang lên trong đầu Mai Áo, dẫn dụ hắn đi về phía ánh mặt trời sáng rực này. Cặp mắt màu xanh lá cây của Mai Áo từ từ hằn lên tia máu, lúc ban đầu chỉ là nhàn nhạt, nhưng theo tâm tĩnh bất mãn của Phỉ Lệ, ngược lại càng thêm bài xích, tơ máu trong mắt Mai Áo càng thêm dày đặc, cơ hồ sắp lấp kín hai mắt của hắn, động tác cũng càng thêm chậm lại.

"Vậy thì như thế nào, ta lặp lại một lần nữa, ta không có cho phép ngươi trực tiếp gọi tên của ta, Tam hoàng tử, xin ngài tự trọng, được không?" Dù là Ai Phu Lâm cũng không giống như hắn, xem ra trước kia nàng đã trách lầm Ai Phu Lâm, bởi vì Ai Phu Lâm còn đáng yêu hơn Mai Áo nhiều lắm.

"Tại sao? Phỉ Lệ rõ ràng thuộc về ta không phải sao? Tại sao nhất định phải cự tuyệt ý tốt của ta, ta chỉ muốn ở chung một chỗ với Phỉ Lệ, tại sao Phỉ Lệ vẫn muốn cự tuyệt ta, lời như vậy ta sẽ rất không vui, đứa trẻ hư phải cần trừng phạt thích đáng, Phỉ Lệ, nàng nói xem ta nên trừng phạt nàng như thế nào đây?" Mai Áo chậm rãi ngẩng hai mắt đầy tia máu lên, lúc này hắn đã không còn khí chất cao quý tao nhã xinh đẹp lúc trước, thay vào đó là âm lãnh cùng tàn bạo vô tận, trong tròng mắt huyết sắc đều là tham muốn chiếm giữ.

"Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ khẽ nhíu mày một cái nhìn Mai Áo đột nhiên trở nên không đúng, quay đầu muốn gọi Lạp Mạc Nhĩ hoặc Kỳ Dương, nhưng mà lúc Phỉ Lệ xoay qua chỗ khác, mới phát hiện không biết lúc nào thì toàn bộ không gian đều chỉ còn lại một mình nàng, còn có Mai Áo quỷ dị trước mắt.

Về phần những người khác giống như là đột nhiên biến mất khỏi thế giới này vậy, Phỉ Lệ cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, vừa nhanh chóng vận dụng Ma Pháp Không Gian, cách xa Mai Áo, vừa từ từ suy nghĩ kỹ lại. Trước nàng vẫn đang ở thi lâu nghe Vân Ảnh khảy đàn, lúc Mai Áo đi tới đối diện nàng thì mọi chuyện vẫn như thế, vậy trúng kế từ lúc nào?

A! Đúng rồi, hẳn là lúc ở trong phòng phút chốc kia mà trúng kế, chỉ là nàng không phát hiện ra thôi, mùi hương nhàn nhạt trong phòng, còn có ly trà nàng đã uống, cuối cùng hẳn là khúc nhạc này cùng bánh trôi nước đặc biệt kia, trong lúc bất tri bất giác mà trúng kế.

Thậm chí ngay cả Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng không phát hiện, xem ra Vân Ảnh này quả thật không đơn giản! Nàng muốn xem Vân Ảnh này rốt cuộc muốn giở trò gì, nàng rất tò mò đấy!

"Hắc hắc! Phỉ Lệ ta sẽ khiến nàng trở thành của ta, chỉ có thể là của ta! Nàng có vui không?" Mai Áo giống như không nhìn thấy biểu tình của Phỉ Lệ, tự nhiên lẩm bẩm, nhưng ánh mắt khi nhìn vào người của Phỉ Lệ, hơi thở cả người trở nên hết sức tàn bạo, giống như thú dữ đang săn mấy con mồi yêu thích, có cũng chỉ là tham lam nóng rực.

"Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao? Ngươi thật sự cho rằng là Tam hoàng tử của đế quốc Phong Hành thì rất giỏi? Trong mắt của ta ngươi so với một tên ăn xin chỉ nhiều hơn một thân phận mà thôi, ngươi có tư cách gì nói với ta rằng muốn có ta..., ngươi không có tư cách này." Phỉ Lệ trong nháy mắt phóng ra tất cả lực lượng, lẳng lặng bay lơ lửng trước mặt Mai Áo, mắt tím như hàn băng lạnh lẽo nhìn Mai Áo, Mai Áo đã chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho mình biến thành kẻ phụ thuộc, nàng là Phỉ Lệ. Pháp Đức Cổ Lạp, tuyệt đối không cho phép biến thành bất kỳ một vật phẩm thuộc về nam nhân nào.

"Đúng, chính là vẻ mặt như vậy, ánh mắt độc nhất vô nhị như vậy. Phỉ Lệ nàng có nghe thấy không? Máu tươi của ta đã bắt đầu sôi trào, rất nhanh nàng sẽ thuộc về ta thôi, đến đây đi! Để cho ta ôm nàng, chúng ta cứ như vậy mà vĩnh viễn ở cùng một chỗ." Động tác Mai Áo chậm lại nhìn Phỉ Lệ, nhưng vẻ mặt lại là dữ tợn và hung ác, dường như muốn xé rách Phỉ Lệ, sau đó nuốt vào, cuối cùng hòa tan vào làm một.

"Đồ điên." Phỉ Lệ cẩn thận nhìn Mai Áo đang điên cuồng tới gần, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được Mai Áo bây giờ tuyệt đối không phải là người ban nãy, dù là một người có ẩn núp cũng không thể ẩn núp hoàn mỹ như thế, như vậy mặc dù Mai Áo vẫn có bộ dáng của con người, nhưng lại tản ra thú tính nồng đậm, là thú tính từ sâu trong con người hắn, hai mắt đỏ rực, cùng với chiều cao đã không còn bình thường nữa, còn có tay cùng chân đã hoàn toàn bày biện ra hình thái mà Thú tộc nên có.

Lúc này Mai Áo đã đến gần chừng mười thước, y phục trên người đã bị xé nứt sạch, lộ ra bộ lông dày cộm, chỉ có gương mặt thì vẫn như cũ, cùng đôi mắt đã biến thành màu đỏ rực, đây rốt cuộc là huyết thống gì, lại có thể tiến hóa người còn cường đại hơn cả Thú Tộc.

Lúc trước tiếp xúc với Lợi Nhã, Phỉ Lệ cũng đã mơ hồ phát hiện Đại lục Phi Long cất dấu rất nhiều chuyện kỳ diệu, mặc kệ là Lợi Nhã có Thần Chi Huyết Mạch hay là lời tiên đoán huyết mạch của gia tộc Lâm Thủy, những thứ này đều là chuyện ẩn giấu trong bóng tối. Nhưng hôm nay khi thấy Mai Áo biến hóa, Phỉ Lệ vẫn rất chấn động, dù sao Mai Áo hình như có lẽ đã thoát khỏi một nửa huyết mạch, hơn nữa đầu sỏ gây nên lại chính là nàng, là nàng trong lúc vô tình đã kích thích huyết mạch của hắn.

"Phỉ Lệ đang ghét bỏ ta sao? Yên tâm đi, cuồng hóa chỉ là vì muốn để nàng ở bên cạnh ta tốt hơn mà thôi, ta sẽ không làm nàng bị thương." Mai Áo thâm tình nhìn Phỉ Lệ, hắn không hề nghĩ tới trong lúc vô tình Phỉ Lệ lại thức tỉnh huyết mạch Cự Mông(cái tên hết sảy giống cái mông lớn ấy, hắc hắc) của hắn, phải biết rằng tộc Viễn Cổ mãnh thú cùng tộc Cự Mông đều hung tàn và xếp hạng top 5, nếu như nói Mạc Vân thú là chiến tranh cự thú khiến người ta sợ hãi, như vậy Cự Mông chính là cái máy giết người hung tàn, tộc Cự Mông khát máu tàn bạo, thậm chí có thể trực tiếp cắn nuốt thân thể những cường giả khác để tiến hóa.

"Ta tựa hồ cho tới bây giờ cũng không thừa nhận qua ta và ngươi có quan hệ gì đó mà không thể cho ai biết, không phải sao? Quan hệ giữa chúng ta không hơn gì người xa lạ, đúng chứ? Tam hoàng tử hình như đã nghe lầm rồi cái gì thì phải?" Phỉ Lệ lãnh ngạo nhìn Mai Áo, kẻ điên đáng chết, bây giờ nên làm thế nào? Đầu tiên cần phải rời khỏi nơi này đã, bọn họ hiện tại nên biết đi!

"Phỉ Lệ không cần xấu hổ, ta rất nhanh đến phủ Công tước đề cập, nàng sẽ rất nhanh biến thành của một mình ta, nàng nên hiểu ta có huyết mạch Cự Mông, đại biểu cho ý nghĩa gì?" Mai Áo kiêu ngạo nói, nhìn Phỉ Lệ toàn là quyết tâm phải có được nàng, tham muốn giữ lấy trong mắt này khiến người ta không rét mà run. Phỉ Lệ chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ bởi vì ánh mắt của một người mà cảm thấy sợ, nhưng là lúc này nàng nhìn thấy sự cố chấp trong mắt Mai Áo, nàng thật sự rất sợ, Mai Áo đã điên rồi. Hoàn toàn là một kẻ điên, kẻ điên đánh mất tất cả lý trí.

"Hừ! Cho dù ngươi thức tỉnh huyết mạch Cự Mông thì đã làm sao, đừng quên, ngươi có thể có khả năng thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, thì tại sao người khác lại không được, còn nữa ngươi thật sự cho rằng gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta sẽ sợ đế quốc Phong Hành sao? Ngươi tựa hồ đã đánh giá mình quá cao thì phải." Phỉ Lệ cố gắng bình ổn lại lửa giận trong lòng, phân rõ phải trái cùng một người điên, không thể nghi ngờ là tự mình đánh chính mình.

Phỉ Lệ vừa nhìn Mai Áo, vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, muốn nhanh chóng tìm ra chỗ không đúng, nàng đã đoán ra chỗ này nhất định là Vân Ảnh giở trò quỷ, có thể hút người đi vào, thì cũng có thể đi ra, chỉ là cửa ra ở đâu?

"Phỉ Lệ đang tìm cửa ra à? Ta sẽ không để cho Phỉ Lệ ra đâu! Cho nên Phỉ Lệ cứ nhìn ta là được rồi, về phần những thứ khác Phỉ Lệ vẫn không nên làm thì tốt hơn! Nếu không ta không bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì đâu." Đôi mắt đỏ rực của Mai Áo bình tĩnh nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, trong mắt có điên cuồng không nói thành lời được, là sự điên cuồng như muốn xé rách tất cả, chấp nhất và nhiệt liệt.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Chỉ là ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể ngăn trở ta." Phỉ Lệ khinh thường nhìn Mai Áo, mặc dù Mai Áo đã thức tỉnh huyết mạch Cự Mông, nhưng dù sao thực lực chênh lệch vẫn còn ở đó. Cho nên Phỉ Lệ mới có thể không biết sợ mà nói với Mai Áo lâu như vậy, nàng không tin Mai Áo có thực lực Thần cấp.

"Phỉ Lệ có thể thử xem!" Mai Áo giống như không biết Phỉ Lệ đang nói cái gì, ngược lại thần thần bí bí hướng về phía Phỉ Lệ mở to hai mắt, quả là lấy chiều cao lúc trước đó của Mai Áo, Phỉ Lệ vẫn còn có thể cho là còn có chút đáng yêu, nhưng mà đối với Mai Áo bây giờ đã gần mưới mét, Phỉ Lệ chỉ muốn co quắp khóe miệng, má ơi! Ai tới mang đi tên khổng lồ này đi, chẳng lẽ không biết dọa người thật ra thì cũng sẽ hù chết người hay sao?