Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 118: Lưu manh




Khuynh Anh cùng Lam Tranh ‘phi ngựa’ không ngừng tới biên cốc, nhưng ngay khi Lam Tranh ở trên lưng Nửa Xu cũng không quên ăn đậu hủ, hai tay vốn là an phận ôm thiếu nữ phía trước, nhưng ôm ôm liền biến thành sờ, tay vuốt vuốt liền cực kỳ tự nhiên tiến vào trong quần áo của nàng, cách lớp áo lót đặt lên nơi đẫy đà kia.

“Lưu manh!” Khuynh Anh dùng sức kéo lấy cổ tay của hắn ra.

Nhưng chỉ chốc lát, cái tay còn lại nhấc váy nàng lên chui vào.

“Lam Tranh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khuynh Anh đỏ bừng, đây chính là trên đường đi cứu Họa Long, tại sao hắn có thể nói động dục liền động dục.

Cái tay kia ở giữa đùi nàng hơi cứng đờ, sau một khắc, đã thu trở về. Lam Tranh ôm nàng thật chặt, vùi đầu trong tóc nàng, dùng mái tóc đen của nàng che khuất mặt hắn.

Lúc này đồng tử của hắn, có màu vàng cùng màu đỏ giao triền tranh đấu, tựa như mang theo một luồng mùi tanh nồng đậm, quấn ở trong hơi thở.

Hơi đụng Khuynh Anh một chút, liền dường như bị lửa thiêu, sẽ rơi vào dục vọng cùng dụ hoặc không cách nào khống chế.

“Lam Tranh, chàng làm sao vậy?” Khuynh Anh quay mặt lại muốn nhìn hắn.

Hắn thuận thế nghiêng đầu cắn đến cánh môi nàng, trong thoáng chốc nỉ non, môi anh đào mềm mại của nàng tựa như một dòng nước suối thanh khiết, ồ ồ chảy vào nơi cổ họng xao động của hắn.

Nhưng dạng đau đớn này cũng không lâu dài, vừa rời khỏi da thịt kia chỉ chốc lát, hắn liền không thể chịu đựng được. Mạnh mẽ nâng hàm dưới của Khuynh Anh lên, lưỡi liền tham nhập vào miệng nàng, qua lại xâm lược.

Khuynh Anh không thể hô hấp, chỉ cảm thấy không ổn, nặng nề mở răng, hung hăng cắn.

“Ở, ở trong này không được!!” Nàng thụt lui, cố gắng giãy khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, mặt cũng đã đỏ ửng, như đóa hoa đẹp nở rộ.

Nàng nói năng có chút lộn xộn: “Ở trên trời có cài gì kìa, bây giờ tình huống khẩn cấp, việc của Họa Long Mộc Hi còn chưa giải quyết, lúc này sao có thể xằng bậy… Cho… cho dù muốn, vậy cũng phải chờ chúng ta trở lại…”

Lam Tranh cứng ngắc, đầu lưỡi đau nhói như một tia sáng đâm vào đại não, chớp mắt tức làm cho hắn thanh tỉnh lại.

Hầu kết hắn giật giật, cảm thấy nặng nề khô khốc, quang cảnh trước mắt chậm rãi khôi phục, việc kinh người vừa làm toát ra rõ ràng trong đầu hắn.

“… Vừa chỉ là đói bụng.” Lam Tranh híp hí mắt, dùng lông mi run rẩy che đậy tất cả hoảng loạn. Hắn mỉm cười, làm ra vẻ mặt vui đùa: “Thế nhưng, hiện tại no rồi.”

Khuynh Anh ngẩn người, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng đấm hắn một cái, hắn lại cười híp mắt: “Bất quá, lời nàng vừa nói là chắc chắn?”

“Cái gì ta cũng chưa nói!” Khuynh Anh quay đầu không để ý tới hắn.

“Nàng rõ ràng nói, hiện tại không được, nhưng chờ chúng ta đi về, có thể…”

Khuynh Anh dùng tay chặn miệng hắn.

——*——*——*——*——*——*——*——

Biên cốc là thành trì gần biên giới nhất của thần tộc thái dương, địa vực hẻo lánh, cây cối khô khốc.

Giờ này, phu xe chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu đột nhiên có một trận gió to, nóc xe ngựa bị bốc lên, tiếng thét chói tai liên tiếp.

“Tới nơi!”

Một tiếng cô gái hô nhỏ, lại là một trận gió to, muốn thổi bay cái xe ngựa!

“Yêu quái phương nào! Dám ở dương oai nơi thần linh này!” Người trên xe cũng không lùi bước, bọn họ niệm chú, cấp tốc dựng kết giới ở bốn phía, mấy người hợp lực, bày ra một trận pháp, che hướng gió to thổi đến phương, gây một tiếng “Rầm!!!”

Nhất thời, thứ được che chắn trong tầng gió hiển lộ ra chân thân —— đó là một yêu thú thật lớn, vảy băng chói mắt như ánh nắng, mà ở trên lưng yêu thú, có một cô gái, cô gái kia có mái tóc đen kịt, nàng cười hắc hắc, làm một mặt quỷ trêu bọn họ.

“Ngươi là ai ——” Người trên xe ngựa hơi giật mình, miệng lại niệm chú, muốn đánh yêu thú kia, nhưng không ngờ phía sau đột nhiên nổi lên gió lạnh, một bóng người ánh vàng rực rỡ như quỷ mỵ hiện thân ở bên trong kết giới của bọn họ, ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ vài dao lưu loát sạch sẽ, không cần tốn nhiều sức, liền ấy người hôn đá.

Tất cả lắng lại.

Yêu thú chạm đất, cô gái tóc đen từ trên lưng nó nhảy xuống, chạy tới cười nói: “Chàng xem chàng xem, kế sách của ta rất tốt.”

Lam Tranh ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Là rất tốt.”

Dù cho không cần đánh lén, không cần giương đông kích tây, hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết binh tôm binh tép này, chỉ là nhìn Khuynh Anh cao hứng như vậy, không thế nào nhẫn tâm đi phá hưng trí của nàng.

Khuynh Anh bước lên xe, vén màn xe tiến vào, vui vẻ nói: “Họa Long ở đây!”

Lam Tranh cong cong khóe môi, cũng đi qua, nhưng vừa mới tới gần, một mùi tanh nồng đậm đột nhiên chui ra, mà loại mùi này hết sức quen thuộc, làm người ta cảm thấy buồn nôn, Lam Tranh nhất thời nhíu mày, vọt vào: “Khuynh Anh!”

Thế nhưng, nào có bóng dáng Khuynh Anh.