Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 109: Có Chút Áy Náy




Lúc Tề Hiên lái xe trở về thì đã nhìn không thấy bóng dáng Ngãi Giai Giai, hiện tại anh đã không còn tâm tư để tức giận, chỉ có lo lắng thôi. .

Anh sao có thể đáng ghét như vậy, cứ như vậy mà vứt bỏ cô lại, nếu như Giai Giai xảy ra chuyện gì, nhất định anh sẽ căm hận mình cả đời.

Lại nghĩ tới Ngãi Giai Giai là người mù đường, trên người lại không tiền, trong lòng Tề Hiên càng nóng nảy hơn, vừa rồi bởi vì tức giận, lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ mới nghĩ đến, đã quá muộn.

Tề Hiên trở lại chỗ ở của Tề Hùng, vẫn là trực tiếp vọt vào, đi đến trước mặt Tề Hùng, chất vấn, "Giai Giai có ở chỗ của ông hay không?"

Giai Giai và anh tách ra cách nơi này không xa, cho nên rất có thể cô ấy trở lại nơi này.

"Tề Hiên, hôm nay ba rất không hài lòng hành vi của con, đầu tiên là đến chỗ của ba tìm con trai con, hiện tại lại chạy đến chỗ của ba tìm người phụ nữ của con, hoài nghi ba bắt Tiểu Hiên đi cũng còn có lý, nhưng mà Ngãi Giai Giai, ba có lý do gì bắt cô ta đi." Tề Hùng nổi giận mà bắt bẻ lại Tề Hiên.

Cơn tức vừa mới tiêu tan được một lúc, đứa con bất hiếu này lại chọc tức ông, nó rốt cuộc muốn thế nào?

"Nhưng mà ——" Tề Hiên dừng lại, vốn không biết cãi lại thế nào.

Đúng vậy, bắt đi tiểu hiên, cha anh là đáng nghi nhất, nhưng mà Giai Giai, thì không có khả năng.

"Tôi là muốn hỏi, Giai Giai mới rồi có trở về tìm ông hay không?" Tề Hiên xấu hổ hỏi, không muốn nhìn thẳng Tề Hùng.

Nhiều năm tức giận như thế, đây là lần thứ nhất anh nói chuyện cùng cha của mình như thế, cho nên cảm thấy rất xấu hổ.

"Không có, sau khi con đi nó cũng chạy ra ngoài theo con, con sẽ không phải vì con bé gọi ba một tiếng bác trai mà cùng nó cãi nhau chứ?" Bộ dạng Tề Hùng ra vẻ chất vấn, nhìn Tề Hiên.

Tề Hiên thật sự hận ông đến tận xương như vậy ư, ngay cả người phụ nữ của mình gọi ông một tiếng bác trai cũng không cho?

"Chuyện không liên quan đến ông." Giọng nói của Tề Hiên rất lạnh lùng, sau đó xoay người, tính đi ra ngoài.

"Tề Hiên, nếu ba đáp ứng cho con được lấy Ngãi Giai Giai, điều kiện tiên quyết chính là nó phải thông qua khảo hạch của ba, nhưng trước khi chưa có thông qua khảo hạch, các con mà gây náo loạn, đến lúc đó đừng trách ba lại bức con lấy Diệp Tầm Phương." Tề Hùng cảnh cáo Tề Hiên.

Ngay lúc nãy Ngãi Giai Giai gọi ông một tiếng bác trai, khiến cho ông cảm thấy ấm áp, giọng nói của nó tốt, điệu bộ như Tề Ngữ Ti, càng nghe càng khiến cho người thoải mái.

Tề Hiên nghe những lời này của Tề Hùng, đứng ở tại chỗ, đứng yên một hồi, sau đó lại tiếp tục đi tới cửa.

Khảo hạch, quỷ biết rõ khảo hạch của ông ta là cái gì, nếu như là loại vấn đề làm khó dễ người, thần tiên cũng không thông qua khảo hạch của ông ta.

Tề Hiên không để những lời này của Tề Hùng ở trong lòng, bởi vì anh tuyệt đối không tin tưởng Tề Hùng sẽ cho Ngãi Giai Giai cơ hội, như vậy thì đến lúc đó sẽ lấy cớ đá Ngãi Giai Giai văng ra mà thôi.

Tề Hiên đi rồi, Tề Hùng vẫy tay với hai người sau lưng.

"Hội chủ, có gì dặn dò?"

"Các người phái một ít anh em đi ra ngoài, lén tìm Ngãi Giai Giai, tìm được rồi hãy đưa nó về nơi này."

Người đã già, lúc nhớ lại sự việc năm đó sẽ cảm thấy mình làm sai, nhưng mà lúc muốn đền bù, lại một chút cơ hội cũng không có, có lẽ ông nên ngẫm lại, con đường sau này nên đi như thế nào.

"Vâng" Hai người nghe xong mệnh lệnh của Tề Hùng, không để ý mưa to phía ngoài, vẫn đi thi hành mệnh lệnh.

Tề Hiên mạo hiểm mưa to, đi loạn trên đường cái, cái ô cũng không dùng, vừa đi vừa nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng người quen thuộc, tìm cũng đã lâu, vẫn tìm không thấy.

Ngãi Giai Giai biết rõ Tăng Hải Lâm vẫn đi theo cô, vì vậy bước nhanh hơn, trông thấy đường thì bước đi, cũng không biết mình đang đi tới nơi nào, một lòng chỉ muốn bỏ qua theo đuôi đằng sau, nhưng mà đi mệt rồi, vẫn không vứt bỏ được anh ta, hơn nữa đầu của cô cũng bắt đầu mơ màng, thân thể quá lạnh, vừa rồi da tay trầy bị mưa giội, không cảm thấy đau, nhưng mà lúc này, đột nhiên trở nên quá đau.

"Giai Giai, em đừng đi như vậy nữa." Tăng Hải Lâm thật sự là nhịn không được, chạy đến phía trước Ngãi Giai Giai, ngăn cản đường đi của cô.

"Tránh ra." Ngãi Giai Giai cố gắng khiến ình thanh tỉnh, ra lệnh cho Tăng Hải Lâm.

Cô không thể ngã xuống ở trước mặt Tăng Hải Lâm, nếu như bị thiếu chủ biết được, thiếu chủ sẽ càng tức giận hơn, cho nên tuyệt đối cô không được ngã xuống.

"Em đang làm gì vậy, tra tấn chính mình sao?" Tăng Hải Lâm tức giận vứt cái ô đi, cũng để ưa đánh lên trên người của anh.

"Chuyện của tôi không cần anh lo, anh hãy về nhà mình đi." Ngãi Giai Giai nhìn thấy anh vứt cái ô đi, trong lòng chấn động, cảm giác hơi áy náy.

Nếu như Tăng Hải Lâm vì vậy mà ngã bệnh, như thế là do cô làm hại. Nhưng mà cô không muốn quan tâm anh ta quá nhiều, miễn cho tạo thành quá nhiều hiểu lầm.

"Giai Giai, với người hoặc là đồ mà anh thích, anh chưa bao giờ lại mở miệng, anh thích em, sáu năm trước thì đã thích em rồi, bây giờ vẫn còn thích em như vậy, lại gặp em tra tấn mình như vậy, lòng của anh rất đau. Anh không biết em và bạn trai của mình có chuyện gì, có lẽ là cãi nhau, nhưng mà cho dù cãi nhau, em cũng không nên thương tổn mình như vậy." Tăng Hải Lâm nắm hai vai Ngãi Giai Giai, thổ lộ rất thâm tình, còn lên án mạnh mẽ cô thương tổn chính mình như vậy.

"Tôi đã có người mình thích, buông ra." Ngãi Giai Giai rất lạnh nhạt, vung hai tay lên, bỏ tay Tăng Hải Lâm ra, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà quay người lại, thân thể liền hơi run rẩy, vốn giữ không được vững vàng, mắt thấy muốn ngã xuống đất, Tăng Hải Lâm xông tới, tiếp được thân thể cô đang ngã xuống, rất tự nhiên cô rơi vào trong lòng của anh.

"Giai Giai, em làm sao vậy, sắc mặt rất khó coi." Tay Tăng Hải Lâm đưa tới trên trán Ngãi Giai Giai, đoán nhiệt độ của cô.

"Nóng như vậy, em đang sốt, đi, mau tránh mưa với anh, tiếp tục như vậy không được ." Tăng Hải Lâm muốn lôi kéo Ngãi Giai Giai đi, nhưng mà cô thực không muốn đi.

"Anh thả tôi ra, bằng không tôi kêu vô lễ."

Cô không muốn đi cùng người đàn ông khác, tuyệt đối không muốn.

"Em cũng đã ngã bệnh, còn không nghe lời như thế." Tăng Hải Lâm khiển trách cô, sau đó mặc kệ Ngãi Giai Giai phản đối, trực tiếp ôm ngang cô lên, bước chạy nhanh trốn mưa, tính tìm nơi tránh mưa.

"Anh thả tôi ra, thả tôi ra, cứu mạng!" Ngãi Giai Giai liều mạng đánh lồng ngực của Tăng Hải Lâm, rơi vào đường cùng đành phải cầu cứu.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn mang cô đi nơi nào, chẳng lẽ?

Ngãi Giai Giai nhớ lại hình ảnh sáu năm trước mình từng bị bỏ thuốc, sau đó suýt nữa thì bị mấy người đàn ông cưỡng hiếp, may mà thiếu chủ xuất hiện, tuy cô giao mình cho thiếu chủ, nhưng mà tuyệt không hối hận, nhưng mà, người đàn ông khác muốn đụng cô, cô tuyệt đối không muốn.

Ngãi Giai Giai mới kêu một tiếng, đột nhiên xuất hiện hai người, trực tiếp cho Tăng Hải Lâm một quyền.

Tăng Hải Lâm vì bị tập kích, tay trợt, không có ôm chắc Ngãi Giai Giai, hai người cùng ngã trên mặt đất, hơn nữa anh còn đặt Ngãi Giai Giai ở phía dưới.

"A ——" Ngãi Giai Giai đau đớn kêu một tiếng, cảm giác eo mình giống như bị chặt đứt vậy.