Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 59: Cấp hạn chế




Editor: Linh

Mấy ngày trước chuyện Giang tiệp dư do nói một câu mạo phạm Hoàng hậu mà kém chút bị Hoàng thượng bóp chết trong cung Dục Tú sớm đã truyền khắp toàn bộ hậu cung. Cho nên tuy rằng trong lòng công chúa Tắc Á rất không cam, nhưng cũng không thể chọn lúc này đi trêu chọc Hoàng đế.

Dù sao còn nhiều thời gian, nàng ta thế nào cũng sẽ tìm được một thời cơ tốt.

Bên kia, trong cung Dục Tú Giang tiệp dư đã tỉnh lại hơn nửa tháng, hôm nay xuất môn việc đầu tiên chính là đi cung Trường Thọ của Thái hậu thỉnh an.

Thái hậu ngồi nghiêng trên ghế, nhìn Giang tiệp dư gầy yếu không ít, chậm rãi mở miệng: “Thân thể của ngươi thế nào rồi?” Ánh mắt Thái hậu như vô ý đảo qua cổ Giang tiệp dư, trên da thịt trắng nõn mơ hồ còn có thể thấy mấy vệt hồng, nghĩ cũng biết Hoàng thượng ra tay có bao nhiêu nặng.

Giang tiệp dư vừa nghe Thái hậu hỏi như thế, giống như lại nghĩ đến chuyện thường tâm gì, lập tức nước mắt như mưa, “Cô, chất nữ trong lòng khổ lắm.”

Thái hậu hơi hơi mấp máy môi, nhìn Giang tiệp dư nói: “Việc này không thể toàn bộ trách Hoàng thượng, ngươi nói câu đó cũng đủ bị chặt đầu rồi.”

Giang tiệp dư mặt trắng bệch, điềm đạm đáng yêu nhìn Thái hậu, “Cô, đó là ta nhất thời nói lỡ, nhưng Hoàng thượng hắn là thật sự muốn bóp chết ta, một chút tình cảm cũng không nhắc.”

Thái hậu nói: “Các ngươi vỗn cũng không có tình cảm gì.” Đừng nói các ngươi không có tình cảm, liền ngay cả Vệ Tuyên hồi nhỏ cùng Vệ Anh dị thường thân mật, hắn muốn giết còn không phải ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái?

Giang tiệp dư không biết suy nghĩ trong lòng Thái hậu, chỉ là bị lời nói của bà ta làm nghẹn lời, “Cô, Hoàng thượng khắp nơi che chở Hoàng hậu, nô tì thật sự là không có cách nào, chỉ có thể nhận mệnh thôi.”

Thái hậu ngước mắt nhìn Giang tiệp dư, con ngươi lạnh lẽo. Một chiêu lấy lùi làm tiến này thật sự là đi được quá tốt.

“Tâm Duyệt đừng nản lòng như vậy, Hoàng hậu hiện đang có thai, không thể cùng Hoàng thượng làm chuyện phu thê, Hoàng thượng lại đang tuổi huyết khí sôi trào, không cần ai gia phải dậy ngươi nên làm thế nào đấy chứ?” Thái hậu rũ mắt, thanh âm nghe ra tuy lười nhác lại làm người ta không hiểu cảm thấy an tâm.

Giang tiệp dư con ngươi di chuyển, tiến lên một bước nhìn Thái hậu nói: “Nhưng là Hoàng thượng hắn căn bản sẽ không bước vào cung Dục Tú một bước.” Như vậy ta phần cứng dù có đầy đủ cũng không có chỗ hữu dụng.

Thái hậu hơi cong môi, nhắm mắt lại nhàn nhạt nói: “Chỗ Hoàng thượng ai gia tự có biện pháp làm hắn đi qua, nhưng sau khi hắn đến cung Dục Tú, ngươi định làm như thế nào?” Lần trước trong ngoài cung Dục Tú đều sắp đầy thị vệ cũng không thể giữ lại Hoàng thượng, ngủ Hoàng đế cũng là một kỹ thuật đấy.

Giang tiệp dư cau đôi mày thanh tú, theo bản năng cắn chặt môi dưới. Đêm đại hôn nàng ta câu dẫn Hoàng thượng như vậy, Hoàng thượng cũng vẫn thờ ơ.

Thái hậu thấy sắc mặt nàng ta khó coi liền biết trong lòng nàng ta không có chủ ý. Ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, Thái hậu mở miệng nói: “Tâm Duyệt à, hương liệu trong cung này của ai gia có công dụng ngưng thần tĩnh khí, ai gia thấy ngươi tinh thần không phấn chấn, không bằng lấy một chút về Dục Tú cung của ngươi dùng.”

Giang tiệp dư sững sờ giây lát, vốn còn có chút không rõ vì sao Thái hậu lại đột nhiên nói đến hương liệu, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt Thái hậu, sóng não lập tức vận hành, “Vậy nô tì liền tạ ơn Thái hậu nương nương.”

Thái hậu gật gật đầu, nói với cung nữ bên cạnh: “Tuệ Linh, lấy chút hương liệu ai gia đang dùng đưa cho Giang tiệp dư.”

Tuệ Linh cung kính khom người với Thái hậu, biết nghe lời đáp: “Dạ.”

Không bao lâu sau Tuệ Linh liền cầm ra một chút hương liệu đã được bọc tỉ mỉ, trình lên Giang tiệp dư. Giang tiệp dư nhận lấy hương liệu Tuệ Linh đưa qua, lại hướng Thái hậu cúi người thi lễ.

Thái hậu vẫy vẫy tay ý bảo nàng ta đứng dậy, nhìn nàng ta ý vị sâu xa nói: “Lần này đừng để ai gia thất vọng nữa.”

Giang tiệp dư rốt cục cười cười, đối Thái hậu nói: “Xin cô yên tâm.”

Trong cung Trường Nhạc, tổng trù ngự thiện phòng đang đứng thẳng tắp cung kính giới thiệu thức ăn trên bàn cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.

“Đây là canh gà thanh đằng, trước cần dùng lửa nhỏ hầm 2 canh giờ, sau lại dùng lửa to hầm hai canh giờ, nước canh thơm nồng, có công hiệu sinh âm bổ hư.”

“Ừ.” Vệ Anh một bên nghe một bên múc thêm một chén canh gà đến trước mặt Ôn Ly, chỉ lãnh đạm quăng cho ngự trù một chữ ừ.

Ôn Ly cầm thìa múc một muỗng nhỏ, vị nước canh nồng đậm nháy mắt lấp đầy khoang miệng, “Ngon lắm, chàng muốn nếm thử không?”

Ôn Ly nói xong liền múc một muỗng canh đưa đến bên miệng Vệ Anh, Vệ Anh liền uống hết muỗng canh gà trên tay Ôn Ly, “Ừ, đúng là rất ngon.”

Ngự trù lấy được khen ngợi lập tức liền tiến lên, “Đây là sườn non giang tuyết chúng ta đặc chế, không chỉ hương vị chua ngọt ngon miệng, bày lên đĩa cũng vô cùng chú trọng. Trên sườn non rắc đường bột, giống như là bông tuyết đang bay, mười phần ý họa tình thơ.”

Tổng trù vừa nói xong, Ôn Ly liền gắp một miếng sườn non lên ăn, còn thuận tay gắp một miếng cho Hoàng thượng.

Tuy rằng bị phong cách dùng bữa thoải mái của Hoàng hậu làm kinh ngạc, nhưng nếu Hoàng thượng đều không để ý, hắn chỉ là một tên đầu bếp, đương nhiên cũng không có gì phải ái ngại.

Tổng trù hắng giọng một cái trịnh trọng giới thiệu đến món ăn Hoàng hậu khen ngợi nhiều nhất, “Đây là món dấm đường khẩu thúy. Nó tuy bề ngoài không được bắt mắt lắm, nhưng làm món ăn vặt ngày thường, thanh thúy ngon miệng, vào ngày hè thì ướp lạnh hương vị sẽ càng ngon. Do Hoàng hậu nương nương vô cùng thích món này, gần nhất trong ngự thiện phòng lúc nào cũng dự sẵn.”

Khẩu thúy trong miệng ngự trù thật ra chính là củ cải đặc chế.

Vệ Anh tò mò gắp một sợi dấm đường khẩu thúy nhìn qua nhăn nhăn nhúm nhúm lên, nhẹ cắn, còn có thể phát ra thanh âm khậc khậc. Ôn Ly và ngự trù căng thẳng nhìn vào biểu hiện trên mặt Vệ Anh, cuối cùng vẫn là Ôn Ly nhịn không được hỏi: “Thế nào?”

Vệ Anh vẻ mặt rất vi diệu, hắn đặt sợi củ cải chỉ cắn qua một miếng xuống, nhìn Ôn Ly hỏi: “Ly Nhi thích ăn cái này?”

Ôn Ly gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hương vị chua giòn ngon miệng, bình thường dùng để giết thời gian thì không còn gì tốt hơn.”

Vệ Anh mày giật giật, “Nàng không thấy là quá chua à?”

Lần này ngược lại ngự trù mở miệng trước, “Hồi bẩm Hoàng thượng, món ăn này vốn không chua như vậy, chính là Hoàng hậu nương nương gần đây đặc biệt thích ăn đồ chua, cho nên chúng ta cố ý tăng thêm độ chua.”

“À?” Vệ Anh hơi nhướng mày, ý cười bên khóe miệng ngày càng sâu, “Trẫm nghe nói chua trai cay gái, xem ra trong bụng Hoàng hậu là vị tiểu hoàng tử rồi.”

Mặt Ôn Ly bỗng dưng đỏ lên, mặc dù ở trên giường lời xấu hổ hơn Vệ Anh cũng đã nói, nhưng là trước mặt nhiều người như vậy, Ôn Ly vẫn có chút ngượng ngùng.

Thấy Ôn Ly gò má đỏ ửng, Vệ Anh buồn cười ghé sát vào nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói, “Hoàng hậu đang thẹn thùng gì vậy? Thay Trẫm mang thai tiểu hoàng tử là một chuyện đáng để vui vẻ, Trẫm sau này còn có thể lập hắn làm Thái tử đấy.”



Ngự trù cảm thấy mình hình như nghe được cái không nên nghe.

Người trong cung Trường Nhạc tựa hồ đã sớm quen với cảnh tượng thế này, ai nấy thuần thục nhìn mũi nhân mình, không quan tâm bên cạnh.

Ôn Ly mấp máy môi, nhỏ giọng nói, “Vậy nếu là tiểu công chúa thì sao?”

Vệ Anh nhẹ ôm Ôn Ly vào trong ngực, hôn lên mặt nàng, “Nếu như là tiểu công chúa, vậy Trẫm liền hứa nàng cho người nam nhân tốt nhất thiên hạ.”

….

Ngự trù cảm thấy mình giống như nhìn thấy cái gì không nên nhìn!

Hậu tri hậu giác cúi đầu, gia nhập đoàn quân nhìn mũi chân.

Ôn Ly nghe xong Vệ Anh nói, nở nụ cười nói: “Nhưng là, người nam nhân tốt nhất thiên hạ đã là tướng công của ta rồi.”

#Tinh! Chúc mừng Hoàng hậu kỹ năng tâm tình mãn điểm! Đạt được [thành tựu ngọt chết ruồi không đền mạng!]

Vệ Anh trong lòng như được tưới mật, ý cười trên miệng như thế nào cũng dừng không được, “Vậy phải làm thế nào đây? Xem ra Ly nhi chỉ có thể sinh tiểu hoàng tử.”

Vệ Anh nói xong cũng nâng cằm Ôn Ly lên, phủ môi mình lên môi anh đào của nàng.

Ngự trù là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, kinh nghiệm hiển nhiên không có phong phú như cung nhân trong cung Trường Nhạc, lúc này cả người cứng còng, chỉ có trái tim đang tình thịch nhảy lên.

Không cần nhìn hắn cũng biết Hoàng thượng và Hoàng hậu hiện đang làm cái gì!

“Các ngươi lui xuống hết đi.” Giọng có chút không yên của Hoàng thượng truyền đến, ngự trù nao nao, thấy mọi người hỏa tốc rút lui, chính mình cũng nhanh chóng đi theo bọn họ, cùng ra khỏi thiên điện.

Thẳng đến khi hít được không khí mới mẻ bên ngoài, ngự trù mới thở ra một hơi thật dài. Đế hậu không biết xấu hổ [bíp bíp ] — sinh hoạt, thật sự là cấp hạn chế.

Mà trong thiên điện, Hoàng thượng Hoàng hậu vẫn tiếp tục trình diễn cấp hạn chế.

Cổ áo Ôn Ly đã hoàn toàn bị mở ra, bị Vệ Anh kéo đến dưới vai, cả người cũng bị Vệ Anh trực tiếp ôm lên đùi. Vệ Anh một bên gặm nhấm cái lưng trắng nõn của Ôn Ly, một bên nắn bóp hai con thỏ ngọc trước ngực nàng.

Thỉnh thoảng từ trong miệng Ôn Ly phát ra tiếng rên yêu kiều, càng khiến bên trong điện dính vào một tầng không khí ái muội.

“Ly Nhi, ta rất nhớ nàng.” Giọng của Vệ Anh mang theo nồng đậm đè nén, vật cứng dưới người đã sớm để giữa mông kiều của Ôn Ly.

Đã hơn nửa tháng không chạm vào thân thể này, trên người Vệ Anh đã sớm dục hỏa đốt người.

“Ừ… Thái y nói không được…” Ôn Ly gò má ửng hồng, thân thể dưới sự âu yếm của Vệ Anh đã càng lúc càng mềm.

Vệ Anh con ngươi trầm rầm, lại cắn lên gáy Ôn Ly hai cái mới sửa sang lại quần áo cho nàng, ôm nàng vào lòng hôn lên.

Nhưng là làm như vậy không hề giảm bớt được tiểu huynh đệ đang dâng trào dưới thân.

Ôn Ly thấy Vệ Anh sắc mặt khó coi, nhỏ giọng nói: “Chàng không sao chứ?”

Vệ Anh nhéo nhéo mặt nàng, hỏi ngược lại: “Nàng nói đi?”

“A…” Ôn Ly ăn đau a một tiếng, Vệ Anh thấy mặt nàng bị mình nhéo đỏ, tay ôm Ôn Ly lại siết thật chặt, “Thật muốn biến cả người nàng thành màu này.”

Ôn Ly: “…”

#Chưa thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ#

Đáng thương Hoàng thượng cứ như vậy chống lều nhỏ ăn xong bữa cơm này.

Nhưng là hắn vẫn vô cùng đói bụng.

Đáng buồn hơn chính là, loại bi kịch này lúc ăn cơm tối bị lặp lại.

Ôn Ly nhìn lều nhỏ dưới thân Vệ Anh, xuất phát từ chủ nghĩ nhân đạo quan tâm nói: “Ta có thể dùng tay giúp chàng…”

Vệ Anh con ngươi lóe sáng, đang định ôm Ôn Ly đi tắm uyên ương thì có người của cung Trường Thọ đến truyền lời.

Vệ Anh nhìn tiểu thái giám đến truyền lời trên mặt đất, sắc mặt rất đẹp.

Tiểu thái giám không biết mình chỗ nào đắc tội Hoàng thượng, chỉ dè dặt truyền ý chỉ của Thái hậu, “Hoàng, Hoàng thượng, Thái hậu cho mời.”