Đấu Phá Thương Khung

Chương 1420: Luân hồi trăm kiếp, Cửu chuyển đỉnh phong!




Sau khi Tiêu Viêm mở mắt ra, mảnh không gian tràn ngập khí tức sinh mệnh này đột nhiên xuất hiện một chút dao động kỳ dị...

Mọi người đều nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm bên trong gốc cây cổ thụ. Trong giây lát, tất cả mọi người dường như cảm giác được sự từng trải, nhìn thấu vạn vật trên thế gian. Loại tang thương này, xâm nhập linh hồn của con người, không cách nào giả bộ.

"Tiêu Viêm ca ca..."

Thấy Tiêu Viêm mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp của Huân Nhi tràn ngập kinh ngạc cùng vui mừng.

"Ánh mắt của tên này quá dọa người rồi!" Ngược lại với Huân Nhi, đám người Hồn Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng có cảm giác khác hẳn. Trong cảm nhận của bọn hắn, ánh mắt Tiêu Viêm đang nhìn chăm chú vào bản thân mình. Bọn hắn cảm thấy ngay cả linh hồn mình cũng bộc lộ ra trước mặt Tiêu Viêm vậy. Loại cảm giác này làm cho bọn hắn cực kỳ không thoải mái.

Cả mảnh không gian đều im lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Tiêu Viêm đang ở bên trong Bồ đề cổ thụ. Trước kia, chỉ trong sách cổ bọn họ mới thấy được chuyện về người có thể tu luyện dưới cây bồ đề. Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn không biết được sau khi tu luyện xong thì sẽ có thay đổi gì.

Ở bên trong Bồ đề cổ thụ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, sắc mặt Tiêu Viêm có chút mờ mịt. Ánh mắt chậm rãi nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở đám người Huân Nhi. Đôi mắt tràn ngập tang thương cùng hỗn loạn kia cuối cùng cũng xuất hiện một chút linh động quen thuộc.

"Huân... Huân… Nhi "

Tiêu Viêm chậm rãi mở miệng. Lát sau, từ bên trong Bồ Đề cổ thụ, một thanh âm có chút khàn khàn thậm chí còn có chút già nua, xa xưa khẽ truyền ra. Tất cả những người nghe tới giọng nói này đều không thể nhịn được mà biến sắc. Giọng nói này không hề giống với giọng của Tiêu Viêm lúc trước.

Chẳng qua, sau khi thanh âm kia vang lên thì sự tang thương ẩn sâu trong mắt Tiêu Viêm cũng từ từ thu lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Loại tang thương này biến mất cực kỳ như chưa từng tồn tại, giống như nó đã hoàn toàn ẩn sâu vào tận trong linh hồn Tiêu Viêm, làm cho người ta không thể tìm ra được nữa.

"Vù..."

Cùng với sự biến mất của loại tang thương kia, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, thở ra một hơi màu xanh biếc. Dưới cái nhìn của mọi người, Tiêu Viêm từ trong Bồ Đề cổ thụ đứng dậy rồi chậm rãi bước ra ngoài…

Khi thân thể Tiêu Viêm chạm vào Bồ Đề cổ thụ thì bên ngoài Bồ Đề cổ thụ bỗng nổi lên từng đợt dao động, mà thân thể Tiêu Viêm thì giống như chất lỏng, chậm rãi từ bên trong Bồ đề cổ thụ đi ra.

" Cuối cùng cũng đã trở về."

Ra khỏi Bồ Đề cổ thụ, Tiêu Viêm mạnh mẽ vươn vai. Tiếng cười nói trong trẻo khiến đám người Huân Nhi thở dài nhẹ nhõm. Thật may, đây là giọng nói trước kia của Tiêu Viêm.

"Tiêu Viêm ca ca, không sao chứ? "

Huân Nhi nhanh chóng bước tới, ánh mắt không ngừng nhìn khắp người Tiêu Viêm.

"Không sao!"

Tiêu Viêm lắc lắc đầu, không nhịn được mà đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại của Huân Nhi, trong mắt hiện lên một chút cảm khái. Ở trong mắt người ngoài, dường như hắn chỉ ở trong Bồ đề cổ thụ có một tháng mà thôi. Nhưng bản thân Tiêu Viêm thì biết rất rõ, linh hồn của mình ở bên trong Bồ Đề cổ thụ đã trải qua trăm lần luân hồi. Nếu như tâm trí không kiên định, chỉ sợ hắn đã sớm bị lạc ở trong vòng luân hồi kia. Nhưng may sao hắn vẫn kiên định với bản tâm của mình, một đường đi tới cuối cùng, mới có thể trở về.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn đã trải qua nhiều lần sống chết phức tạp. Trong đó có đủ loại mà nguy hiểm không kém việc giao phong với cường giả Đấu Thánh chân chính...

Đối mặt với Tiêu Viêm, Huân Nhi không hề tránh đi. Mặc dù nàng không biết Tiêu Viêm đã trải qua chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định được rằng một tháng tu luyện này của Tiêu Viêm không hề thoải mái như những gì bọn ho nhìn thấy. Chẳng qua, Tiêu viêm không nói thì đương nhiên nàng cũng không hỏi.

"Cảm ơn."

Tiêu Viêm quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Bồ Đề cổ thụ phía sau, chắp tay cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Xào xạc..."

Bồ Đề cổ thụ cả tháng qua không có một chút động tĩnh nào sau khi nghe lời cảm ơn của Tiêu Viêm bỗng đột nhiên lay động, phát ra tiếng xào xạc. Mọi người nhìn xem không khỏi tặc lưỡi kêu kỳ lạ. Hóa ra thứ này đúng thật là có linh trí, chỉ là hình như không thèm phản ứng với đám người bọn họ mà thôi.

"Khí tức của ngươi dường như có chút nhìn không thấu? Hay là đã đột phá đến Bán Thánh rồi?" Cổ Thanh Dương tiến lại gần, thấp giọng hỏi. Trong giọng nói của hắn có chút không tin nổi, bởi vì hắn phát hiện hắn lại không thể cảm ứng được khí tức của Tiêu Viêm. Cho dù là một số cường giả Bán Thánh ở trong tộc cũng không để cho hắn có cảm giác như thế.

"Đâu có dễ dàng như vậy..."

Tiêu Viêm lắc đầu đáp. Hắn cũng không lừa gạt Cổ Thanh Dương. Hiện giờ, thật sự là hắn chưa đột phá tới Bán thánh, chẳng qua chỉ ở cấp độ Cửu chuyển Đấu tôn đỉnh phong mà thôi. Đương nhiên, một tháng tu luyện bằng người khác tu luyện cả chục năm, tốc độ cỡ này đủ để làm cho người khác cảm thấy kinh hãi rồi. Nhưng Tiêu Viêm tự biết rất rõ rằng, trong mắt người khác thì chỉ có một tháng ngắn ngủi, nhưng trong cảm giác của hắn thì như trải qua cả trăm năm rồi.

Dùng thời gian trăm năm không ngừng rèn luyện, ngưng luyện Đấu khí mới khiến cho đấu khí trong cơ thể hoàn thành chín chuyển, thật sự đạt đến Đấu Tôn đỉnh phong.

Loại tốc độ này, không thể nói là điểm nhanh, ngược lại còn tính là hơi chậm. Nhưng từ trước đến nay, Tiêu Viêm đều rất cẩn thận với loại lực lượng đột ngột có được như thế này. Mặc dù là năng lượng đạt được khi trải qua rèn luyện của Luân hồi cũng bị hắn áp chế, không dám để cho thực lực tăng vọt quá nhiều. Mục tiêu trong lòng hắn rất lớn. Tiêu Viêm không muốn vì một chút lợi nhỏ trước mắt, mà vứt bỏ tương lai.

Thấy Tiêu Viêm lắc đầu, Cổ Thanh Dương hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ cười bất đắc dĩ. Giờ đây, càng lúc hắn càng nhìn không thấu Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm thu hồi ánh mắt rồi đột nhiên chuyển hướng sang đám người Hồn Ngọc cùng Cửu Phượng cách đó không xa. Mà thấy ánh mắt của hắn nhìn sang, cả 2 đám người không hẹn mà cùng nhau vận chuyển đấu khí trong cơ thể, ánh mắt lạnh lùng mà cẩn thận nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Một khi Tiêu Viêm có nửa điểm dị động, đám người bọn hắn sẽ lập tức động thủ.

Nhìn thấy hai người phản ứng như vậy, khóe miệng Tiêu Viêm lại hiện lên một nụ cười châm chọc. Trước khi tiến vào Bồ đề cổ thụ, nếu gặp hai người này thì trong lòng hắn tất nhiên sẽ rất kiêng kị. Nhưng hiện giờ sự kiêng kị đó đã biến mất hoàn toàn, bởi vì bây giờ hắn tự tin có thể dễ dàng đùa bỡn hai người họ trong lòng bàn tay. Đây là một loại trực giác đến từ lực lượng mênh mông trong cơ thể hắn.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm, nắm tay trong tay áo của Hồn Ngọc cùng Cửu Phượng đều nhịn không được mà nắm chặt lại. Đặc biệt là Hồn Ngọc, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt kia đã biến mất, trong mắt tràn ngập vẻ âm lãnh. Trên người Tiêu Viêm bây giờ, hắn cảm nhận được mùi vị nguy hiểm chân chính. Loại cảm giác nguy hiểm này như ẩn như hiện, trong những người cùng thế hệ, ngoại trừ tên điên trong Hồn tộc kia, Tiêu Viêm chính là người thứ hai cho hắn cảm giác này.

"Tiểu tử này, sau khi ra khỏi Bồ Đề cổ thụ thì dường như đã thay đổi hoàn toàn."

Sắc mặt Cửu Phượng vô cùng âm trầm, nếu như sớm biết rằng Tiêu Viêm sẽ có loại đại cơ duyên này thì ngay tại lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã trực tiếp ra tay diệt sát rồi. Nếu vậy thì giờ đây đâu có việc gì nữa.

Nhưng hắn lại không biết, nếu không phải lần này Tiêu Viêm trợ giúp Bồ Đề cổ thụ thanh trừ hết đi cảm xúc trái chiều của cường giả Đấu Đế thì chắc bọn họ vẫn đang bị nhốt ở bên trong ảo cảnh, ngày sau sẽ trở thành những thứ giống mấy bộ khôi lỗi Bán Thánh kia mà thôi.

"Ông … ông …"

Khi trong lòng mọi người đang kinh hãi về sự thay đổi của Tiêu Viêm thì trong Bồ Đề cổ thụ đột nhiên phát ra một mảnh quang hoa xanh biếc. Trong lúc mơ hồ, phảng phất có thứ gì đó sắp bị phun ra.

Nhìn thấy cử động của Bồ Đề cổ thụ, bọn người Hồn Ngọc đều vội vàng lui về phía sau. Sự đáng sợ của thứ này đã in sâu vào trong lòng bọn họ. Đã có bài học vừa rồi, đương nhiên bọn họ không dám chậm trễ.

Mà khi bọn hắn lui ra phía sau thì bên trong Bồ Đề cổ thụ đột nhiên truyền ra từng tiếng động trầm đục rất nhỏ. Chợt từng điểm sáng màu xanh biếc bay ra, cuối cùng trôi nổi trong không trung như thiên nữ tán hoa…

"Bồ Đề Tử!"

Nhìn thấy những điểm sáng này, mọi người đều ngẩn ngơ rồi bật thốt ra.

"Cư nhiên tất cả đều là Bồ Đề tử!"

Đám người Hồn Ngọc cũng rung động nhìn mấy cái điểm sáng xanh biếc kia. Họ không thể tưởng tượng được vật vô cùng hiếm hoi ở bên ngoài ở bên ngoài này.

"Cướp!"

Khiếp sợ qua đi, phần lớn mọi người đều đỏ mắt, từng đạo đấu khí hùng hậu chợt bùng phát ra, sau đó điên cuồng lao về phía những đốm sáng màu xanh kia.

Hắc..."

Thấy đám người Hồn Ngọc đỏ mắt cướp đoạt, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng. Bàn tay vẫy nhẹ một cái, vài điểm sáng màu xanh như nhận được triệu hồi, "
vụt" một tiếng tránh thoát bàn tay của những người kia, chỉ vài cái chớp mắt đã bay vào trong tay Tiêu Viêm.

"
Đa tạ Bồ Đề huynh ban tặng…"

Bắt lấy số Bồ Đề Tử, Tiêu Viêm nghiêng đầu cười to một tiếng với Bồ Đề cổ thụ, sau đó cong ngón tay búng ra, vài hạt Bồ Đề Tử liền trôi nổi ở trước mặt đám người Huân Nhi, Thải Lân, Cổ Thanh Dương...

"
Tiêu huynh, đa tạ!"

Mấy người Cổ Thanh Dương, Cổ Hình nhìn chằm chằm vào Bồ Đề Tử trước mặt, cũng không khách khí nhiều, vươn tay bắt lấy rồi quay qua ôm quyền cảm tạ Tiêu Viêm.

"
Ha ha, việc nhỏ..."

Tiêu Viêm cười lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt đỏ ngầu của đám người xa xa, tiếp tục bắn ra vài hạt Bồ Đề Tử, trôi nổi ở trước mặt mấy vị cường giả trung lập.

Hành động bất thình lình của Tiêu Viêm làm cho mấy vị cường giả kia ngẩn ra, chợt vội vàng bắt lấy Bồ Đề Tử, trong mắt xuất hiện vẻ cảm kích rồi nhanh chóng lui lại. Bọn họ hiểu được, đây là Tiêu Viêm không muốn bọn họ tham gia chuyện tiếp theo…

Đám người Hồn Ngọc và Cửu Phượng lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Viêm đang phân phát Bồ Đề tử, hồng mang chợt lóe lên trong mắt.

"Khốn kiếp, ngươi muốn chết!"

Nương theo hồng mang trong mắt càng lúc càng đậm, rốt cuộc Cửu Phượng cũng không nhịn được sự giận dữ trong lòng. Tiếng thét phẫn nộ tràn ngập sát ý vang vọng trong mảnh không gian này.