Đấu Phá Thương Khung

Chương 198: Dưới Đáy Địa Huyệt




Ngay khi Sắp bị Hỏa diểm trong hồ nham thạch nuốt lấy, thì trong nháy mắt, màu trắng hỏa diễm đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra đem thân thể Tiêu Viêm bao bọc lại.

" Phù …phù.." Từ thân thể, các mảnh nham thạch liền bị bắn ra bốn phía.

Nghe thấy tiếng vang, Tiêu Đỉnh cùng Thanh Lân đem ánh mắt dời về chỗ có tiếng động, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh nào..

" Người đâu?" Nhìn thân ảnh trong nháy mắt không còn thấy, Tiêu Đỉnh không nhịn được, quay đầu nhìn Thanh Vân hỏi.

" A..?" Thanh Lân lui xuống một bước, Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn vào hồ nham thạch không có chút động tĩnh, Chẳng lẽ thân ảnh nhảy xuống hồ Nham thạch liền bị hóa thành tro bụi, ngay cả hét lên một tiếng cũng không kịp phát ra.

" Hí …" Trong hồ nham thạch đột nhiên truyền ra tiếng kêu của Hỏa linh xà.

Nghe thấy tiếng kêu này, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân hiện lên vẻ vui mừng, Ánh mắt vội vàng dời qua hồ nham thạch, Thấy một người được bao phủ bởi một ngọn lửa màu trắng từ trong nham thạch hiện ra, đang giơ tay với Tiêu Đỉnh và thanh Lân.

" Cảm ơn trời đất …Hoàn hảo không có xảy ra việc gì " Nhìn Tiêu Viêm đang coi thường nham thạch xung quanh, Tiêu Đỉnh mới hoàn toàn thở phào, Toàn thân có chút thoát ra, nhẹ nhàng đặt mông ngồi trên mặt đất, bàn ta xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Thân thể đang trôi nổi ở dòng nham thạch, vẻ mặt Tiêu Viêm kinh dị nhìn những dòng nham thạch đang chậm rãi lưu động, những bọt khí ở dòng nham thạch chậm rãi nổi lên, sau đột nhiên bạo liệt ra, một ít nham thạch bắn tung tóe ra, một ít bắn thẳng vào mặt của Tiêu Viêm. bất quá trong giây lát, liền bị màu trắng hỏa diễm thôn phệ đi.

Phía ngoài thân hình, được màu trắng hỏa diễm bảo vệ, ngoại giới tất cả đều bị đẩy ra ngoài, trong thân thể còn có chút lạnh lẽo. Không cảm giác được nóng chảy.

Bàn tay chậm rãi nâng một ít nham thạch, sau đó làm cho nó chậm rãi chảy xuống, Tiêu Viêm chép chép miệng sợ hãi than ãichamj nham thạch như vậy thật là làm cho người ta dựng tóc gáy, nếu đột nhiên bạch hỏa diễm đang bảo vệ biến mất, vậy kết quả của Mình là ….Nghĩ tới con kiến trong chảo lửa, Khuôn mặt hung hăng của Tiêu Viêm thoáng tái nhợt một chút.

" Tiểu tử kia. Nắm chặt thời gian đi chứ. Mặc dù Ta có thể làm cho Cốt linh lãnh hỏa bảo vệ ngươi, bất quá lại rất tổn hao lực lượng tinh linh hồn, Nếu Ta mất đi sự khống chế, ngươi chắc chắn sẽ bị nham thạch thôn phệ.Cho nên, đừng lãng phí thời gian, trước lúc ta chưa tiêu hao linh hồn lực lượng, ngươi phải rời khỏi hồ dung nham. Nếu không. Lúc ngươi suy nghĩ về con kiến trong chảo lửa sẽ thành sự thật, Trong lúc Tiêu Viêm đang sợ hãi than. Tiếng cười của Dược lão vang lên.

" ân" Khóe miệng có chút co quắp. Tiêu Viêm ngưng trọng gật đầu, quay người về phía Hỏa linh xà cười lớn:" To con. Dẫn đường nào "

Nghe được thanh âm của Tiêu Viêm, Hỏa linh xà không có chút để ý, Đem cái đầu lớn về phía thông đạo đợi Thanh Lân hạ lệnh, Lúc này mới cực kỳ không muốn xoay người bơi xuống nham thạch.

Nhìn Hỏa linh xà đang bơi trong hồ dung nham, Tiêu Viêm thở ra một hơi. Sau đó một lần nữa tiến vào dung nham, gắt gao ở bên cạnh Hỏa linh xà.

Trong Nham thạch, một màu lửa. Bất quá có Cốt linh lãnh hỏa chống đỡ cho. Tiêu Viêm cũng miễn cưỡng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, sau đó rất nhanh du động thân hình, không ngừng đi theo Hỏa linh xà đi xuống dưới hồ nham thạch.

Trong thế giới màu đỏ của nham thạch, trong dòng chảy ngầm thỉnh thoảng không biết từ địa phương nào bạo liệt bắn ra, những dung nham bắn ra có năng lượng rất lớn, nếu bị đánh trúng thân hình, cho dù là Đại đấu sư nếu bị đánh trúng chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương.

Bất quá, Hỏa linh xà đối với đị phương này hết sức quen thuộc, trong phía tối của dòng dung nham, đều có thể tìm được đúng lộ trình thích hợp, Mà Tiêu Viêm ở sau nó cũng mượn cơ hội để thuận lợi tránh né.

Ở trong thế giới nham thạch này tựa hồ không có sinh vật nào khác ngoại trừ Hỏa linh xà, Cũng khó trách, dù sao điều kiện tồn tại ở nơi này quá mức khắc nghiệt, Nếu không phải Dị thú Hỏa linh xà này dựa vào thôn phệ nham thạch mà sống, sợ rằng cho dù cấp bậc cường giả như Tử Tinh dực sư vương. Cũng không thể ở loại địa phương này sinh sống.

Không ngừng đi xuống dòng nham thạch cơ hồ như không thấy đường cuối, cho dù là Tiêu Viêm có cốt linh lãnh hỏa che chở, thì cũng bắt đầu mơ hồ thấy nhiệt độ càng ngày càng tăng.

Nhận thấy hiện tượng này, Tiêu Viêm không tử chủ nuốt một ngụm nước bọt, môi hơi run run, thấy mình bơi ở giữa dòng nham thạch thật sự rất khó tưởng tượng,, Trong nham thạch bơi lọi là có khái niệm gì, Đó chính là mình đang đặt cổ trước lưỡi hái của tử thần..không có gì là khác nhau.

Càng ngày càng xâm nhập đáy địa huyệt, chỉ cần xảy ra bất cứ sai lầm nào, cho dù Dược lão có che chở chống đỡ cho, thì cũng khó có khả năng trong nháy mắt có thể cứu được tính mạng của Tiêu Viêm.

Đang lúc trong lòng đang kinh tâm táng đởm, Hỏa linh xà phía trước vẫn như cũ không có chút nào dừng lại, cũng không quay đầu nhìn xem Tiêu Viêm có đuổi kịp hay không, chỉ chăm chú bơi sâu vào Huyệt động.

Ở nơi này, Tất cả ngũ quan đều bị phong bế, Tiêu Viêm cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, Hắn chỉ biết như một cái máy chăm chú lặn xuống, Bàn thân hắn đã có chút tê dại.

" Tiểu tử kia, Còn nửa giờ ngươi phải trở về!" Ngay khi đầu óc của Tiêu Viêm đang muốn hôn mê, thì thanh âm nghiêm trọng của Dược lão, vang lên trong đầu Tiêu Viêm.

"
Ách? Cái gì?" Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt ngẩn ra, vội vàng hỏi:" Làm sao vậy?"

"
Lặn xuống càng sâu, Ngươi xem nham thạch ở bên ngoài.." Dược lão trầm giọng nói.

Nghe Dược lão nói, ánh mắt Tiêu Viêm vội vàng ngước lên, ánh mắt đột nhiên kinh hãi, Hỏa hồng xung quanh nham thạch không biết khi nào đã biến thành màu xanh.

"
Đây là chuyện gì xảy ra?" Thấy tốc độ chậm rãi chảy, Tiêu viêm kinh hãi hỏi.

"
Đây là nhiệt độ đột nhiên tăng cao biến hóa thành, Hiện tại nhiệt dộ của nham thạch, dĩ nhiên đã sắp vượt khỏi sự kiên trì của Ta " Trong thanh âm của Dược lão, Lần đầu tiên có sự trịnh trọng như vậy.

"
….." Nghe vậy, khóe miệng Tiêu viêm khẽ nhếch lên, mồ hôi trên trán giống như mưa nhỏ xuống. Nói:" Không thể nào? Cốt linh lãnh hỏa không phải là xếp vào thứ mười một của Bảng dị hỏa sao? Chẳng lẽ phía dưới dị hỏa kia so với Cốt linh lãnh hỏa của sư phụ mạnh hơn?"

"
Không thể nói như vậy, Ta bây giờ đang còn trong Linh hồn trạng thái, Cốt linh lãnh hỏa phát huy không được bao nhiêu, Hơn nữa còn mượn thân thể của ngươi phóng thích, như vậy uy lực sẽ phân tán không ít, Hơn nữa áp lực nhiệt độ của Nham thạch xung quanh càng ngày càng cao, Cho nên Nửa giờ là cực hạn " Thânh âm của Dược lão giải thích nói.

"
Tốt lắm, Nhanh nắm lấy thời gian " Dược lão thúc giục một câu, sau đó liền trầm mặc, chắc là không dám phân tâm, chú ý thúc dục cốt linh lãnh hỏa để không có cái gì ngoài ý muốn xảy ra.

Cười khổ gật đầu, Tiêu viêm một lần nữa nhìn nham thạch màu xanh, không nhịn được hô to:"
Rốt cục còn có bao xa?"

Tiêu Viêm biết loại dị thú Đấu linh cấp bậc này Đã có linh trí, cho nên cũng không lo lắng nó không hiểu mình nói.

Thanh âm của Tiêu Viêm mang theo Đấu khí xuyên thấu các trở ngại của Nham thạch, lọt vào trong tai của Hỏa linh xà, Tùy ý rống lên vài tiéng,sau đó tốc độ lặn xuống ngày càng tăng vọt.

"
Mẹ kiếp …" Nhìn cử động của Hỏa linh xà, Tiêu Viêm nhịn không được mắng một tiếng, chần chừ trong nháy mắt, Hung hăng cắn răng, Thân thể được bao phủ bởi Bạch hỏa diễm hóa thành một đạo màu trắng lao nhanh xuống.

Thân thẻ xuyên qua nham thạch cơ hồ đã biến thành màu xanh, Khuôn mặt Tiêu Viêm đầy mồ hôi, không ngừng chẳy vào mắt, mặc dù có chút đau nhức, Bất quá con mắt Tiêu viêm đến chớp một cái cũng không dám, sợ sẽ bị Hỏa linh xà phía trước bỏ ra xa.

" Mẹ kiếp, Ngươi rốt cuộc muốn lặn đến bao lâu?" Không ngừng theo hỏa linh xà lặn xuống, mặc dù có cốt linh lãnh hỏa chống đỡ cho, Tiêu Viêm vẫn cảm giác nhiệt độ xâm nhập vào trong cơ thể cáng ngày càng cao.

"
Mười phút! Mẹ kiếp!. Mười phút nếu không tìm thấy dị hỏa … " Thân thể không ngừng run lên, Tieu Viêm nắm chặt bàn tay đang run rẩy, thanh âm đã có chút run lên.

Sau một lát.

"
Tám phút!" Khóe miệng hơi co lại, Tiêu Viêm trầm giọng quát.

Hỏa linh xà phía trước, vẫn như cũ không để ý liều mạng lặn xuống.

"
Bốn phút!" miệng Tiêu Viêm khô khốc. nói một tiếng.

"
Còn hai phút!" Tiêu Viêm phát hiện tâm trạng của Mình chưa bao giờ kịch liệt như hôm nay.

"
Con mẹ nó! trở về, không tìm nữa " Con mắt đỏ ngầu, Thân thể Tiêu Viêm đang lặn xuống đọt nhiên dừng lại, không có chút do dự, quyết định thật nhanh, xoay người, sắc mặt xanh mét liền bơi về phía trên. Nguồn: http://truyenfull.vn

Song khi Tiêu Viêm đang xoay người, Thì cái đuôi thật lớn của Hỏa linh xà liền quấn lấy lưng của Tiêu Viêm, Cái đuôi toàn là hỏa diễm động chạm đến Bạch hoả diếm bao phủ người Tiêu Viêm không ngừng hóa thành hư vô. Nhưng trong đó ấn chứa năng lượng rất mạnh, Mạnh mẽ đem Tiêu Viêm lôi trở về.

" Mẹ kíếp, Bị súc sinh này chơi đùa?" Trong lúc bị Hỏa linh xà kéo trở lại, Trong đại não của Tiêu Viêm chợt dâng lên ý niệm kinh hãi trong đầu.

Suy nghĩ trong đầu vừa lóe lên, Chân tay đập loạn xạ trên thân thể Hỏa Linh xà, Đột nhiên ánh mắt chợt dừng lại một chỗ không xa là một màu xanh quang mang đại thịnh.

Quang mang màu xanh bao phủ lấy phiến nham thạch, Tiêu Viêm định thần lại, đột nhiên mơ hồ nhìn thấy trong quang mang có một đóa hoa sen màu xanh, đang đứng dịu dàng ở giữa.

" Thanh liên địa tâm hỏa?" Lúc Tiêu Viêm đang liếc nhìn đáo hao sen màu xanh, Thanh âm mừng rỡ, Lẫn với kinh dị của Dược lão ở trong lòng vang lên.