Đấu Phá Thương Khung

Chương 552: Định đối thủ




"Oành!"

Trên bầu trời, một thân ảnh màu đen, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, hai chân nặng nề đáp trên mặt đất, trong nhất thời, nơi đặt chân trên sàn nhà tối đen được chế tạo từ tài liệu đặc thù thế mà lặng yên nứt ra khe hở thật nhỏ. Hơn nữa, trong sát na rơi xuống đất, mấy người dự thi trên bãi đất cũng cực kì rõ ràng cảm thấy mặt đất hơi rung rung một chút, lập tức mục quang hướng đến bóng hắc ảnh kia đều ngạc nhiên, đến lúc tầm mắt trộm thấy được người đến, cũng hơi hoảng hốt.

Bá Thương Liễu Kình, cổ khí phách lăng lệ cùng dữ tợn này sợ là cả nội viện cũng chỉ hắn có thể sở hữu mà thôi.

Khi rơi xuống đất, thân thể Liễu Kình thẳng tắp như cán thương, không chút gấp khúc, sau lưng đeo xiên một thanh hắc sắc trọng thương cao ngang người, bên trong ẩn ẩn thẩm thấu ra khí thế mạnh mẽ.

Sau khi hạ xuống, Liễu Kình đột nhiên ngẩng đầu, đem tầm mắt hướng đến nơi nào đó trên đài cao, trong tầm mắt tràn ngập chiến ý nóng cháy, mà nơi tầm mắt hướng đến, chính là Lâm Tu Nhai như mọi người sở liệu.

Ánh mắt toàn trường theo tầm mắt Liễu Kình mà dời đi, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tu Nhai, cảm thụ khí thế phùng mang trợn mắt của hai bên, trong lòng đều cực kì chờ mong, không biết hai vị thuộc loại chân chính đứng đầu Nội Viện này giao thủ, ai sẽ thắng đây?

Đối với ánh mắt kia của toàn trường, Lâm Tu Nhai cười nhạt, hướng về Tiêu Viêm phía không xa chắp tay, chợt mũi chân điểm một cái trên đất, thân thể giống như một phiến lá rơi, lập tức lóe ra khỏi đài cao. Một cỗ gió màu xanh nhạt xuất thành hình dưới bàn chân, cuối cùng, hắn giống như đi cầu thang, bàn chân mỗi lần hạ xuống, đều như giẫm trên bậc thang vô hình. Một màn này nhìn qua thực là có chút như cảnh giới đạp không phi hành. Chiêu thức ấy không thể nghi ngờ lập tức khiến cho toàn trường kinh hô, bọn họ cũng đều biết, cho dù là đấu vương cường giả cũng phải mượn đấu khí hóa cánh mới có thể dừng lại trên không, mà loại tình huống trông như không hề mượn lực mà như lý bình địa (giống như đi trên đất bằng) này, chính là ít nhất cần phải đấu hoàng thực lực mới có thể miễn cưỡng làm được.

Nhìn Lâm Tu Nhai thi triển ra chiêu này, ngay cả một vài vị trưởng lão trên đài cao kia cũng khẽ gật đầu. Lấy nhãn lực của bọn họ tự nhiên là có thể nhìn ra tên này không phải là chân chính như đi trên không trung, mà là mượn dùng phong hệ đấu khí, dưới chân ngưng tụ thành điểm đặt chân vô hình, cũng không thể kéo dài. Chẳng qua cho dù là vậy cũng cần khống chế cực kì chính xác đối với đấu khí, thực lực của một Lâm Tu Nhai ngày hôm nay, có thể làm được từng bước này, đã phi thường khiến người ta cảm thấy kinh dị.

Dưới từng đạo ánh mắt kinh dị của toàn trường, Lâm Tu Nhai thong dong đi xuống giữa không trung, hai chân nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, chợt khoanh tay mà đứng, thân hình phiêu dật tiêu sái. Thời khắc này, chung quanh đã có không ít nữ đệ tử trong ánh mắt đầy sao lấp lánh rồi.

"Xùy…"

Lúc mọi chúng nhân vẫn còn say mê trước cảnh tượng Lâm Tu Nhai hư không đạp bộ kia, đột nhiên có tiếng sấm rền trầm thấp vang lên giữa không trung. Một ít người vội vàng ngẩng đầu, nhưng trừ ánh sáng bạc chợt lóe lên trong mắt, vậy mà vẫn không phát hiện gì khác, mà khi bọn họ đang mờ mịt ngó quanh, lúc này mới còn vài người tinh mắt, phát hiện giữa sân đột nhiên nhiều hơn một đạo nhân ảnh bận y phục màu đen.

"Tiêu Viêm? Tốc độ gia hỏa này… nhanh thật." Hôm nay dung mạo Tiêu Viêm đã bị tất cả đệ tử Nội Viện quen thuộc, hơn nữa tiêu chí Huyền Trọng Thước kia cũng đem thân phận biểu lộ ra. Trong lúc nhất thời, thanh âm trầm trầm kinh ngạc liên tiếp vang lên.

Tiêu Viêm xuất trướng, cũng không phức tạp cùng hoa lệ như hai người trước, nhưng điều này trong mắt của người chân chính có thực lực, thật sự một chút cũng không kém hơn Liễu Kình và Lâm Tu Nhai. Dù sao tốc độ loại này, thật cũng là có chút nhanh đến đáng sợ.

Giữa sân, Liễu Kình, Lâm Tu Nhai mấy người đều quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên người hắc bào thanh niên im lặng trầm mặc kia, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia kiêng kị nhàn nhạt. Tốc độ này, dù là bọn hắn cũng không thể không trọng thị. Thậm chí, ngoại trừ một vài người ít ỏi có thể đếm được, rất nhiều người tự hỏi trong lòng, bọn họ cho dù là thi triển toàn lực, chỉ sợ cũng không có khả năng có tốc độ như vậy.

"Tốc độ của tiểu gia hỏa kia, sợ là ở Đấu Linh cũng khó tìm ra vài người có thể chống lại. Hơn nữa thân pháp xem ra còn có chút non nớt. Xem ra chỉ mới sơ thành, thật không biết về sau khi tu luyện đến mức tận cùng, lại còn khủng bố thế nào nữa?" Trên đài cao, Hách trưởng lão cùng Tiêu Viêm có chút quan hệ đang vuốt ve chòm râu, tự đáy lòng tán thưởng nói.

"Thân pháp đấu kĩ hắn tu luyện sợ là cấp bậc không thấp, nói cách khác, có thể đạt không tới hiệu quả như thế." Một trưởng lão gật gật đầu, nhưng thật ra ẩn ẩn đoán được chút manh mối.

Tô Thiên đại trưởng lão bình thản đứng thẳng tại chỗ, trong đầu cũng hiện lên tiếng sấm rền trước kia đối với hắn mà nói cũng không lạ lẫm, một lát sau, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đôi mắt nhất thời có chút hơi híp lại, trong lòng có chút kinh nghi lẩm bẩm: "Tiểu tử kia như thế nào có loại thân pháp đấu kĩ này? Đây chính là công pháp bất truyền của Phong Lôi Các, ngày sau nếu bị tên này phát hiện, chỉ sợ không thể thiếu một phen dây dưa."

Nếu Tiêu Viêm biết Tô trưởng lão liếc mắt liền có thể nhận ra lai lịch đấu kĩ của hắn, chỉ sợ cũng cực kì kinh ngạc ánh mắt độc đáo của lão già này.

Giữa sân, không lâu sau khi ba người Tiêu Viêm vào sân, nơi nào đó dưới dài, một vị tiểu cô nương quần áo màu trắng cũng từ tốn theo cầu thang đi lên. Sau đó trong vô số mục quang ngây ngốc, tiến đến đội ngũ trước mặt, trong miệng tựa hồ vẫn đang nhai gì đó, nhìn đông ngó tây, mà đang khi nhìn thấy Tiêu Viêm, tức thì cười hắc hắc, lộ ra răng nanh nhỏ nhắn sạch sẽ khả ái của riêng Tử Nghiên. Người trong Nội Viện biết rõ cũng không nhiều, có lẽ cũng chỉ người trên Cường Bảng cũng một ít lão sinh biết, đối với một ít tân sinh mới tới mà nói, cũng chưa bao giờ nghe qua tên này. Dù sao người trước cũng không thường xuyên lộ diện trong Nội Viện, hơn nữa cũng không ai dám khiêu chiến nàng, bởi vậy liền làm cho người Nội Viện chỉ biết đám Liễu Kình, Lâm Tu Nhai. Còn chưa kể, người giỏi hơn họ đứng nhất trên Cường Bảng, thế mà lại là một tiểu nữ hài khả ái như thế.

Lúc chung quanh khán đài rầm rì to nhỏ, nhóm mấy người dự thi giữa sân sắc mặt lại trở nên hơi không được tự nhiên, ngoại trừ người trong đoạn thời gian gần đây mới chen vào Cường Bảng, đa số mọi người trên mặt hiện lên một chút sợ hãi, mà biểu hiện của họ như vậy, lại khiến chúng nhân trong sân trở nên mờ mịt.

Đối với ánh mắt chung quanh, Tử Nghiên cũng mặc xác, trong miệng không ngừng nhóp nhép đan hoàn Tiêu Viêm luyện chế cho nàng. Bộ dạng nhàn nhã như vậy, cũng không có nửa điểm cảm giác cấp bách do đại tái tới gần… Nếu là ở hai năm trước, trong Nội Viện còn có vài đối thủ có thể cùng chiến đấu, nhưng hôm nay cường giả này đều đã tốt nghiệp rời đi. Thời gian trôi qua, cũng ép bộ dạng tiểu cô nương này thành một tên đệ tử say rượu trong Nội Viện, ách, tuy rằng đệ tử này có chút cổ (nguyên lời Khoai Tây, nên ghép vần liền nghĩ ra được) quái.

Ánh mắt đảo qua trên mặt mấy tham tái giả, Tô Thiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Phong khí của Nội Viện ngày nay đã giảm bớt bưu hãn, giữa đấu trường kia, nguyên bản nhóm gà con chẳng biết chút chém giết cũng trở thành thảo nguyên ác lang kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiện tại muốn ngăn chặn hung tính bọn chúng, thật là có chút khó khăn mà.

"Quy củ giống như trước kia, rút thăm định đối thủ." Nhìn thấy lời nói chưa đạt hiệu quả cao, Tô Thiên cũng không nói nhảm thêm, trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Lời dứt, tay áo bào khẽ phất, nhất thời một miếng vải đen cách bọn Tiêu Viêm không xa bay xuống, lộ ra thạch thai bên dưới. Trên thạch thai, một ống tre to rộng, bên trong ống chứa không ít thẻ trúc.

"Trong ống có hai mươi lăm thẻ lam, hai mươi lăm thẻ hồng, số thẻ đều là từ một tới hai mươi lăm. Ví dụ nếu như rút được thẻ màu lam số mười hai, vậy đối thủ của ngươi là người giữ thẻ hồng số mười hai." Tô Thiên đem quy tắc rút thăm giản lược nói ra một lần, thứ này cũng không phức tạp, cho nên đệ tử lần đầu trải qua loại này cũng vừa nghe liền hiểu.

"Tốt lắm, rút thăm bắt đầu!"

Một tên dự thi theo lệnh đi tới thạch thai, sau đó từ bên trong rút ra thẻ trúc, sau khi đọc ra số của bản thân, lúc này mới lui ra. Cho nên, hôm nay với man lực gần như biến thái của Tử Nghiên, chỉ sợ xem như là bọn Liễu Kình cũng khó có thể chống lại. Tiểu cô nương kia đã trở thành một tồn tại vượt quá lẽ thường trên Cường Bảng.

"Khụ!" Tiếng ho khan nhàn nhạt ẩn chứa đấu khí vang lên bên tai mỗi người trong toàn trường, nhất thời tiếng rì rầm bắt đầu giảm xuống, một lát sau hoàn toàn tiêu tán. Từng đạo ánh mắt nâng lên, nhìn hắc bào lão nhân ở trung tâm đài cao, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ cùng tôn kính. Làm đại trưởng lão bên trong Nội Viện thực lực cùng quyền lực gần với thần bí viện trưởng, cho dù là trưởng lão bình thường đối với lão cũng duy trì kính ý, huống chi mấy tên đệ tử bọn chúng. Tiêu Viêm vẫn chưa vội rút thăm, đứng tại chỗ. Bỗng nhiên nhíu mày, mỉm cười nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua phía sau, vừa vặn nhìn thấy một ánh mắt oán độc. Xem bộ dáng này, chính là Bạch Trình lúc trước bại trong tay mình. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, tựa hồ vẫn đối với y ghi hận trong lòng như cũ. Hơn nữa, trong phần ôm hận này, cũng có vài phần không phục, có lẽ hắn cũng giống như ngoại giới, cho rằng mình thua trong tay Tiêu Viêm duyên cớ bởi vì viên Long Lực Đan kia.

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm phóng tới, khuôn mặt Bạch Trình run rẩy phấn chấn, cười lạnh một tiếng, sải bước về phía trước, đến rìa thạch thai, sờ soạng một trận, cuối cùng lấy ra thẻ trúc màu hồng, thanh âm nặng nề đọc lên: "Thẻ hồng mười lăm." Sau khi đọc, hắn lui qua một bên, tiếp tục giương ánh mắt ác độc nhìn Tiêu Viêm, trong lòng độc địa nguyền rủa: "Tốt nhất rút được thẻ trúc giống Liễu Kình!"

Trong lúc Bạch Trình rủa xả, Tiêu Viêm rốt cuộc chậm rãi đi đến thạch thai, sau đó rút ra thẻ hồng, ánh mắt đảo qua, đầu tiên là rung mình, chợt khóe miệng hiện lên một chút cân nhắc.

"Thẻ lam… mười lăm." Tiêu Viêm nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt khẽ nâng, gặp được khuôn mặt cười lạnh đột nhiên cứng ngắc của Bạch Trình.