Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 74: Bà xã ngàn vàng của tổng tài nghèo túng (5)




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Có ai đẻ trứng một lần mà sinh ra hai mươi quả không hả?” Tiêu Tê giận đến hồ đồ, cầm một đám cục tròn lên ném xuống đất, “Mẹ nó, ai muốn chơi đẻ trứng hả?”

Trương Thần Phi gom những quả còn sót lại, ôm lấy tiểu kiều thê đang tức giận, ghé vào tai cậu nhẹ giọng dụ dỗ: “Thật sự không thích à?”

“…”

Lúc tỉnh lại vào hôm sau đã là chín giờ rưỡi, qua luôn cả giờ đi làm. Tiêu Tê xoa xoa mắt, cánh tay đụng phải điều khiển từ xa bên gối, ký ức tối hôm qua vọt đến như thuỷ triều, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả khuôn mặt tuấn tú.

Mặc dù không chơi trò đẻ trứng nhưng lại bị ba vật nhỏ kia đùa giỡn, hơn nữa người nào đó mấy ngày không được ăn nên quá hưng phấn, khiến cho Tiêu Tê suýt nữa thì tráng niên mất sớm trên giường.

Ngọ ngoạy cố gắng bò dậy, bên lưng lại có một cánh tay duỗi đến, ôm eo cậu lôi trở lại, đụng vào lồng ngực ấm áp của ông xã. Đầu lớn xù xù cọ tới cọ lui chỗ cổ, Tiêu Tê thấy ngứa, cho hắn một khuỷa tay: “Đừng quậy nữa, ngồi dậy chuẩn bị đi làm, ahhhh…” Nói xong lại nhịn không được ngáp một cái.

Trương Thần Phi bò dậy, hôn một cái lên mặt của tiểu kiều thê: “Có thoả mãn với biểu hiện hôm qua của tôi không?”

Tiểu kiều thê từ chối trả lời vấn đề này.

“Không thoả mãn sao? Vậy chúng ta tiếp tục.”

“Thoả mãn!”

Tiêu tổng trả lời như đinh chém sắt, cho Dior tiên sinh một sự cổ vũ lớn lao. Sung sướng xoa eo cho tiểu kiều thê, tận chức tận trách cung cấp phục vụ sau khi bán hàng, tuyên truyền giả tạo như mấy tiểu đệ trong tiệm làm tóc: “Nếu đến lúc sau em không yêu cầu tôi dừng lại thì tôi còn có thể làm thêm mấy lần nữa.”

Do Tiêu Tê nằm nên không thể giơ tay lên, liền cong chân dùng chân đá mông hắn.

Nhân viên xoa bóp gà mờ ăn uống no đủ không sợ bị đánh, dùng phương pháp không chuyên nghiệp của hắn xoa nắn đấm bóp một hồi, kéo khách hàng đang cố gắng trốn: “Có phải em quên mất chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Tiêu Tê nghiêng đầu sang nhìn hắn.

Trương Thần Phi nắm chặt nắm tay, dường như có chút khó có thể mở miệng, nhưng ngẫm lại đây là lao động do mình bỏ sức ra nên đáng nhận được, liền dũng cảm nói: “Phí một đêm bao trai!”

Tiêu Tê không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn hắn: “Anh thượng em, lại còn đòi em trả tiền cho anh?”

“Có cái gì sai? Thợ máy đóng cọc còn có tiền lương tính theo giờ đấy!” Trương Thần Phi vừa nghe đối phương nói thế, lập tức bày ra sắc mặt của nông dân công đòi lương, nói là nếu Tiêu Tê không chịu trả tiền thì hắn sẽ đến trước cửa công ty giăng biểu ngữ.

Tiêu tổng không còn lời gì để nói lục ra xấp chi phiếu vạn năm không dùng đến, ký một tấm chi phiếu một ngàn tệ (khoảng 3,630,000 VND) cho hắn.

Lúc này nông dân công đóng cọc Dior tiên sinh mới chịu bỏ qua, móc từ trong ví mình ra bốn trăm tệ tiền mặt đưa cho Tiêu Tê.

“Làm gì nữa?”

“Một lần hai trăm, tôi không chiếm tiện nghi của em.” Tổng tài đại nhân có thói quen làm ăn giữ chữ tín nghiêm túc nói.

Tiêu Tê cho hắn một cái tát, tặng cho hắn năm dấu ngón tay đỏ hồng trên cánh tay rắn chắc: “Không cần thối lại, xem như là tiền thuốc men tai nạn lao động đi.”

Lúc trước do Trương Thần Phi khăng khăng cho rằng tiểu kiều thê là nhân ngư nên mỗi ngày tan sở đều dẫn cậu đi bơi. Trong khoảng thời gian này đúng là thể lực của Tiêu Tê có tăng không ít. Lăn qua lăn lại một buổi tối, tuy là mệt muốn chết nhưng không xuất hiện loại cảm giác không nhấc nổi một ngón tay, nghỉ ngơi một đêm là không ảnh hưởng đến việc đi làm.

Một đường chạy thẳng đến Ba Tiêu. Phía trước công ty vắng ngắt, chỉ có tổng tài đi trễ mới được ông xã chở đến vì trên cơ bản là nhân viên ai cũng đang làm việc.

Tiêu Tê xuống xe, bị Trương Thần Phi níu lại chấm công, liếc mắt trừng hắn rồi đi nhanh vào công ty. Ba phó tổng nghe được tin cậu đã vào phòng tổng tài thì chen lấn chạy vào báo cáo công tác.

Ba Tiêu Live Stream và Ba Tiêu Video có hệ thống quản lý khác nhau. Lúc trước vì lý do Ba Tiêu Live Stream mới vừa được đưa ra nên hình thức quản lý lúc đó vẫn là tổng giám báo cáo lại trực tiếp với tổng tài một vài chuyện. Lúc trước thời gian làm việc của Tiêu Tê dài, hoàn toàn có thể xử lý hết nên không sửa lại cơ cấu chuyện này. Bây giờ công việc bị ngâm nước lần nữa mới phát giác là chuyện này không hợp lý.

Xử lý xong chuyện quan trọng liền gọi vài phó tổng đến mở một cuộc họp cao tầng.

“Gần đây lượng công việc của Ba Tiêu Live Stream càng ngày càng nhiều, tôi cân nhắc sẽ mở một ghế cho một phó tổng, sau này mấy chuyện báo cáo với tôi thì sẽ báo cáo cho phó tổng đó.” Tiêu Tê chỉ mấy chuyện cần làm trên màn hình: “Mọi người có ai để tiến cử không?”

“Nhân sự thì Tiểu Lương, kinh doanh thì Tiểu Trình, cái này cũng không tệ lắm.”

“Hoặc bên thị trường cũng được, chuyện kinh doanh năm nay phát triển rất tốt.”

Nghe được tổng tài cuối cùng cũng nguyện ý giảm lượng công việc, nhóm phó tổng luôn phải theo tổng tài tăng ca rất chi là tích cực, chăm chú thảo luận chọn người, không hề có chút khủng hoảng nào do bị phân quyền.

Đang nói, điện thoại của Tiêu Tê bỗng nhiên vang lên. Thường trong lúc họp, Tiêu Tê không có thói quen nghe điện thoại. Nhưng gần đây ông xã bị bệnh nên sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ra hiệu nói mấy phó tổng tiếp tục thảo luận, trực tiếp chọn hình thức nghe qua nội thiết.

“Có chuyện gì à?”

“Ừ, quên nói em biết, lúc tôi chấm công có nhét một vật nhỏ trong túi em. Nếu như có muốn trong lúc đi làm thì có thể dùng tạm vật kia, không được tìm người đàn ông khác, biết chưa?” Giọng nói trầm thấp đầy truyền cảm, còn có vài phần vui vẻ.

Mặt Tiêu Tê không thay đổi sờ túi quần, có một vật gì đó tròn tròn, nhất thời gân xanh trên trán nổi lên, hít sâu một hơi: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì em cúp máy trước, đang bận họp.”

“Hả? Họp?” Trương Thần Phi chợt hưng phấn, “Em có muốn thử trò này không, bây giờ lấy cớ đi WC rồi nhét vào. Cái này có liên kết với trí não của tôi, có thể điều chỉnh từ xa.”

Vừa dứt lời, vật nhỏ trong túi liền rung một cái, làm Tiêu Tê hết hồn suýt nữa thì nhảy dựng lên. Trực tiếp cúp điện thoại, mượn cớ đi toilet ném vật tròn kia vào trong thùng rác.

“Không phải Louis XIV là trí não cho trẻ em sao? Vì sao lại có chức năng này?” Tiêu Tê nghiến răng hỏi Anne.

Annie kiểm tra một chút: Món đồ chơi này được điều khiển thông qua hình thức điều khiển ô tô nên không bị hạn chế. Ứng dụng này không có đánh dấu là không thích hợp cho trẻ em, có cần tôi giúp cậu report không?

“Report đi.”

Phòng tổng tài ở Thạch Phi Khoa Kỹ.

Tổng tài đại nhân chưa biết món đồ chơi của mình đã bị Anne report, vẫn còn đang vui vẻ nhìn trí não đợi tiểu thiếu gia trả lời lại.

“Tổng tài?” Thư ký bước vào, thấy tổng tài nhà mình đang cười thô bỉ, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Trương Thần Phi lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu nhìn về phía thư ký: “Có chuyện gì vậy?”

“Muốn xác nhận với anh một chút là mai anh có tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới vào ngày mai không.” Ngày mai là ngày phát hành bản mới của game [Người Cá Đại Dương Xanh], game vẫn chưa làm xong hết, bây giờ chỉ thăm dò phản ứng của trị thường thôi.

Công ty trò chơi Anh Tuấn hợp tác với Thạch Phi Khoa Kỹ, việc này rất được quan tâm nên sẽ có không ít truyền thông đến góp mặt. Lo lắng đến tin tình cảm hai ngày nay không nên xác định là tổng tài có tham gia hay không, cần phải xác nhận lại lần nữa.

“Đương nhiên là phải tham gia.” Trương Thần Phi nghiêm mặt nói.

Đây là bản game đầu tiên sau khi hắn phá sản, là then chốt cho việc hắn Đông Sơn tái khởi, tuyệt đối không thể vắng mặt.

Lúc xác nhận sẽ tham gia, người của hai bên muốn cho nhau xem báo cáo thu nhập. Không lâu sau, có tin nhắn của Lý Anh Tuấn gửi đến.

[Lý Không Anh Tuấn (2): Ngày mai tôi mặc âu phục kẻ sọc vuông màu xám tro của Armani, đừng đụng hàng đấy.]

(2) Nguyên văn đấy. Lý Anh Tuấn = Lý đẹp trai. Lý Bất (Không) Anh Tuấn = Lý không đẹp trai.

Âu phục… âu phục…

Lúc này Dior tiên sinh nghèo rớt mồng tơi mới nhớ đến việc mình không có tiền mua tây trang cao cấp, buổi họp báo ngày mai phải làm sao đây?

Lấy ra tờ chi phiếu mới nhận được hồi sáng, nói thư ký đến ngân hàng đổi lấy tiền mặt.

“Anh chắc chắn?” Thư ký nhìn ba số không tội nghiệp, “Bây giờ anh cần tiền mặt thì em có thể lấy trước cho anh mà.”

“Đổi đi, tôi muốn lấy mua quần áo mới.” Trương Thần Phi kiên định nói.

Một ngàn tệ, đủ để mua một cái nút áo sao? Thư ký không giải thích được, nhìn chi phiếu một lần nữa, bỗng nhiên phát hiện ở dưới cùng có một chữ ký tuấn dật tiêu sái — Tiêu Tê.

Thì ra là Tiêu tổng cho tiền tiêu vặt! Thư ký cứ tưởng tổng tài mất trí rồi bỗng nhiên bị hành vi tú ân ái này chọc cho đui mắt. Đi tới máy ATM dưới lầu rút một ngàn tệ tiền mặt cho tổng tài, trước hết là giữ chi phiếu lại, nói không chừng tí nữa tổng tài lại đổi ý muốn sưu tầm chi phiếu mà Tiêu tổng ký tên.

Trương Thần Phi cầm một xấp tiền mỏng dính, vô cùng phiền muộn. Tiểu tử nghèo nàn không có lễ phục thì vĩnh viễn không thể trở thành vương tử. Lúc tan tầm đi đón Tiêu Tê thì trực tiếp chở cậu đến một shop thời trang cao cấp để mua một bộ đồ tây.

“Sao tự nhiên lại muốn đi mua quần áo?” Trong nhà còn mấy bộ mới tinh chưa mặc. Tiêu Tê khoanh chân ngồi trên sô pha, nhìn tên đang lựa tới lựa lui rất là ngoài ý muốn. Trương Đại Điểu thường mua đồ cho cậu nhưng đồ của hắn thì không đi lựa nhiều, đều do Tiêu Tê nhìn thấy được rồi nói người ta gửi đến nhà.

“Ngày mai có một buổi họp báo.” Trương Thần Phi bước ra từ phòng thử đồ, đứng dưới đèn cho Tiêu Tê nhìn.

Thân hình cao to, lại thường xuyên rèn luyện, vóc người của Trương Thần Phi gần như không thể xoi mói, mặc âu phục rất đẹp. Quần áo cắt xén vừa người, chi tiết khiêm tốn, lại vô cùng hợp với khí chất thành thục ổn trọng của tổng tài đại nhân, tuấn mỹ vô cùng, không chê vào đâu được.

Tiêu Tê lấy một tay chống cằm, vốn không để ý, bỗng nhiên mắt sáng lên nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm nhận được lạc thú nào đó: “Lấy bộ này đi.”

Nhân viên cửa hàng cười tươi gật đầu.

Trương Thần Phi nhíu mày, hỏi giá một chút, do dự một lát thì nói: “Đồ này có cho mướn không?”

“Cho mướn?” Nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng kịp, “Trương tiên sinh, anh là khách hàng VIP cao cấp của chúng tôi, có thể mượn dùng được.”

Trương Thần Phi thường đến tiệm này mua đồ cho tiểu kiều thê, đã nói mua thì không dài dòng, đây là lần đầu nói muốn mướn đồ.

Nghe là có thể mướn, nhất thời Trương Thần Phi thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Tê ngồi ở một bên nhìn không được nữa, hai ngón tay kẹp thẻ đen đưa tới: “Mua đi, quẹt thẻ của tôi.”

Tiểu thiếu gia quẹt thẻ cho hắn! Trương Thần Phi đứng tại chỗ, trong lúc bỗng vừa khuất nhục vừa vui vẻ.

Nhân viên cửa hàng yên lặng tiếp nhận thẻ đen, cố gắng giữ lễ phép mà không khoa trương mỉm cười. Hai vị chồng chồng này biết chơi thật đấy…

“U, Trương tổng, khó có được lúc gặp được anh ở đây, lại mua đồ cho tiểu kiều thê à?” Anh em Vương tổng gặp ở hộp đêm ôm một người đẹp trang điểm kiều diễm đi đến, chào hỏi với Trương Thần Phi.

“Không phải Vương tổng đang theo đuổi luật sư Tiếu à?” Tiêu Tê đứng lên, nhận lại thẻ đen và túi giấy đựng tây trang do nhân viên cửa hàng đưa đến, cười như không cười nói chuyện với Vương tổng.

“Chị dâu ở đây à, hề hề.” Vương tổng lúng túng cười.

Trương Thần Phi liếc mắt trừng Vương tổng, kéo tiểu kiều thê đi nhanh: “Cậu ta sắp phá sản rồi, đang kẹt lắm, đừng để ý đến cậu ta.” Mình đã không đủ may mắn, không muốn nói chuyện với người có vận khí kém.

“Hả?” Tiêu Tê không phản ứng kịp, đã bị ông xã kéo đi.

Mặt Vương tổng co giật, ánh mắt của người đẹp kế bên nhìn hắn không đúng lắm.

“Vương tổng, sao anh lại… sắp phá sản vậy?”

“Chắc là do khí trời chuyển lạnh đó.”