Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 81: Đột nhiên biến mất




Qua lần cảnh cáo này, Tạ Thiên Ngưng liền không xuất hiện nữa, giống như bốc hơi khỏi thế giới này, ngay cả điện thoại di động cũng không gọi được.

Tạ Chính Phong nhiều lần gọi điện thoại cho cô, muốn quan tâm cuộc sống của cô một chút, nhưng đều tắt máy, tìm đến công ty của cô mới biết cô đã bị đuổi rồi.

Lúc này tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị hôn lẽ cho Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San, dần dần quên mất Tạ Thiên Ngưng.

Mấy ngày này Ôn Thiếu Hoa thỉnh thoảng sẽ hỏi Tạ Minh San, Tạ Thiên Ngưng có tới làm khó cô không, nhưng đáp án đều là không có.

Đối với việc này, hắn có cảm giác buồn bực, lòng dạ rối bời.

Cô gái này không có quay lại làm khó Minh San, hắn nên cảm thấy vui mới đúng, tại sao lại cảm thấy phiền muộn chứ?

Cô đột nhiên biến mất, làm hắn có chút sốt ruột khó hiểu, cảm giác thiếu đi cái gì đó trong cuộc sống, luôn cảm thấy là lạ.

"Thiếu Hoa, hôm nay là ngày vui của con, sao lại nghiêm mặt vậy? Phải cười nhiều, biết không?" Lâm Thục Phân đi tới, giúp hắn chỉnh lại quần áo, dịu dàng khuyên hắn.

"Mẹ, con chỉ là khẩn trương thôi, không có gì." Ôn Thiếu Hoa thu lại suy nghĩ miên man, lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười trả lời.

Hôm nay là ngày đại hỷ của hắn và Minh San, tại sao hắn lại nghĩ mãi đến cô gái Tạ Thiên Ngưng nhàm chán kia chứ?

Cô biến mất càng tốt, như vậy sẽ không đến làm phiền hắn nữa.

"Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao cứ như chàng trai trẻ tuổi, không chững chạc chút nào."

"Mẹ, bất kể hiện tại con lớn thế nào, đây cũng là lần đầu làm chú rể, khẩn trương là chuyện bình thường."

"Được được được, hôm nay con là nhân vật chính, con nói cái gì thì chính là cái đó. Chỉ là đừng nghiêm mặt mãi, đợi lát nữa sẽ khiến khách khứa chê cười."

"Được."

Lúc này, Ôn Minh từ trên lầu đi xuống, trong tay vẫn cầm điện thoại di động, vẻ mặt nặng nề.

Lâm Thục Phân nhìn gương mặt ông, không vui trách ông: "Hôm nay là này đại hỷ của con, ông không thể có vẻ mặt vui vẻ sao?"

"Vẫn không liên lạc được với Thiên Ngưng, tôi lo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Ôn Minh vừa nói ra những lời này, Lâm Thục Phân lại càng tức giận, giận dữ mắng ông: "Ôn Minh, nếu như hôm nay ông lại nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, thì không cần tới lễ đường nữa."

"Vốn hôm nay là hôn lễ của Thiên Ngưng và Thiếu Hoa, nhưng giờ lại biến thành hôn lễ của Thiếu Hoa và Minh San, mấy người có chút lương tâm được không, trong chuyện này, người bị tổn thương nhiều nhất chính là con bé, hôm nay không rõ nó ở nơi nào, mấy người an tâm sao? Nó đã bị đuổi khỏi công ty, lại chuyển ra khỏi Tạ gia, nó một mình không cha không mẹ không người nương tựa, mấy người bảo nó làm sao sống qua ngày? Một cô gái, bỏ ra mười năm thanh xuân, kết quả lại như thế này, mấy người có nghĩ tới cảm giác của nó không?"

"Đủ rồi, bất kể cô ta bị tổn thương có bao nhiêu, nhưng hôm nay là hôn lẽ của Thiếu Hoa và Minh San, ông có thể để tâm đến cảm giác của con hay không?" Chỉ có mình bà thôi.

Ôn Minh sầu bi nhìn Ôn Thiếu Hoa bên cạnh, cuối cùng thở dài lắc đầu, không nói chuyện này nữa.

Ôn Thiếu Hoa vốn cũng rất phiền muộn trong lòng, hiện tại càng tệ hơn, có chút hối hận với tất cả những gì đã làm với cả với Tạ Thiên Ngưng ở tiệm trà sữa.

Rốt cuộc hắn bị làm sao rồi, ngay lúc quan trọng này lại nhớ tới người phụ nữa kia?

Một người phụ nữ lòng dạ độc ác, không đáng để hắn hao tổn tâm trí, không đáng giá.

Ôn Thiếu Hoa điều chỉnh tốt tâm tình, mỉm cười với Ôn Minh nói: "Cha, nếu không thì thế này, chờ hôn lễ của con và Minh San xong xuôi, chúng ta đi tìm Thiên Ngưng."

"Hôm nay không nói tới chuyện này, lúc này cũng không còn sớm, đi thôi." Vẻ mặ Ôn Minh buồn rười rượi đi ra cửa, đem chuyện này dằn xuống đáy lòng.

Ông biết, bây giờ tất cả mọi người đều ghét Tạ Thiên Ngưng, cũng bởi vì chuyện cô lấy bình nước làm bỏng Tạ Minh San.

Chẳng qua đứng ở trên lập trường của cô suy nghĩ một chút, đó cũng là chuyện có thể tha thứ được. Người đàn ông mình giữ mười năm, đột nhiên bị người khác cướp đi, làm ra chuyện cực đoan là điều rất bình thường.

Đều do lúc đó ông không đứng ra nói chuyện giúp cô mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.

Lâm Thục Phân không để ý tới Ôn Minh, kéo Ôn Thiếu Hoa cùng đi, vừa đi vừa nói: "Thiếu Hoa, con đừng để ý đến ba con, hôm nay làm tốt chú rể của con đi."

"Mẹ, con hiểu."

"Đi thôi."

Bên kia, Tạ Minh San từ sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, làm ình thật xinh đẹp, lòng mừng rỡ chờ xe hoa đến.

Cô chờ ngày này, chờ thật lâu, hiện tại rốt cuộc chờ được.

Nhưng càng làm cho cô vui hơn chính là gần đây Tạ Thiên Ngưng hoàn toàn mất tích, thế nào cũng liên lạc không được.

Mất tích càng tốt, Tạ Thiên Ngưng mất tích, như vậy cô có thể an an ổn ổn làm cô dâu của Ôn Thiếu Hoa, thiếu phu nhân của Ôn gia rồi.

"Minh San, xong chưa, xe hoa rất nhanh sẽ đến." Ninh Nghiên đi vào, cười hì hì hỏi, trên mặt đều là nụ cười xúc động.

Bà đương nhiên là xúc động, chỉ cần con gái của bà gả cho Ôn Thiếu Hoa, vậy coi như là thiếu phu nhân rồi, cuộc sống sau này của bọn họ cũng có thể tốt hơn một chút, nói không chừng bà có thể giống như mấy phu nhân có tiền, vinh quang biết bao.

"Mẹ, chuẩn bị xong." Trong tay Tạ Minh San đang cầm hoa, xấu hổ trả lời, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Qua hôm nay, tất cả đều đã định, cho dù Tạ Thiên Ngưng trở lại cũng không hề gì, bởi vì khi đó, cô đã là vợ của Thiếu Hoa rồi.

"Nhìn xem, con gái của mẹ là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới."

"Mẹ ——"

"Xấu hổ cái gì, mẹ nói đều là thật."

"Mẹ, ba đâu, hôm nay hình như chưa thấy ông ấy?"

"Đừng nhắc tới ông ta, nói tới hắn ta liền giận." Ninh Nghiên vừa nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, bộ dạng cực kì tức giận.

"Mẹ, cha vẫn còn tìm chị họ, có đúng không?" Tạ Minh San đoán được, vẻ mặt cũng nặng nề.

Mấy ngày nay ba đều cố hết sức tìm Tạ Thiên Ngưng, chẳng quan tâm hôn sự của cô, khiến trong lòng cô có chút khó chịu.

Cô là con gái ruột của ông, chẳng lẽ ông không thể để tâm đến chuyện của cô một chút hay sao?

"Minh San, chúng ta đừng để ý đến ông ta, trong lòng ông ta chỉ có mình Tạ Thiên Ngưng đó, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến con. Con yên tâm, ông ta không nghĩ cho con, mẹ nghĩ cho con. Con hôm nay là cô dâu, không cho phép mặt mày ủ ê, phải cười, biết không?"

"Vâng."

Lúc này, Tạ Chính Phong đi vào, gương mặt buồn bã.

Ninh Nghiên nhìn bộ dạng kia của ông, rất là tức giận, trực tiếp mắng người: "Tạ Chính Phong, hôm nay là ngày vui của con gái, ông đừng cho tôi thấy bộ mặt như đưa đám đấy."

Tạ Chính Phong không để ý tới bà, đi tới trước mặt Tạ Minh San, nghiêm túc hỏi: "Minh San, con nhất định phải gả cho Ôn Thiếu Hoa sao?"

"Ba ——" Tạ Minh San nghe đến chuyện này, trong lòng vốn đang bất bình, giờ càng bất bình hơn, lúc cô đang muốn oán giận, Tạ Chính Phong lại chặn lời cô.

"Minh San, ba không phải muốn ngăn cản con gả cho Ôn Thiếu Hoa, chỉ là muốn giúp con tìm một người đảm bảo hạnh phúc cho con hơn mà thôi. Ba có dự cảm, con gả cho Ôn Thiếu Hoa, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc."

"Ba, ba lại tới nói giúp cho chị họ sao?"

"Minh San ——"

"Con bây giờ chỉ muốn gả cho Thiếu Hoa, hơn nữa Thiếu Hoa cũng muốn lấy con. Ba, con là con gái ruột thịt của ba, chẳng lẽ ba không thể chúc phúc đưa con xuất giá sao?" Tạ Minh San cầu khẩn hỏi, khát vọng nhận được lời chúc phúc của cha.

Từ lúc chuyện của cô và Ôn Thiếu Hoa sáng tỏ, ba không có một câu chúc phúc cô. Trời mới biết cô khát vọng nhận được lời chúc phúc của ông thế nào.

Tạ Chính Phong trầm tư một chút, ở đáy lòng thở dài, sau đó hít một hơi, lộ ra nụ cười, chúc phúc nói: "Minh San, cha hi vọng con cả đời có thể hạnh phúc."

"Ba ——" Tạ Minh San rất vui, kích động đến nhào tới, ôm lấy ông.

Ba rốt cuộc chúc phúc cho cô, cô có thể cảm thấy, sau khi kết hôn cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Lúc này Ninh Nghiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, tâm tình mới tốt hơn một chút.

Hôm nay người một nhà đồng tâm, so với cái gì cũng đều tốt hơn.

"Tốt lắm, xe hoa đã ở ngoài, đi thôi." Tạ Chính Phong dẫn Tạ Minh San, đi ra cửa phòng, tính toán tự mình đưa cô đến lễ đường.

Hôm nay là ngày vui của con gái ông, bất kể ông lo lắng cho Thiên Ngưng thế nào, cũng nên đem một chút tâm tư phân cho con gái, nếu không ông cũng không xứng làm cha.

Về phần Thiên Ngưng, hi vọng cô có thể mạnh khỏe thôi.

Hôm nay là ngày Tạ Minh San cùng Ôn Thiếu Hoa kết hôn, Tạ Thiên Ngưng mơ mơ màng màng quên mất, đến gần buổi trưa mới rời giường.

Bởi vì cô quá mệt mỏi, cho nên mới dậy trễ như vậy, nếu như là bình thường, đã sớm rời giường rồi. Cũng bởi vì mệt mỏi, nên mới quên hôm nay là ngày rất quan trọng.

Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều bị Phong Khải Trạch mang đi học đủ thứ, hôm nay là lễ nghi, ngày mai là trang điểm, ngày mốt là phối hợp trang phục, còn có rất nhiều thứ khác, mỗi ngày đều khiến cô mệt mỏi gần chết.

Nhưng không, vừa mới rời giường, anh đã tới phiền cô, hơn nữa còn dẫn theo thầy thẩm mỹ, nhà tạo mẫu tóc .

"Thời gian không còn sớm, nếu không nhanh lên một chút, sẽ tới trễ."

"Hôm nay anh lại muốn mang tôi đi học thứ quỷ gì a, thật rất mệt mỏi, nghỉ một ngày có được không?" Cô mệt mỏi cầu khẩn, cả người không có tí sức lực nào.

"Hôm nay cái gì cũng không học."

"Thật?" Cô hưng phấn hỏi, cười híp mắt nhìn anh, nhưng khi nhìn người anh mang đến thì vẻ mặt lại trầm xuống: "Gạt người."

"Không gạt em."

"Ngay cả thầy dạy anh cũng dẫn đến rồi, còn dám nói không lừa tôi?"

"Bọn họ không phải thầy, bọn họ tới cho trang điểm cho em. Anh lo thời gian em học quá gấp, học còn chưa đủ, cho nên đưa họ tới đây giúp em."

"Giúp tôi cái gì?"

"Đầu em là đầu heo sao?" Anh dùng tay nhè nhẹ gõ một lên đầu cô, nhắc nhở: "Hôm nay là ngày Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San kết hôn, em không nhanh một chút, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi."

"Cái gì?" Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc kêu to, giờ phút này mệt mỏi hoàn toàn biến mất, tinh thần hăng hái: "Hỏng bét, sao tôi lại quên chuyện chính cơ chứ, các người nhanh nhanh giúp tôi một chút, nhanh lên một chút."

Cô nỗ lực bao lâu như vậy, chính là vì hôm nay, không nghĩ tới thiếu chút nữa quên.

Kể từ ngày bị Ôn Thiếu Hoa dạy dỗ ở tiệm trà sữa, cô liền thề, nhất định vì mình mà không thể không đòi lại cơn tức này.

Vốn để tiêu trừ tất cả phiền não, chuyên tâm học tập, cô trực tiếp tắt máy, mấy ngày cũng không nhìn điện thoại di động.

Hai nhà thẩm mỹ và tạo mẫu tóc cùng bắt đầu làm việc, động tác thuần thục, điệu bộ chuyên nghiệp, không bao lâu liền giải quyết xong tất cả.