Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 239




Cô biết, anh mềm lòng nhất, coi như giận cô, cũng không thật sự không để ý tới cô.

Cao Thanh Thu mới vừa mặc áo Hoa Ngọc Thành vào, tài xế liền tới rồi.

Trên xe, Hoa Ngọc Thành cũng không nói chuyện với Cao Thanh Thu.Về Đến nhà, Cao Thanh Thu đẩy xe lăn cho Hoa Ngọc Thành, cùng nhau trở về phòng.

Cô buông túi xuống, lại cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người xuống, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành đang không nói gì, "Dọc đường về không nói một câu nào với em, chú định giả làm người câm à?"

Lại dám nói anh câm?

Hoa Ngọc Thành trừng mắt về phía Cao Thanh Thu, ánh mắt càng lạnh lùng.

Anh tận mắt thấy trên điện thoại di động của cô xuất hiện ảnh Đinh Cẩn, nhất là, bị anh thấy được, cô còn muốn đem điện thoại di động giấu đi!

Chỉ nghĩ tới đây, liền cảm thấy tức giận đến phun trào.

Cao Thanh Thu đã đi tới, ngồi xổm ở trước mặt anh, nhìn anh, "đừng tức giận có được hay không? Tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn, chú còn như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa, em phải gọi chú thành ông nội rồi!"

"Em thử gọi xem?"

Cô gọi anh là chú, anh nhịn, dù sao thật sự là anh lớn hơn cô bảy,tám tuổi.

Nhưng mà, gọi ông nội, quả thực nhịn không được.

Cô mà dám gọi như thế, anh lập tức ném cô ra ngoài.

Cao Thanh Thu cười một tiếng, ánh mắt cười giống như bông hoa, lấy lòng nói: "Không gọi ông nội. Ông xã, đừng giận nữa, có được không?"

Dù miệng không thừa nhận,nhưng trong lòng anh lại rất thích nghe tiếng xưng hô này.

Quả nhiên, nghe được cô gọi anh như vậy,ánh mắt Hoa Ngọc Thành trở nên nhu hòa rất nhiều.

Anh nhìn Cao Thanh Thu, "Vậy em và Đinh Cẩn là thế nào?"

"thế nào là thế nào ạ?"

"Đừng giả bộ ngốc." Hoa Ngọc Thành nhắc nhở: "Tấm hình kia."

Anh đều thấy được, cô còn giả ngốc.

Biết rất rõ ràng anh tại sao không vui, cô lại cố ý chọc tức anh!

Thật đáng hận mà.

Cao Thanh Thu cầm tay Hoa Ngọc Thành, giải thích: "Là Tả Dục gửi cho em, cậu ta nói bọn họ đang uống rượu, chuyện này cùng em không hề có một chút quan hệ nào cả!"

"Cậu ta tự nhiên gửi ảnh cho em làm cái gì? Không nhìn hai người thân như vậy."

Trong giọng nói của Hoa Ngọc Thành nồng nặc mùi dấm.

Cao Thanh Thu cười một tiếng, "Chúng em là bạn học, chỉ là gửi tin nhắn không phải là rất bình thường sao?"

bọn họ là bạn học, mỗi ngày ở trong trường học, dù sao cũng đụng mặt nhau.

Hoa Ngọc Thành nhìn sang Cao Thanh Thu, "Còn gì nữa không?"

Anh không ngốc, Tả Dục không lại đột nhiên gửi cho Cao Thanh Thu ảnh, khẳng định còn có nguyên nhân khác.

Cao Thanh Thu cũng biết, anh thông minh như vậy, không gạt được anh.

"Hôm nay Đinh Cẩn tìm em."

"..." Đinh Cẩn chưa dứt tình với Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành biết.

Lần trước Đinh Cẩn đến tìm anh, muốn anh tác hợp cho nó và Cao Thanh Thu.

Ngày đó, hôm sinh Nhật Cao Thanh Thu hắn lại muốn tặng quà cho cô.

Mặc dù bọn họ đều không nhắc đến việc này, nhưng không có nghĩa là chuyện này không tồn tại.

Hoa Ngọc Thành nói: "nó ở trường quấy rầy em sao?"

Nếu là như vậy, tiểu tử kia lại muốn bị dạy dỗ rồi.

Cao Thanh Thu cười một tiếng, "Không, bình thường cậu ta ở trong trường đều không nói chuyện với em, hôm nay là lần đầu tiên. Có thể là biết em với chú đăng ký rồi! Cho nên nhìn khá đau lòng. Ban đầu em cùng cậu ta chia tay, là bởi vì Vũ Minh Hân ở sau lưng khiêu khích, cậu ta hiểu lầm em. Em thấy hình như cậu ta rất hối hận."

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nghe xong lời cô nói, tay chậm rãi cứng ngắc, anh trầm giọng hỏi: "Hối hận ư?"

Phụ nữ thường mềm lòng, mặc kệ người đàn ông phạm sai lầm như thế nào, chỉ cần đối phương trở lại, nhận sai, liền không nhớ những chuyện không vui trước kia, lựa chọn giống như Thánh mẫu tha thứ hết thảy.