Truyền Kì Đông Vân

Chương 30: Xướng ca vô loài (*)




Nhạc Đông Vân vừa vẫy tay với Nhạc Băng xong, sau khi thấy xe cảnh sát của nàng ta đi khuất bèn lấy điện thoại ra…

-Tuyết nhi, nàng có ở đó không?

Hàn Tuyết có chút hết chỗ nói, giọng mất hết sức lực:

-Nếu em không ở đây vậy ai đang trả lời điện thoại của chồng vậy?

-Ừ cũng đúng

Nhạc Đông Vân gật đầu, sau đó tò mò:

-Nàng đang ở nhà à?

-Dạ, người ta được nghỉ một buổi, cần hảo hảo nghỉ ngơi nha, chiều đi học tiếp.

Hàn Tuyết trả lời, giọng điệu hơi làm nũng, đồng thời cũng khó hiểu:

-Anh chỉnh lại điện thoại đi, em có cảm giác như nghe giọng anh mỗi lần nói chuyện đều lặp lại hai lần vậy.

-Không phải đâu, vẫn bình thường mà, nàng hiểu sai thôi.

Nhạc Đông Vân vốn không hiểu gì lắm về mấy sản phẩm công nghệ, tuy nhiên lần này nghe Hàn Tuyết nói, hắn ngay lập tức phủ định:

-Không phải điện thoại có vấn đề, nàng nhìn ra đằng sau xem

-Sao? À...

Hàn Tuyết vô thức quay ra sau liếc một cái rồi thôi, chợt tỉnh hẳn cả người nhìn lại đằng sau, liền thấy Nhạc Đông Vân đang phiêu phù ngoài ban công tầng hai. Nàng bèn cất điện thoại chạy ra, nhìn hắn khó hiểu:

-Sao anh không vào nhà nói chuyện với em, còn ở đây gọi điện thoại?

-À cũng không phải

Nhạc Đông Vân lúc này cất điện thoại, đồng thời giải thích:

-Lúc nãy ta còn ở trên đường a, vừa nói chuyện trên điện thoại với nàng vừa bay về thôi!

-Như vậy sao? Anh không định về nhà nên chỉ gọi cho em để thông báo đúng không? Có điều trong lúc gọi thuận tiện bay đến?

Hàn Tuyết ở chung với hắn một thời gian, cũng có chút lí giải.

-Là như vậy đấy, nàng có muốn đi dạo với ta không?

Hắn gật đầu, sau đó đưa ra lời mời.

-Không!

Hàn Tuyết không chút do dự lắc đầu.

-“...”



Nhạc Đông Vân lang thang ngoài đường một mình. Đúng là hết cách, ai bảo vợ không chịu bồi tiếp hắn này!

-Bốp!

Có người bất cẩn ngã ngay trước mặt Nhạc Đông Vân, hắn tùy tiện liếc một chút…

-Ui da…

Bị ngã là một nam nhân trung niên, hơi mập, còn để hai hàng ria mép, rất có bộ dáng lão vương bát trong truyền thuyết. Mà khi lão ta còn đang suýt xoa, mắt thấy Nhạc Đông Vân không để ý đến mình chuẩn bị bước đi, lão vội đứng dậy, tranh thủ đuổi theo:

-Khoan khoan, khoan đã, vị thiếu gia này…

-Hử?

Nhạc Đông Vân có thể nói là rất ngạc nhiên. Hắn tới Địa Cầu một thời gian, còn chưa có người lạ nào lần đầu gặp hắn xưng hô một tiếng “thiếu gia” nha! Hừ, cái gì mà “anh bạn”, cái gì mà “huynh đệ”, nghe đều cảm thấy khó chịu. Bởi vậy lần này cảm thấy khá vừa ý, bèn quay lại nguyện ý nghe xem lão “vương bát” kia nói gì

-Vị thiếu gia này chờ tí đã…

Nam nhân trung niên đuổi theo tới nơi, thở phì phò, xem ra sức khỏe không tốt lắm. Lão vừa thở vừa móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Nhạc Đông Vân:

-Công ty giải trí Hạ Vân? Là sao?

Nhạc Đông Vân đọc mấy chữ trên danh thiếp, hỏi

-Như thế này

Nam nhân trung niên kia vuốt ngực, sắp xếp lại câu chữ, nở nụ cười đon đả với hắn:

-Chúng tôi đang đi tìm nam chính cho một bộ phim truyền hình dài tập. Chính là diễn viên thì nhiều, lại chưa thấy ai có cái “thần” của nhân vật. Mà hôm nay vô tình thấy cậu đây, liền biết không sai. Này thần thái, này gương mặt, này y phục…Quả nhiên, cậu cứ như là từ thế giới khác bước ra vậy. Tôi dám khẳng định, cậu mà không làm nam chính, không ai có thể nữa…Ấy, cậu đi đâu đấy…

Tên nam nhân còn đang thao thao bất tuyệt, thấy Nhạc Đông Vân không để ý đến hắn, vội đuổi theo:

-Cậu không nghe tôi nói sao? Ý tôi là, cậu rất giống nhân vật nam chính mà chúng tôi đang tìm kiếm trong bộ phim lần này

-Thì có liên quan gì đến Nhạc mỗ?

Nhạc Đông Vân dừng bước, khó hiểu hỏi lại

-Tất nhiên là không...à, là có liên quan, liên quan lớn ấy chứ

Nam nhân trung niên cảm thấy lời mình nói còn chưa đủ sức lay động lòng người, bèn tiếp tục cố gắng:

-Cậu biết phim “Tiên kiếm kỳ hiệp” không?

-Không!

Nhạc Đông Vân dứt khoát.

-À…

Vương Kiệt, cũng là nam nhân trung niên kia, vuốt mũi có chút xấu hổ. Phải là ai, trong trường hợp như vậy cũng đều xấu hổ cả thôi. Nói ra tên một bộ phim nổi tiếng mà bản thân rất tự hào cho người khác nghe, kết quả người ta gì cũng không biết, tình cảnh này…

Quên đi! Vương Kiệt lắc đầu, không biết không sao, đấy càng nói rõ người ta không có dụng tâm gì với mình, lại nói bản thân đang đi cầu người, mấy cái đó càng không quản đến. Hắn tiếp tục giữ chân Nhạc Đông Vân:

-Không biết cũng không sao. Ấy từ từ đừng đi, tôi nói cho cậu nghe… “Tiên kiếm kì hiệp” của chúng tôi là một bộ phim truyền hình cổ trang được đầu tư kĩ lưỡng, cũng đang rất thu hút sự chú ý của truyền thông. Nếu như phim hoàn thành, sau khi đưa lên màn ảnh, tôi cam đoan nó sẽ thu được tiếng vang lớn, đồng thời cậu cũng sẽ trở thành một ngôi sao màn bạc đắt giá, rồi tiền cát sê mà cậu nhân được nữa…

Vương Kiệt thao thao bất tuyệt về những thứ mà Nhạc Đông Vân có thể nhận được khi tham gia bộ phim. Nếu là người bình thường, ắt hẳn ngay lập tức đồng ý. Mà Nhạc Đông Vân chỉ hỏi một câu:

-Ý ngươi là muốn Nhạc mỗ làm trò cho thiên hạ xem?

-Ơ…

Vương Kiệt bị Nhạc Đông Vân hỏi thế, nhất thời cứng ngắc gật đầu. Làm trò cho thiên hạ xem…Nói thế để hình dung về diễn viên không hẳn là sai, nhưng nghe sao cũng không được tự nhiên

Nhạc Đông Vân nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

-Chưa nghe qua câu “xướng ca vô loài” bao giờ sao? Nhạc mỗ thân phận như thế nào, sao có thể? Hôm nay ta tâm trạng tốt, ngươi nên đi thì hơn.

-Cậu…

Vương Kiệt không biết nên nói thế nào, có chút bực mình chỉ Nhạc Đông Vân. Bây giờ là thời buổi nào, còn có người nói câu đó, có khác gì khinh bỉ người làm nghệ thuật trong thiên hạ? Chỉ là hắn thân làm đạo diễn, rốt cuộc khó khăn lắm mới tìm được một người phù hợp như Nhạc Đông Vân, không nỡ từ bỏ. Cố nén sự bực bội của bản thân qua một bên, đưa ra lời mời:

-Cậu nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi tin không chắc chắn không ai nghĩ như cậu đâu. Lại nói, làm diễn viên có gì không tốt? Cho dù không vì tiền hoặc sự nổi tiếng, cũng có thể hoàn toàn vì đam mê, mơ ước được hóa thân thành một nhân vật nào đó. Ngày bé, cậu không mơ ước được giống như một người nào đó sao?

Vương Kiệt bắn nước bọt lia lịa, lòng cũng thầm bội phục sự chí lý chí tình của bản thân. Quả nhiên nghe những lời hắn nói, Nhạc Đông Vân hơi gật đầu, có chút suy ngẫm:

-Ngày bé, ta cũng thường ước mơ giống như phụ thân vậy, gánh vác cả gia tộc trên lưng. Cho nên ta, ta cố gắng tu luyện a…

Hắn trầm ngâm:

-Ta cố gắng tu luyện, tu luyện không ngừng. Mà mỗi lần thất bại đều nhìn lấy phụ thân tự nhủ, ta muốn giống hắn, hắn làm được, cho nên ta cũng sẽ. Phụ thân khi đó giống như là một hình ảnh ta luôn hướng đến, muốn trở thành.

Vương Kiệt vội tiếp lời:

-Cho nên nói, hóa thân làm người khác cũng không sai, lại có thể đường đường chính chính kiếm tiền…

Nhạc Đông Vân không để ý đến hắn, giống như là tự nói với bản thân vậy:

-Có thể là, ngươi để ý không? Phụ thân là phụ thân, ta vẫn là ta. Ta có thể giống như phụ thân, nhưng không phải là hắn. Mỗi người đều có một con đường, dù cho con đường đó có thể là chung, cuối cùng thì người bước trên đó không đồng nhất. Điều gì phải đến thì chắc chắn sẽ đến, không phải bởi vì ngươi giống kẻ khác thì mới đến.

-Ừ ừ chính là như vậy đấy!

-Ngươi hiểu cái gì? Chính là cái gì cũng không hiểu.

Nhạc Đông Vân quay qua Vương Kiệt, có chút khinh bỉ hắn.

-Ừ ừ

Vương Kiệt cái hiểu cái không, gật đầu bừa. Dù sao tên nam nhân trước mặt này lảm nhảm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng hắn đồng ý đóng phim là được rồi.

-Được rồi, Vương Kiệt phải không? Chuyện đóng phim của ngươi Nhạc mỗ có thời gian sẽ suy xét, bây giờ đừng làm phiền ta.

Nhạc Đông Vân nói xong cũng không chờ Vương Kiệt trả lời, phất tay biến mất.

-Má ơi, ta không gặp ma chứ!

Một màn này dọa cho Vương Kiệt tái xanh. Hắn ngẩng đầu lên cao...mặt trời còn đang ở đỉnh đầu, lại lục túi, khá tốt danh thiếp vừa vặn thiếu đi một cái...xem ra vừa nãy đúng là đưa cho “người”

Hắn thở dài:

-Xem ra ta là hoa mắt rồi, chắc do thiếu vitamin đây mà.
Chú thích: (*)Xướng ca vô loài

Xướng ca vô loài là một quan niệm thành kiến, sai lầm thời phong kiến, ý nói những kẻ làm nghề ca hát là hoàn toàn mất hết nhân phẩm, bị khinh rẻ, không thuộc tầng lớp nào trong xã hội.

Thời xưa, trong xã hội được phân ra thành bốn giai cấp chính: Sĩ nông công thương, gọi là tứ dân.

Trong đó:

Sĩ được xếp là giai cấp đầu tiên, được xã hội trọng vọng. Sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, có học, có hiểu biết.

Nông là chỉ những người nông dân làm ruộng.

Công là chỉ những người làm thủ công nghiệp.

Thương là những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội.

Và với 4 tầng lớp như thế, thì những người làm nghề ca hát không thuộc tầng lớp nào, nên mới có câu Xướng ca vô loài.