Truyền Kiếm

Chương 242: Chương 238: Mê cung





Mạc Vấn giơ một khối dạ quang thạch lên, bước đi không thoải mái, trên đường đi hắn không gặp bất kì ai. Hơn nữa từ lúc xâm nhập, đường hành lang cũng càng ngày càng rộng rãi, lúc bắt đầu là đường kính hai trượng, dần dần tăng lên đến bốn trượng. Con đường này có thể chứa đủ sáu cỗ xe ngựa thế tục cùng chạy song song nhau!

Không biết tại sao lại có huyệt động dưới lòng đất này, vách tường hai bên đường hành lang được mài trơn nhẵn vô cùng. Trên đó phân bố một loại vật chất màu nâu rất cứng, không phải nham thạch mà hơn hẳn nham thạch, hơn nữa độ cứng của nó có thể so với thép nham. Mạc Vấn thử dùng ngón tay ngắt một khối nhỏ, thế mà ngoại trừ độ cứng không kém gì thép nham nó còn có tính bền dẻo rất cao, có thể kéo dài và dát mỏng! Khối vật chất màu nâu cứng to cỡ lòng bàn tay này bị hắn ép thành một lát mỏng cũng không bị vỡ!

Nhìn đến đây, hai mắt Mạc Vấn híp lại, loại vật chất này không được ghi lại trong tư liệu mới nhất của giới Linh Kiếm sư. Đương nhiên không ngoại trừ khả năng Linh Dục Kiếm Tông cùng Thiên Trì Kiếm Tông lưu trữ dữ liệu không toàn diện.

Vứt bỏ miếng vật chất thần bí bị bóp mỏng đi, Mạc Vấn tiếp tục bước tới trước. Không biết đường hành lang này dẫn đến đâu, hướng đi nghiêng nghiêng kéo dài xuống dưới, hơn nữa đường đi tương đối thẳng, ít nhất thì Mạc Vấn cũng không cảm thấy con đường này bị cong.

Đi thẳng nửa canh giờ, phía trước hành lang đột nhiên xuất hiện một tia sáng, Mạc Vấn đánh giá một chút, ít nhất hắn đã đi được quãng đường khoảng hai mươi dặm!

Hai chân bước nhanh hơn, phút chốc, một cái địa huyệt diện tích cực lớn xuất hiện trước mắt Mạc Vấn. Hơn một ngàn thí luyện giả lúc đầu tiến vào huyệt động đều đang ở chỗ này, dưới ánh sáng của công cụ phát sáng, toàn bộ địa huyệt bừng sáng.

Những người này tụ tập ở đây không tiến lên, không phải vì không có đường đi, mà là trước mắt có đến bảy con đường! Ngoại trừ thông đạo dẫn bọn hắn tiến vào, thì trên vách đá địa huyệt hình tròn còn phân bố bảy cái cửa động đều nhau nữa! Cửa động có ngoại hình lớn nhỏ giống nhau như đúc!

Nhóm thí luyện giả xảy ra tranh cãi, hoặc có thể bọn họ đang bàn luận xem nên tiến vào cửa động nào. Bảy cửa động tuy không phải là ít, nhưng không ai có thể đảm bảo bên trong có nguy hiểm hay kỳ ngộ! Vạn nhất chính mình lựa chọn phải một cửa động nguy hiểm, còn đối phương thì thắng lợi trở về, chẳng phải là đổ máu vô ích sao?

Mạc Vấn đến cũng không ảnh hưởng đến cuộc tranh luận của bọn họ, hắn cũng không có hứng thú quấy rầy bọn họ. Mạc Vấn đi ra bên cạnh cửa động, khắc một đạo cấm văn đặc thù lên chỗ không thu hút ánh mắt để đánh dấu. Thật ra hành động này của Mạc Vấn có hơi vẽ vời cho thêm chuyện, vì cơ bản trên cửa động có đủ loại ký hiệu, hiển nhiên nhận thức chung của mọi người trên đường lui là tương đối nhất trí. Nhưng để cẩn thận, Mạc Vấn vẫn để lại một dấu hiệu của riêng bản thân mình, đạo cấm văn này có tương thông với tinh thần của hắn, nên cửa động có bất kì biến hóa nào cũng sẽ báo lại cho hắn đầu tiên.

Chín phương thế lực cuối cùng cũng đạt thành một thỏa thuận, đó là hành động cùng nhau, bọn họ sẽ thăm dò từng cửa động một, thu hoạch được bao nhiêu chia đều.

Mà Mạc Vấn cũng không thể không quan tâm đến, chín tên đại diện thế lực của mình cùng ra mặt bàn bạc với Mạc Vấn, bọn chúng lấy một thành lợi ích làm điều kiện để Mạc Vấn cùng hành động.

Trầm ngâm một lúc, Mạc Vấn đồng ý. Trong huyệt động này khắp nơi đều lộ ra một chút kì quái, vẫn nên hành động theo đoàn thể mới an toàn hơn một chút. Cá nhân hắn tuy có chiến lực mạnh, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, cần phải có người yểm hộ thì mới có thể phát huy ra toàn bộ chiến lực được. Hắn không muốn gặp lại cảnh ngộ như ở Thương Lang Nguyên.

“Tốt rồi, vậy liền bắt đầu từ cửa động thứ nhất bên trái thôi.”

Đệ tử đầu lĩnh Huyền Trọng Kiếm Tông Thạch Mạnh vung kiếm chém lên trên một cửa động, để lại một vết kiếm sâu vài tấc.


“Ta, Mạc huynh, Thân huynh, Mộc huynh, Chu lão đệ đi ở đằng trước dò đường, những người khác che chắn phía sau. Có ai có ý kiến gì không?” Thạch Mạnh hỏi.

Năm người đại diện năm thế lực kia do dự một chút, bọn họ gật đầu đồng ý. Đằng trước là nguy hiểm nhất không thể nghi ngờ, được người của Tứ đại Kiếm Tông nhận trách nhiệm, bọn hắn đương nhiên cam tâm tình nguyện.

Mạc Vấn cùng Thạch Mạnh, Thân Đồ Báo, Mộc Thanh Sơn, Chu Khánh Thư, năm người dẫn đầu đi vào cửa động. Những người còn lại lục tục tiến vào theo, rất nhanh toàn bộ hơn một ngàn người đã đi vào trong.

Đường hành lang trong động rất rộng rãi, hơn một ngàn người cũng chỉ tạo thành đội ngũ dài gần hai trăm mét, đầu đuôi đều có thể chiếu cố cho nhau. Người có tâm thần khẩn trương cũng đã buông lỏng ra một chút.

Trong địa đạo yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lộp bộp, lúc đầu mọi người còn có tâm tư nói đôi ba câu, nhưng dần dần chẳng còn ai có suy nghĩ đó nữa. Trước mắt là cảnh tượng liên miên vô tận, huyệt động dường như không có điểm tận cùng, mỗi người đều cảm nhận được một áp lực của sự vắng vẻ từ đáy lòng.

Sau nửa canh giờ, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một cái địa huyệt cực lớn nữa! Giống như đúc với cái địa huyệt đầu tiên! Phía trước cũng xuất hiện bảy cái cửa động như thế nữa!

“Đùa ta sao? Lại là bảy cái!”

Một gã thí luyện giả không nhịn được gắt lên một tiếng, những thí luyện giả khác cũng hơi rối loạn một chút. Lúc trước đã có bảy cái rồi, hiện tại lại có thêm bảy cái nữa! Như này thì thăm dò thế nào?

Thần sắc mấy người Thạch Mạnh cũng ngưng trọng một chút, bọn họ tập trung lại thương lượng một chút, cuối cùng quyết định chọn một con đường trong đó để lại dấu hiệu rồi tiếp tục lên đường.

Vẫn là bắt đầu từ bên trái, ở bên ngoài động khẩu ngoài cùng bên trái để lại hai vết kiếm chém làm ký hiệu, nói rõ chỗ này là cửa phân nhánh thứ hai.

Lại trải qua nửa canh giờ hành quân im lặng nữa, cái địa huyệt thứ ba giống lúc trước như đúc xuất hiện!

“Lại là địa huyệt giống thế! Có còn nữa hay không vậy?” Có thí luyện giả không nhịn được tức giận văng tục.

Thần sắc Thạch Mạnh ngưng trọng: “Sự tình có chút không thích hợp, chỗ này hình như là một mê cung.”


“Bây giờ nên làm gì? Còn muốn tiếp tục thăm dò nữa không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.

Thạch Mạnh cắn răng: “Lần này không chọn cái bên trái nữa, đi cửa động bên phải!”

Mấy người khác nhìn nhau rồi nhẹ gật đầu.

Ba vết kiếm làm ký hiệu lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng sau nửa canh giờ tiếp, sự tình không ai mong muốn lại xảy ra. Lại là một cái địa huyệt giống như đúc xuất hiện!

Nhìn bảy cái cửa động giống nhau xuất hiện trước mắt, không, cộng thêm cái cửa động bọn hắn đi tới phải là tám cái! Da đầu mọi người hơi run lên.

“Tình huống này tính thế nào? Đến cùng là có bao nhiêu cửa động đây?”

Mấy người dẫn đầu đang hai mắt nhìn nhau, bọn hắn đã có thể khẳng định chỗ này là một mê cung!

Thạch Mạnh ngồi xổm trên mặt đất, hắn dùng Linh kiếm kéo lê một đường thẳng tắp trên mặt đất: “Đây là thông đạo chúng ta đi từ bên ngoài vào, một đầu là cửa vào, đầu bên kia là địa huyệt thứ nhất.”

Sau đó hắn vẽ ra bảy con đường từ vòng tròn tượng trưng cho địa huyệt, ở xạ tuyến ngoài cùng bên trái, phía cuối lại vẽ ra một vòng tròn nữa.

“Đây là địa huyệt thứ hai.”

Sau đó, trên vòng tròn tượng trưng địa huyệt thứ hai lại vẽ tiếp bảy xạ tuyến nữa, trên đoạn thẳng ngoài cùng bên trái lại vẽ một vòng tròn nữa ở cuối.

“Cái này là địa huyệt thứ ba chúng ta đã đi qua.”


Thạch Mạnh nói xong thì vẽ tiếp bảy đường, ở cuối đường ngoài cùng bên phải vẽ một vòng tròn: “Cái này là địa huyệt thứ tư chỗ chúng ta đang đứng bây giờ.”

“Thạch huynh, ngươi muốn nói cái gì?” Thần sắc Mộc Thanh Sơn nghiêm túc nói, hắn cũng không nghĩ là Thạch Mạnh ăn no rỗi việc vẽ vòng tròn chơi.

Thạch Mạnh hít sâu một hơi, gã chỉ vào những đường thẳng tắp còn lại của mấy vòng tròn: “Mấy người có nghĩ tới không, liệu ở cuối những thông đạo này cũng có địa huyệt như thế không?”

Nói xong, Thạch Mạnh vẽ thêm những vòng tròn ở cuối những đường thẳng còn lại, rồi tiếp tục vẽ ra bảy đường thẳng tắp, cuối mỗi đường thẳng lại vẽ một vòng tròn nữa, rồi lại những đường thẳng tắp…

Nhìn qua mạng lưới chằng chịt trên mặt đất, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Nếu như địa hình ở đây đúng như Thạch Mạnh suy đoán, vậy thì bọn họ phai thăm dò tới khi nào? Đừng nói là ba tháng, ngay cả thời gian ba năm cũng không nhất định có thể thăm dò xong!

“Ai lại rảnh rỗi như vậy chứ, làm ra một tòa mê cung lớn như thế?” Chu Khánh Thư chửi thầm một câu.

Mộc Thanh Sơn bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hắn hơi khó coi nói: “Hào quang ở cửa động kia là cái gì tạo thành? Chúng ta đi lâu như thế, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng cũng không nhìn thấy đồ vật nào khác, chẳng lẽ hào quang kia là tự nhiên mà xuất hiện sao?”

Mộc Thanh Sơn vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Một gã thủ lĩnh đoàn đội trong đó khô khốc nói: “Không phải là có ai đó cố ý lừa gạt để chúng ta đi vào đây chứ?”

Mọi người trầm mặc, sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, bây giờ nghĩ lại, hào quang đột nhiên xuất hiện ở cửa động kia đúng là giống như một cái bẫy!

“Ta đề nghị phái mấy người quay trở lại đường cũ nhìn một chút.” Thạch Mạnh lên tiếng nói.

“Ta đồng ý!”

“Đồng ý!”

Mọi người nhao nhao tỏ thái độ đồng ý, hiện tại tầm bảo đã trở thành mục tiêu thứ hai, đường lui mới là quan trọng nhất!

“Mỗi nhóm chọn ra một người, mang theo kiếm phù đưa tin, nếu xuất hiện bất kỳ cái gì ngoài ý muốn thì lập tức phi kiếm truyền thư thông báo.” Thạch Mạnh nói.


Rất nhanh, chín Linh Kiếm sư được chọn ra, tất cả đều là Kiếm Mạch trung kỳ, lần dò đường này thành phần pháo hôi chiếm đa số, nếu không tốt mà xảy ra chuyện gì thì cũng không tổn thất quá lớn.

Chỉ sau một lát, chín tên thí luyện giả khẩn trương lên đường, mọi người ở bên trong địa huyệt đều thấy không thoải mái, sự tình của chín người này có thể liên quan đến đường lui của bọn hắn!

Hơn một ngàn thí luyện giả tâm thần bất ổn, lo lắng bất an chờ đợi trong địa huyệt, hào khí có vẻ hơi nặng nề trống vắng. Hiện tại chẳng có ai còn tâm tư muốn nói chuyện, ai nấy tùy ý ngồi xuống đất mở mắt nhìn nhau.

Một tia bất an sâu trong đáy lòng Mạc Vấn càng trở nên rõ ràng hơn, hắn không biết cảm giác bất an này từ đâu mà có, giống như từ bốn phương tám hướng mà đến, mỗi một chỗ đều làm cho hắn cảm thấy bất an. Tinh thần của mình cũng đã bắt đầu xuất hiện một tia hoảng hốt, tận lực che giấu đi, nếu không phải kiếm thức của Mạc Vấn đặc thù thì có lẽ cũng không cảm thấy gì cả.

Bá!

Mạc Vấn trực tiếp đứng lên, hắn híp mắt đánh giá không khí xung quanh.

“Mạc huynh, có chuyện gì xảy ra?” Thạch Mạnh hỏi, những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhíu mày, hắn cảm giác có một đồ vật ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, nhưng lúc hắn muốn cẩn thận truy tìm thì lại không thấy đâu nữa. Mạc Vấn nhìn qua phần đông thí luyện giả đang nghỉ tay điều tức trong địa huyệt, bọn họ đều thành thật ngồi ngay ngắn ở kia, dường như không có bất cứ vấn đề gì.

“Không có việc gì, vừa rồi giống như là nghe thấy một ít âm thanh, là ta nghe nhầm.” Mạc Vấn nhàn nhạt giải thích một câu.

Đương nhiên bọn người Thạch Mạnh không tin, nhưng Mạc Vấn nói như vậy thì cũng hết cách rồi, người ta có tư cách đó, có thể giải thích với bọn hắn một câu đã là rất nể tình rồi.

“Này! Cả đám ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Nhìn giống như đầu gỗ vậy, không thú vị chút nào!” Một thanh âm thanh thúy vang lên trong địa huyệt trống trải, giống như rót sinh cơ vào ao đầm cô quạnh, thế giới trong ao bỗng trở nên sinh động.

Mạc Vấn hồ đồ một chút, hắn quay ngoắt về sau nhìn Vân Linh Nhi. Hiện tại hắn đã phát hiện ra địa phương quỷ dị kia xuất phát từ chỗ nào! Đúng là trong địa huyệt quá yên tĩnh! Yên tĩnh đến mức hơi chút không bình thường! Chỗ này có hơn một ngàn Linh Kiếm sư đấy! Tất cả mọi người đều là người sống có tư duy suy nghĩ! Vậy mà chẳng có ai nói chuyện! Là do không muốn nói, hay do một nguyên nhân nào khác dần dần vô tri vô giác ảnh hưởng đến bọn hắn?

Đương nhiên không chỉ có một mình Mạc Vấn phát hiện ra vấn đề này, ngay sau đó Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn cũng phát hiện ra chỗ không đúng. Thân Đồ Báo cũng hơi phát giác, nhưng hắn lại chẳng muốn quản, bởi vì tu luyện Huyết Đồ Kiếm Đạo làm cho tính cách của hắn trở nên quái gở. Chu Khánh Thư dù sao cũng còn trẻ, tuy hắn phát hiện có gì đó không ổn, nhưng cũng suy nghĩ sâu xa.

“Chẳng lẽ mọi người cứ tụ tập không ở một chỗ như vậy, không bằng chúng ta mở một hội giao dịch đơn giản ở ngay chỗ này ah.” Thạch Mạnh đứng lên nói.