Truyền Kiếm

Chương 269: Chương 265: Đuổi tới (Hạ)





"Ngươi nói có giữ lời không?"
Theo tiếng nói này, một đạo kiếm quang sáng chói đột nhiên vạch phá rừng rậm, lướt qua da đầu Vu Phong quét về phía sau.
Một tiếng gào thét thống khổ vang lên từ phía sau, liền đó là âm thanh vật nặng ầm ầm nện trên mặt đất. Lập tức Vu Phong cảm giác cái luồng yêu khí đáng sợ sau lưng khiến hắn tuyệt vọng nhanh chóng tiêu tán mất. Hắn theo phản xạ nhìn lại, nhất thời ngây dại. Con Xích Quan Huyết Ti Mãng đuổi hắn trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào lại đang co quắp nằm trên mặt đất, bên trên sọ não xuất hiện một lỗ máu rất to, xuyên qua toàn bộ não!
Há! Một kiếm đánh chết một con yêu thú Nhị giai Thượng vị! Cái này ít nhất cũng là Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương Viên Mãn! Không, Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn cũng không làm được nhẹ nhàng như vậy! Phải biết rằng sọ não yêu thú là nơi cứng rắn nhất!
Lê-eeee-eezz~!
Một tiếng Ưng gáy to rõ từ đỉnh đầu dội xuống làm màng tai Vu Phong đau nhức một hồi. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một cỗ cuồng phong đã thổi tới, cổ thụ cao vài chục trượng bị thổi lung lay sắp đổ, tán cây rậm rạp bị vòi rồng thổi bay tán loạn. Sau đó Vu Phong có cảm giác bầu trời tối sầm lại bèn ngẩng đầu nhìn lên thì thiếu chút nữa hồn của hắn bay đi mất!
Một con yêu cầm cực lớn giương cánh có thể lên tới sáu trượng lao từ trên không xuống, che khuất cả bầu trời!
Cái con yêu cầm này toàn thân vàng óng như được đúc bằng vàng, mắt ưng lợi hại bắn ra những tia lạnh lẽo vô tình đâm thẳng vào tâm thần.

"Kim Sí Bá Vương Điêu!" Vu Phong thiếu chút nữa bị dọa ngất đi. Thứ này hắn nhận ra được, là yêu cầm bá chủ Nhị giai Kim Sí Bá Vương Điêu! Chắc chắn Nhị giai Siêu vị! Khí tức của con yêu thú này rõ ràng không đến Nhị giai Siêu vị mà chỉ đạt tới Nhị giai Thượng vị đỉnh phong, xem ra là một con Bá Vương Điêu còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Mặc dù là chưa trưởng thành nhưng chỉ một móng vuốt xuống, hắn cũng chẳng thể chống nổi!
Nhưng đột nhiên Vu Phong lại nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi trên cổ Bá Vương Điêu, cái thân ảnh này hắn quá quen thuộc!
"Mạc Thu!"
Kim Sí Bá Vương Điêu chưa hạ hẳn, mà lơ lửng cách mặt đất hơn mười trượng trên cao, con chim rít lên một tiếng, luồng yêu khí hóa thành một cỗ cuồng phong quét bay mọi thứ dưới đất. Vu Phong và hơn mười tên thí luyện giả lập tức bị thổi cho lảo đảo ngã quỵ. Bầy Huyết Điệt đuổi sát phía sau bọn họ bị yêu khí cuốn vào trong miệng Bá Vương Điêu. Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi, hơn một ngàn con Huyết Điệt bị nó thôn phệ hết sạch!
Bá Vương Điêu há mồm kêu lên một tiếng nhỏ, dường như cực kỳ hài lòng, hai cánh vẫy một cái liền bay lên cao.
"Mạc Thu các hạ!" Vu Phong vội vàng hét to một tiếng, nhưng Kim Sí Bá Vương Điêu đã không chút do dự bay đi.
Mạc Vấn dẫm trên lưng Kim Sí Bá Vương Điêu, cấp tốc bay về phía một chiến trường khác cách đó hơn mười dặm. Con Bá Vương Điêu này được hắn thu phục làm tọa kỵ vài ngày trước, quả thực cũng mất một phen công phu. Ý chí của yêu thú cấp bậc này cực kỳ đáng sợ, bản thân hắn dùng Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận vây khốn nó tới lúc kiệt sức mới bố trí Hồn cấm lôi được Hồn huyết ra.
Đạt được tọa kỵ là bá chủ trên không, tốc độ Mạc Vấn đột nhiên nhanh hơn, bởi vì ven đường không có yêu cầm nào dám đến quấy rối, cho nên chỉ mất hai ngày đã vượt lộ trình vài ngàn dặm. Hắn dùng la bàn định vị nên tìm đến nơi này, gặp lúc bọn người Vu Phong bị yêu thú đuổi giết, vì vậy thuận tay giải quyết.
Hơn mười dặm nữa, Thạch Trung Thiên và Mộ Dung Hinh chiến đấu với Xích Quan Huyết Ti Mãng cũng đã đến hồi gay cấn. Trong đó Thạch Trung Thiên bị yêu mãng nện một đuôi, xương sườn của hắn gẫy mất mấy cái, nếu không phải da dày thịt béo có lẽ hắn đã bị thanh lý ngay tại chỗ rồi. Cánh tay trái của hắn nhiễm ít nọc độc yêu mãng, kết quả nửa cánh tay lộ cả xương, có thể nói cực kỳ chật vật.
"Thạch sư đệ, ngươi đi trước đi!"
Mộ Dung Hinh toàn lực thúc dục Hàn Băng Kiếm Khí và Hàn Băng Kiếm Ý, kết hợp cả hai phóng xuất ra hàn ý vô cùng, ý đồ muốn đóng băng Xích Quan Huyết Ti Mãng.
"Nói gì vậy? Một đại nam nhân như ta há có thể trốn trước? Ngươi đi trước đi, ta yểm hộ!" Thạch Trung Thiên sao lại đồng ý.
Mộ Dung Hinh nghe thấy sự kiên quyết trong lời nói Thạch Trung Thiên thì thở dài. Hai người đối mặt với sự tiến công điên cuồng của Xích Quan Huyết Ti Mãng khó khăn lắm mới tạm duy trì được thế cân bằng, một khi lại thiếu một người chia sẻ áp lực, người còn lại chắc chắn phải chịu tất cả công kích của Xích Quan Huyết Ti Mãng, nếu vậy sẽ chết tại chỗ!

"Ngươi đi nhanh lên! Ta sẽ bay lên trời chạy trốn!" Thạch Trung Thiên la lớn.
Mộ Dung Hinh không để ý tới lời nói của hắn. Bay lên trời chạy trốn, nói đơn giản nhỉ. Ở trong Ảo Cảnh, bầu trời là nơi nguy hiểm nhất, giữa các tầng mây hay trên các vách đá cao vút đều có những loài yêu cầm đáng sợ chiếm cứ. Linh Kiếm sư vọt lên trên không trung chắc chắn là mục tiêu săn mồi cực kỳ tốt! Chắc chắn nguy hiểm không nhỏ hơn một mình đối mặt với yêu mãng tí nào!
"Ngươi, nữ nhân này sao vẫn còn như vậy?" Thạch Trung Thiên hổn hển quát: "Cút nhanh lên! Ngươi ở đây chỉ toàn liên lụy tới lão tử!"
Mộ Dung Hinh biến sắc, cắn môi dưới không lên tiếng, nàng biết rõ Thạch Trung Thiên cố ý chọc giận nàng.
"Con mụ ngu ngốc! Ngươi để mắt vào chỗ chết tiệt nào thế? Thật muốn hai người chúng ta chết cả ở đây mới cam tâm sao? Lão tử nát mệnh đã đành, chết thì đã chết, ngươi thế nhưng là đệ nhất thiên tài ở Kiếm Tông chúng ta! Không đúng, đệ nhất thiên tài là Mạc Thu, được rồi, mặc kệ, dù sao về sau ngươi là cần tiếp chưởng Kiếm Tông, tương lai Kiếm Tông đều cần nhờ ngươi! Ngươi đi nhanh lên thôi, coi như ta van ngươi còn không được sao?" Sau cùng Thạch Trung Thiên chuyển sang giọng năn nỉ.
Hai mắt Mộ Dung Hinh rơm rớm. Nói thật, trong lòng của nàng cũng không xem trong gã Nhị sư đệ này chút nào, tướng mạo không thuận mắt, quần áo lôi thôi, là người thô bỉ, tuy thỉnh thoảng cũng có lúc tỏ ra đại trí giả ngu, nhưng nàng đều cho là chút thông minh vặt hoặc đùa nghịch mà thôi. Nhưng giờ phút này đột nhiên nàng lại cảm thấy gã Nhị sư đệ này cũng không khó coi như vậy, thậm chí nhớ tới đủ loại chuyện trước kia liên quan tới hắn lại thấy đáng yêu không ít.
"Này! Uy! Uy! Mắt ngươi làm sao vậy? Khóc hả? Đừng vậy! Ta sợ nhất nữ nhân khóc!" Miệng Thạch Trung Thiên lại bắt đầu không biết điều.
Khuôn mặt Mộ Dung Hinh ửng đỏ, đáp lại một câu hàm hồ: "Là ta bị gió thổi vào mắt!"
"Vậy là được rồi, vậy là được rồi, ta còn tưởng rằng nói chuyện quá khó nghe làm ngươi khóc." Thạch Trung Thiên nói bóng gió một hồi, mắt liếc con yêu mãng đang há to miệng đớp tới ngay trên đầu mình, hú lên quái dị: "Vẫn còn sao!"

Một đạo Kiếm phù Nhị giai Thượng phẩm hóa thành một đạo kiếm quang kích trúng cái cằm yêu mãng, lân giáp đen nhánh vẩy ra. Ở cái cằm yêu mãng xuất hiện một cái lỗ be bé, mặc dù không nguy hiểm nhưng làm cho nọc độc nó chuẩn bị sẵn không thể công kích ra.
Cái cằm bị thương làm cho yêu mãng hung tính đại phát, trở nên càng thêm điên cuồng.
"Mộ Dung, nếu ngươi còn không đi, chúng ta sẽ trở thành một đôi đồng mệnh uyên ương rồi." Thạch Trung Thiên tiếp tục nói năng bậy bạ.
Mộ Dung Hinh dứt khoát không nghe hắn nói nữa.
Thạch Trung Thiên còn định nói tiếp thì một cỗ cuồng phong nương theo một tiếng ưng gáy to rõ vọng xuống dưới, thô bạo không kém gì yêu khí Xích Quan Huyết Ti Mãng vang vọng toàn trường.
Sắc mặt Thạch Trung Thiên trắng nhợt: "Đã xong, chúng ta thật sự thành đồng mệnh uyên ương rồi."