Truyền Kiếm

Chương 313: Quyển 4 - Chương 309: Thế Giới Dưới Lòng Đất




“Tình cảnh của ta hiện tại thực sự không ổn, vốn tưởng rằng chỉ có một Vô Vi Kiếm Tông, không nghĩ tới sau lưng nó lại là Kiếm Tông Phủ Các, với lực lượng hiện tại của ta căn bản là không thể chống đỡ, không lâu sau toàn bộ Tử Vân Tinh Các, không, toàn bộ Huyền Thiên Phủ đều không có chỗ cho ta dung thân.”

“Phủ Các? Huyền Thiên Phủ? Rất quen thuộc, ta hình như nhớ được tên này, nhưng rất mơ hồ không rõ ràng.”

“Đại lục Truyền Kiếm gồm bốn Vực, hai mươi tám Túc, một trăm mười hai Phủ, một ngàn lẻ tám Tinh. Huyền Thiên Phủ chính là một trong một trăm mười hai Phủ, còn Tử Vân Tinh Các chúng ta là một Tinh trong chín Tinh của Huyền Thiên Phủ.”

“Huyền Thiên Phủ Các! Ta cũng suy đoán như vậy! Kiếm Tông Phủ Các! Ngươi thế nào lại trêu chọc vào bọn hắn?” Lam giật mình nói.

Mạc Vấn khẽ lắc đầu: “Có chút phiền phức, không phải do chính ta nguyện ý là có thể quyết định được, ngươi không tìm chúng không có nghĩa là chúng sẽ không tìm đến ngươi. Ngươi còn nhớ rõ không, ta được tổ truyền lại một bức Tứ Linh Đồ? Năm đó Tâm Kiếm môn vì bức đồ này mà diệt cả nhà Chú Kiếm Sơn Trang ta, sau lưng nó là Vô Vi Kiếm Tông. Vốn tưởng đến Vô Vi Kiếm Tông đã là sự tình cuối cùng, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải, sau nó còn có thế lực và bối cảnh còn sâu hơn nữa.”

“Là bức Tứ Linh Đồ kia sao? Thì ra là thế, bức Tứ Linh Đồ kia căn bản không phải gia tộc các ngươi có thể kiềm giữ, nhưng lại cố tình để làm vật truyền thừa huyết mạch, thật sự là cổ quái. Mạc Vấn, ta cảm thấy Mạc gia các ngươi ẩn giấu một bí mật lớn. Ngươi từng nói với ta, Mạc gia các ngươi nhân khẩu thưa thớt, nhất mạch đơn truyền, đến thế hệ ngươi gần như đã đoạn tuyệt, loại tình huống này tỷ lệ phát sinh ngẫu nhiên rất nhỏ, khả năng rất lớn có thể là Mạc gia các ngươi đã bị Thiên Đạo nguyền rủa!”

“Thiên Đạo nguyền rủa sao? Mạc gia chúng ta đã làm gì hà đức hà năng để cho Thiên Đạo nguyền rủa?” Mạc Vấn tự giễu cười.

Lam nghiêm mặt nói: “Thiên Đạo không có ý thức, chúng chỉ biết hồ đồ tuân theo những pháp tắc vận chuyển không thay đổi từ xa xưa. Hẳn là Mạc gia các ngươi đã phạm vào điều cấm kỵ nào đó mới dẫn phát Thiên phạt. Yêu thú và Linh Kiếm sư tu luyện tới một cấp nhất định đều bị Lôi kiếp, đó là loại Thiên phạt thường gặp nhất.”

Mạc Vấn trở nên trầm mặc. Suy đoán của Lam không phải là không có lý, nhưng sự thật thế nào thì hiện tại căn bản hắn không thể tự mình tìm tòi nghiên cứu. Vấn đề đáp án khả năng phải đợi tới lúc chính mình có thực lực tới bái phỏng các vị Kiếm Tông "Phủ Các" thì mới có thể biết được.

“Lam, việc này trước mắt bỏ sang một bên, tình cảnh hiện tại của ta đã không thích hợp ở lại Tử Vân Tinh Các tu luyện. Ta muốn đi đến một địa phương rất xa để tu luyện, khả năng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm không biết đến, thậm chí có khả năng đến nơi hay không cũng là vấn đề, và cũng có thể sẽ đi thật lâu mới có thể trở về. Ngươi vẫn dự định theo ta sao?”

“Đến một nơi rất xa? Ngươi nói đi là chỗ nào?” Lam run sợ một chút.

“Là chỗ của Tông môn trước kia của ngươi.” Mạc Vấn xa xôi nói.

Lần này tới phiên Lam trầm mặc. Mạc Vấn cũng không có thúc dục, hắn lẳng lặng chờ đợi chính Lam tự quyết định.

Thật lâu sau, Lam mới một lần nữa truyền ra một đạo linh thức dao động: “Mang ta đi đi, tuy rằng Tông môn trước kia ta không có nhớ rõ ràng, nhưng dù sao cũng là nơi sáng tạo ra ta, ta cũng muốn xem tình huống hiện tại của nó một chút.”

“Ngươi quyết định sao?” Mạc Vấn nghiêm túc nói.

“Quyết định.” Lam trả lời rất rõ ràng.

“Tốt lắm, chúng ta sẽ cùng đi. Nhưng bên ngoài vẫn còn bọn họ theo sát, ta muốn vui đùa với bọn hắn một lần thật tốt.” Mạc Vấn lạnh lùng cười, thúc dục Địa Long Thú tiềm hành đi về phía trước...

Bên trên một đinh núi cao vạn nhận, Hàn Niệm Ba đang khoanh chân ngồi trên đó, ánh mắt lão hung ác nhìn la bàn trong tay. Lão đã ngồi ở đây một ngày một đêm, trong vòng ba ngày tên tiểu tử đáng giận kia đều không có dị động, cũng không có đi lên, mà tiềm tàng ở chỗ nào đó mà linh thức của lão không thể dò xét đến.

“Tiểu tử đáng giận, bổn tọa không tin ngươi có thể trốn cả đời dưới lòng đất!”

Hàn Niệm Ba vẫy tay thu la bàn vào kiếm nang, nhắm mắt bắt đầu ngồi xuống.

Qua nửa canh giờ, Hàn Niệm Ba một lần nữa lấy la bàn ra, trên mặt la bàn không có gì biến hóa, rồi lại thu hồi lại. Cứ như vậy, mỗi nửa canh giờ lão lại một lần xem la bàn, nhưng cái quang điểm đại biểu cho Mạc Vấn vẫn thủy chung không hề dộng đậy, vẫn nằm ở chính giữa của tinh thạch la bàn.

Dần dần Hàn Niệm Ba mất đi kiên nhẫn, nửa canh giờ xem xét rồi thành một canh giờ xem xét. Ba ngày sau thời gian lại kéo dài thành hai canh giờ mới xem xét. Lão cũng không phải không nghĩ tới đối phương cố ý làm tiêu tan kiên nhẫn của mình, nhưng lão không thể không mất cảnh giác với đối phương, khiến cho đối phương chạy trốn lên trên mặt đất, chỉ cần cho đối phương một tia cơ hội, cho đối phương mơ tưởng có thể đào thoát!

Giằng co năm ngày, ngày thứ sáu Hàn Niệm Ba lại lấy ra la bàn, rõ ràng phát hiện mục tiêu đã đi ra ngoài mấy ngàn dặm!

Hàn Niệm Ba lạnh lùng cười, không chút hoang mang đứng dậy: “Trốn đi, cho ngươi thêm một chút thời gian, xem ngươi có thể làm sao chạy trốn!”

Lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, Hàn Niệm Ba mới bắt đầu ngự kiếm quang đuổi theo về hướng Mạc Vấn đi qua.

Một ngày sau, Hàn Niệm Ba đứng trên một mảnh bình nguyên, lão thả linh thức thăm dò khắp bốn phương tám hướng, không có phát hiện ra một chút tung tích của Mạc Vấn. Trên mặt hiện lên một tia tức giận. Lão vẫy tay bắn ra một đạo kiếm quang trực tiếp chém lên bình nguyên một nhát, vết kiếm thật lớn dài đến nghìn trượng.

“Đáng chết! Trốn tránh không ra đúng không? Vậy ngươi cứ ở đó đi! Bổn tọa cũng không tin ngươi không ăn cơm! Đợi đến lúc ngươi ăn hết đồ mang trên người thì ta xem ngươi sẽ làm thế nào!”

Hàn Niệm Ba oán giận khoanh chân mà ngồi xuống.

Trong lòng đất sâu đến vạn trượng, Mạc Vấn khiếp sợ nhìn một cái mạch khoáng Nhị giai. Đây là một mỏ mạch khoáng Canh Kim, số lượng dự trữ không lớn nhưng cực kỳ tinh thuần, không biết đã thai nghén bao nhiêu năm. Mỏ mạch khoáng Canh Kim thuộc loại Nhị giai Trung phẩm linh kim, một ít cực phẩm khoáng thạch có thể đạt tới Nhị giai Thượng phẩm thậm chí Siêu phẩm, mà trong mạch khoáng này thì một phần trăm số lượng dự trữ là Nhị giai Thượng phẩm còn một phần vạn là loại Nhị giai Siêu phẩm.

Thế giới dưới lòng đất và lục địa bên trên giống nhau đều rộng lớn vô vùng, mà vô số tài nguyên khoáng sản phong phú đều là bị chôn sâu dưới tầng đất vô tận, không bị mọi người phát hiện. Dù sao con người cũng là loài vật trên lục địa không có khả năng như con chuột có thể chui xuống hay sinh hoạt ở dưới lòng đất, bởi vậy ở sâu trong lòng đất cũng chỉ do thám biết được hữu hạn, nên chỉ phát hiện ra mộ ít chỗ tài nguyên khoáng sản thực sự bình thường.

Nghĩ thông suốt vấn đề này khiến Mạc Vấn không còn kinh ngạc nữa, nhưng cũng không thể không bội phục vận khí của mình. Quáng mạch chưa khai phá thì sẽ có một lớp màng bao bọc bằng đá, tinh khí bình thường sẽ không thoát ra, nếu không tới gần căn bản sẽ không phát hiện được. Mạc Vấn ở thế giới dưới lòng đất vô tận này lại vừa vặn đụng phải khoáng mạch này không thể không nói đó là vận khí!

Nếu đã gặp thì không thể bỏ qua, thả Đại Hôi ra, những khoáng mạch nguyên thủy này ẩn chứa tinh khí Tiên Thiên nguyên thủy đối với Yêu thú Kim hành có trợ giúp rất lớn.

Mạc Vấn lệnh cho Địa Long Thú ở dưới khoáng mạch khai mở ra một cái huyệt động, một người một thú liền ẩn núp dưới mặt đất hấp thu tinh khí Tiên Thiên Kim Tinh tinh thuần của mạch khoáng kia. Sau khi cắn nuốt trọn một cỗ tinh khí Tiên Thiên vô cùng tinh thuần, kiếm thể Mạc Vấn có một tia nhảy vọt, vững vàng bước vào Nhị giai Trung phẩm đỉnh phong, mà Đại Hôi cũng từng bước ổn định tiến tới Nhị giai Thượng vị đỉnh phong.

Sau đó Mạc Vấn thu hoạch một ít tinh thạch Canh Kim Nhị giai Cực phẩm, hắn trực tiếp dùng ngân diễm luyện hóa, chỉ để lại một bộ phận tinh hoa nhất, cuối cùng tất cả hóa thành một quả cầu kim loại đường kình nửa trượng.

Thu lại quả cầu Canh Kim, Mạc Vấn mới tiếp tục khởi hành.