Truyền Kiếm

Chương 82: Chương 78: Lục trọng Thiên Lôi\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 78: Lục trọng Thiên Lôi
Dịch giả: bin7121
Biên tập: nhatchimai0000
Không biết trải qua bao lâu, Mạc Vấn như là trải qua một hồi lớn lên vô tận trong mơ, một vòng xám cuối cùng cũng biến mất trong thức hải. Kim sắc tiểu kiếm kịch liệt chấn động, nó bắt đầu xây dựng lại những nơi hư hại từ bên trong, kết cấu càng thêm chắc chắn huyền ảo.
Uy áp khủng bố hàng lâm trên đầu, phía trên quảng trường, sương mù màu máu nồng đậm bị một lực lượng to lớn đẩy ra, lộ ra bầu trời trống trải, một đoàn kiếp vân bắt đầu hội tụ.
“Lại là Thiên Lôi.”
Mạc Vấn bừng tỉnh thoát ra khỏi đỉnh Thiên Uy khủng bố, Kim sắc tiểu kiếm trong thức hải vội vàng tiến hành lột xác, hiện tại hắn khẳng định, là kiếm thức trong thức hải dẫn động thiên lôi tới. Lần kiếm thức mới thành lập trước đó, lôi kiếp đã rất khủng bố rồi, bổ một cái đã khiến hắn bị giày vò khổ sở, bây giờ đây càng thêm to lớn hơn!
Kim sắc tiểu kiếm nhanh chóng lột xác hoàn toàn, thể tích tăng trưởng gấp hai, kết cấu càng thêm chặt chẽ chắc chắn, gần như hoàn toàn thực chất hóa.
Đạo Thiên Lôi thứ nhất đánh xuống, Mạc Vấn thúc dục kiếm thức nghênh đón, Kim sắc tiểu kiếm phóng xuất ra Kim Hoa sáng chói, đánh tan Thiên Lôi ra mà không chút hao tổn nào.
Trong lòng Mạc Vấn buông lỏng, tuy uy lực Thiên Lôi tăng hơn nhiều, nhưng kiếm thức của hắn cũng không thể dùng bình thường mà so sánh, kiếm thức tăng trưởng thêm nữa…
Đạo Thiên Lôi thứ hai, uy lực gấp bội, Mạc Vấn vẫn dùng kiếm thức ngạnh kháng, điện quang bắn tung tóe, kim quang trên Kim sắc tiểu kiếm hơi chút ảm đạm, nhưng vẫn không hao tổn gì.
Đạo thứ ba là Thiên Lôi nhiều gấp ba, có thể so sánh với xu thế vạn quân đánh xuống.
Oanh! Hào quang Kim sắc tiểu kiếm tối sầm lại, hạ thấp vài tấc, nhưng rất nhanh ổn định lại. Tâm thần Mạc Vấn hơi đau đớn, tinh thần nhận một chút hạn chế.
Ba đạo Thiên Lôi đã qua, Mạc Vấn cảm giác nhẹ nhõm, nhưng tiệc vui chóng tàn, kiếp vân trên đỉnh đầu căn bản là không có tán đi, Thiên Lôi bên trong điên cuồng chớp nháy liên tục, chuẩn bị công kích càng săc bén hơn!

Đạo Thiên Lôi thứ tư đánh xuống, Mạc Vấn chấn động, cuống quýt dùng Kim sắc tiểu kiếm đón đỡ.
Oanh!
Kim sắc tiểu kiếm bỗng chốc bị đánh rớt vài tấc, vầng sáng kim sắc chợt ám chợt minh tưởng chừng không chịu nổi, tâm thần Mạc Vấn càng như gặp phải trọng kích, trong đầu ông ông vang lên giống như có hơn mười cái chuông đồng thời gõ vang bên tai.
“Còn nữa!”
Mạc Vấn suýt thì buột miệng mắng chửi, kiếp vân trên cao trở mình, quay cuồng, điện quang soàn soạt, chuẩn bị công kích càng kinh khủng hơn!
Bùng!
Kim sắc Lôi quang đánh xuống, kiếm thức của Mạc Vấn gần như muốn sụp đổ, thoáng chút rơi xuống thức hải, Kim sắc tiểu kiếm văng tung tóe, so với Băng Vân kiếm bên trên còn thảm hơn.
Miệng mũi Mạc Vấn chảy máu, ý thức mất tự chủ, thiếu chút nữa ngất đi, toàn bộ ý thức hải bốc lên không ngớt.
Nhưng kiếp vân trên đầu vẫn không hề suy chuyển, đang chuẩn bị đánh xuống đạo lôi kiếp thứ sáu!
Mạc Vấn biết rõ sinh tử là thời khắc này đây, lôi kiếp hôm nay một đạo sau uy mãnh hơn đạo trước, đạo thiên lôi thứ sáu này đã mạnh hơn gấp sáu lần đạo đầu tiên! Hắn biết rõ nếu bị một đạo này đánh trúng chỉ sợ bản thân một chút cũng tan biến không còn.
Khẽ quát một tiếng, cố nén tinh thần đau đớn, Mạc Vấn lấy Băng Vân kiếm trong kiếm nang ra, thi triển Đại Vân Vũ Kiếm Quyết thức thứ tư ---- Phong Khởi Vân Dũng!
Một kiếm thức này rõ ràng chỉ có tu vi đến Kiếm Mạch sơ kỳ mới có thể thi triển, nhưng hôm nay hắn bằng vào tầng chín đỉnh phong Vân Vũ kiếm khí, tăng thêm trợ giúp của Hỗn Nguyên kiếm khí, rốt cục có thể hoàn toàn thi triển ra một thức này.
Thủy linh khí trong thiên địa theo kiếm thức của Mạc Vấn mà vận chuyển, nhanh chóng hội tụ về phía Mạc Vấn, rất nhanh một tầng sương mù trắng xóa bao phủ lấy Mạc Vấn. Những sương mù này hoàn toàn là do thủy linh khí ngưng kết mà thành, lấy thân thể Mạc Vấn làm trung tâm, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một dải sương mù như vòi rồng, như Thương Long trực tiếp phóng tới đỉnh đầu kiếp vân.
Đạo Thiên Lôi thứ sáu cuối cùng cũng thò đầu ra, vô tình đánh xuống!
Oanh! Oanh! Oanh!
Dải sương mù yếu ớt tựa như vải vóc bị Thiên Lôi xé rách, sau đó thẳng đường mà đi xuống, cuối cùng không chút trở ngại đánh vào người Mạc Vấn.
Cả người Mạc Vấn bị đánh văng tiến vào bên trong quảng trường bằng đá, toàn thân tung tóe, cháy đen một mảng, sau đó ngã xuống nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Kiếp vân trên đầu rốt cục cũng tản đi, lộ ra bầu trời trong xanh, nhưng rất nhanh lại bị sương mù nồng đậm huyết sát bao lại.
Bên trong cơ thể Mạc Vấn phóng xuất ra một mùi thơm lạ lùng, đương nhiên không phải mùi thịt nướng, mà là tràn ngập một loại hương khí bừng bừng sinh cơ. Cơ thể Mạc Vấn cháy đen giống như lần đầu trải qua thiên kiếp nhanh chóng khôi phục lại.
Sau nửa khắc đồng hồ, cơ thể Mạc Vấn đã khôi phục lại hoàn toàn, trên thân thể rõ ràng có Bảo Quang lưu chuyển, nhìn lên trên như một tuyệt thế mỹ ngọc.
Mạc Vấn xoay người ngồi dậy, véo mạnh vào cánh tay của mình, hắn lẩm bẩm: “Không biêt thân thể này đã đạt đến trình độ cứng rắn cỡ nào?”
Linh kiếm sư có phân chia cảnh giới, Linh kiếm là vật Linh Kiếm sư giao phó tính mạng, tự nhiên cũng có đẳng cấp. Loại này không phải phân chia cấp bậc hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm ở thế tục, mà là Nhất giai, Nhị giai, Tam giai… Cấp bậc tương ứng với cảnh giới tu luyện Kiếm Mạch, Kiếm Cương, Kiếm Nguyên. Linh Kiếm sư thế tục sử dụng linh kiếm thượng phẩm, trung phẩm căn bản là linh kiếm không nhập giai, tuyệt phẩm linh kiếm cũng không đáng được coi là chuẩn Nhất giai cấp độ, không coi là chính thức linh kiếm Nhất giai.
Hiện tại thân thể đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, đạo thiên lôi này tuy đáng sợ, muốn đưa người ta vào chỗ chết, nhưng lại ẩn chứa một cổ sinh cơ tinh thuần, nếu như có thể chịu đựng qua, sinh cơ kia có thể sống lại, chỗ tốt đối với thân thể không cần nói cũng biết. Ví dụ như Mạc Vấn trải qua hai lần Thiên Lôi luyện thể, độ cứng rắn của thân thể đã vượt qua trình độ tu vi cảnh giới của hắn. Ít nhất là ở cấp độ Nhất giai trung phẩm.
Kiểm tra thân thể không có việc gì, Mạc Vấn đứng dậy, cúi đầu hướng về phía Tâm Diễm tông sơn môn thành khẩn: “Vãn bối Mạc Vấn, đa tạ chư vị tiền bối thành toàn!”
Hiện tại hắn đã hiểu rõ nhiều sự việc, tiểu kiếm màu xám kia là do tàn linh linh kiếm của phần đông đệ tử Tâm Diễm tông chết ở chỗ này biến thành Sát Linh, nơi đây từng phát sinh một hồi thảm thiết đại chiến, có vô số Linh Kiếm sư khống chế Linh kiếm yêu linh vây công Tâm Diễm tông, nơi đây chết ngàn vạn người, hài cốt Linh kiếm của bọn hắn rải đầy toàn bộ phía trước sơn mạch của Tâm Diễm tông sơn môn, tạo thành mảng Kiếm phần sát này.
Mạc Vấn theo trí nhớ tàn phá bên trong tiểu kiếm màu xám đem tình huống lúc đó suy tính ra một chút.
Tiểu kiếm màu xám là chính tông tàn linh Cổ Kiếm linh biến thành, cùng Mạc Vấn nhất mạch đồng nguyên. Tiểu kiếm màu xám kia vốn đã trải qua hai lần lột xác, so với kiếm thức của Mạc Vấn cao hơn trọn vẹn một cảnh giới! Bản thân nó cũng đã tự sinh ra linh trí đơn giản, cảm ứng được khí tức đồng nguyên trên người Mạc Vấn, nên mới không có xuất ra công kích với Mạc Vấn, nếu không hiện tại Mạc Vấn đã trở thành đồ ăn của đối phương rồi!
Về phần tiểu kiếm tự chủ hiến thân cho Mạc Vấn cắn nuốt dung hợp, chắc hẳn là do kiếm thể đặc thù của Mạc Vấn. Kiếm thể của hắn vốn chính là vì dung nạp tất cả tàn linh kiếm thiên hạ, vì tất cả tàn kiếm tìm ra một nơi quy tụ cuối cùng, tiểu kiếm màu xám làm như vậy chẳng khác nào tự giải thoát bản thân.
Hoàn toàn hấp thu năng lượng tiêu kiếm, kiếm thức Mạc Vấn cũng lần nữa lột xác, đạt đến cảnh giới Linh Kiếm sư Kiếm Cương. Kiếm thức trải ra, chỉ sợ có thể áp chế phần lớn Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ.
Mạc Vấn không có ở lại trên quảng trường bao lâu, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phải mau chóng tìm được những người khác hỏi cho rõ ràng, nếu không thì bỏ lỡ kỳ hạn một tháng, bị nhốt lại trong này thì cái được không bù nổi cái mất.
Điện tiếp khác trống rỗng, trong góc chỉ có mấy khối hài cốt rơi lả tả, không có bất kì vật gì có giá trị.
Đi qua điện tiếp khách, Mạc Vấn lại gặp được vài tòa kiến trúc bị hủy một nửa, quy cách không khác lắm so với điện tiếp khách, chắc hẳn đây là nơi dành cho khách nhân nghỉ ngơi chờ đợi, ở trong đồng dạng không có đồ vật gì giá trị.
Mạc Vấn thất vọng, tiếp tục đi về phía trước, mà lúc này sương mù huyết sát đã bắt đầu nhạt dần, hiển nhiên đã đi ra khỏi khu vực trung tâm.

Trên dãy núi trơ trụi, có năm nữ tử khoác áo choàng chật vật chạy trốn, phía sau có hơn mười Linh Kiếm sư đuổi theo.
“Băng Nguyệt cung tiểu bì nương! Các ngươi trốn không thoát đâu, ta khuyên các ngươi tốt hơn hết là mau ngoan ngoãn giao thứ đó ra đây!”
Trong đám người truy kích, một gã xích bào trung niên Linh Kiếm sư cao giọng hô to, thái độ đầy vẻ trêu tức.
“Yến Dương Thiên! Xích Kiếm môn các ngươi thật không biết xấu hổ! Vậy mà dám cấu kết Lam Kiếm môn cùng Sinh Kiếm môn Tấn quốc để ám toán chũng ta! Các ngươi không sợ cung chủ chúng ta tìm các ngươi tính sổ sao?” Phía trước một nữ Linh Kiếm sư quay đầu về phía sau quát mắng.
Trung niên Linh Kiếm sư kia cười ha ha: “Người ta vẫn nói nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, quả đúng không sai. Nơi đây chính là Mê Vụ Đầm Lầy, chỉ cần giết hết toàn bộ các ngươi, tìm một chỗ vùi xác, ai biết là chúng ta hạ thủ? Muốn trách thì trách cung chủ các ngươi quá thanh cao, đắc tội quá nhiều người! Sư tôn ta muốn cùng nàng kết làm bạn lữ song tu, xú bà nương kia lại không lĩnh tình, lại còn làm sư tôn ta nhục nhã trước mặt tất cả đại kiếm sư! Hôm nay thân là đồ đệ ta đây sẽ vì lão nhân gia mà thu chút tiền lãi trên người các ngươi!”
“Yến Dương Thiên! Sư tôn các ngươi loại kia cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn lại xem chính hắn là loại vật gì, còn dám chủ ý toan tính đánh cung chủ chúng ta!” Nữ Linh Kiếm sư kia không yếu thế chút nào mắng.
“Hừ! Hiện tại cứ để cho các ngươi mạnh mồm, đợi lát nữa lột sạch y phục các ngươi, xem các ngươi có còn mạnh miệng như vậy nữa không?” Vẻ mặt Yến Dương Thiên cười lạnh.
Hai phe một chạy một đuổi, chỉ chốc lát đã chạy được hơn mười dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một mảnh huyệt vụ mờ mịt, nối liền thiên địa.
“Ha ha ha! Trời cũng giúp ta, phía trước chắc hẳn là Kiếm phần! Ta xem các ngươi còn có thể chạy đi đâu?”
Yến Dương Thiên cười ha ha, những người khác bên cạnh tinh thần cũng nhao nhao chấn động, ánh mắt nhìn chúng nữ phía trước giống như đang nhìn một bầy cừu non trắng nhỏ không có đường trốn.
Chư nữ Băng Nguyệt cung dừng lại tại sát phạm vi bên ngoài sương mù, trơ mắt nhìn truy binh đang rất nhanh tới gần.
“Chư vị sư muội, hôm nay chúng ta đã không thể may mắn thoát khỏi, nhưng chính là có chết cũng không thể để Băng Nguyệt cung hổ thẹn!”
Nữ Linh Kiếm sư cầm đầu kia quả quyết nói, sau đó cầm đầu đi vào Kiếm phần, mặt khác các nữ Linh Kiếm sư Băng Nguyệt cung cũng không do dự theo sát tiến vào.
Sắc mặt Yến Dương Thiên biến đổi, mắng to: “Mẹ kiếp! Một đám nữ nhân ngu ngốc! Nhanh ngăn các nàng lại!”
Truy đuổi lâu như vậy, khoảng cách hai bên chưa tới trăm trượng, khoảng cách loại này đối với cường giả Kiếm Mạch kỳ mà nói chính là đang trong khoảng cách công kích, nhưng bọn hắn muốn là bắt sống, chết rồi còn ý nghĩa gì?
Trơ mắt nhìn chúng nữ nhảy vào sương mù màu đỏ như máu, Yến Dương Thiên gấp đỏ mắt.Sát trong sương mù là Sát Linh trong thiên hạ, những tàn linh Linh kiếm thai nghén ra sinh vật kia chính là khắc tinh của Linh Kiếm se bọn hắn, chuyên môn cắn nuốt linh thức linh nguyên, chúng nữ sau khi đi vào chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Phong Thiên Tầm! Bách Phong Vân! Hai người các ngươi còn che dấu gì nữa, đồ ăn đến miệng còn sắp rơi mất!”
Trong lúc tình thế cấp bách, Yến Dương Thiên quay lại phía sau lớn tiếng gầm lên.
ở đằng sau, một gã lục bào Linh Kiếm sư với một gã hôi bào Linh Kiếm sư liếc nhìn nhau. Tên lục bào Linh Kiếm sư thở dài một hơi: “Ta đến đây.”
Nói xong, hắn theo bên trong kiếm nang lấy ra một Ngọc Kiếm xanh biếc ẩm ướt, đôi má thoáng chút run rẩy, giống như có chút đau lòng, nhưng mà vẫn cắn răng đánh về phía mặt đất.

Ngọc Kiếm tiếp xúc với mặt đất lập tức biến mất không thấy gì nữa. Nhưng tiếp đó có thể thấy bùn đất trên mặt đất đột nhiên kịch liệt quay cuồng, như là có thứ gì đó xuyên thẳng qua bên trong lòng đất. Thổ nhưỡng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán mở rộng ra, trong chớp mắt đuổi theo bước chân chúng nữ Băng Nguyệt cung.
Ba! Ba! Ba!
Một dây leo xanh biếc chui ra từ mặt đất, rậm rạp chằng chịt trải rộng ra phạm vi mấy trăm trượng. Chúng nữ Băng Nguyệt cung không kịp phản ứng, nhao nhao bị dây leo cuốn lấy mắt cá chân, sau đó dây leo nhanh chóng lan tràn khắp người.
Chúng nữ chấn động, lập tức dùng kiếm chém xuống, kiếm quang quét ngang, dây leo nhao nhao bị chém đứt, nhưng có càng nhiều hơn nữa dây leo màu xanh chui ra từ mặt đất, căn bản là chém không hết.
“Ah!”
Một nữ đệ tử kinh hô một tiếng, cả người đã bị dây leo màu xanh chế trụ , thân thể bị treo trên cao, sau đó dây leo từng vòng cuốn lên, đem cơ thể tính cả Linh kiếm trong tay trói buộc xung quanh.
“Khiết nhi sư muội!”
Những đệ tử Băng Nguyệt cung khác lớn tiếng hô to, một người tương đối gần đó muốn vì đồng môn sư muội ra tay giải vây, nhưng nàng vừa phân tâm liền bị dây leo trói buộc hai chân, dây leo kéo mạnh một phát khiến thân thể mất đi cân đối, dây leo đằng sau càng nhiều hơn lao tới quấn quanh, hai tay cùng Linh kiếm cũng bị trói buộc.
“Tiểu Ngọc!”
Nhìn thấy năm nữ Linh Kiếm sư đang giãy giụa bên trong biển dây leo màu xanh, rốt cục Yến Dương Thiên lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, cũng không hề truy đuổi nữa, đứng khoanh tay bên ngoài xem vào, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
“Bách huynh! Đây là ‘Vạn Hác Xuân Đằng quyết’ của Sinh Kiếm môn các ngươi ư? Đem bí pháp phong ấn bên trong kiếm phù, chỉ sợ chỉ có cảnh giới Kiếm Cương mới có thủ đoạn này a?”
Bách Phong Vân vẻ mặt đau lòng, âm thanh buồn bực nói: “Đây là kiếm phù sư tôn cố ý tặng ta dùng để bảo vệ tính mạng khi tiến vào Mê Vụ Đầm Lầy.”
Yến Dương Thiên áy náy cười: “Lần này khiến Bách huynh tốn kém như thế, thật sự ái ngại. Như vậy đi, năm nữ nhân này bách huynh hãy chọn trước một người.”
“Hừ.” Bách Phong Vân khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Đại chiến ngoài kia cũng chuẩn bị kết thúc, dây leo màu xanh có thể sinh trưởng vô hạn, mà nhân lực có hạn, mặc dù là cao thủ Kiếm Mạch kỳ đối mặt với dây leo màu xanh vô cùng vô tận này cũng chỉ có nước bó tay chịu trói, huống chi đây cũng không phải dây leo bình thường, Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kì phải dùng toàn lực mới có thể chặt đứt.
Bởi vậy, ở bên trong loại dây leo sinh trưởng vô hạn này, năm nữ đệ tử Băng Nguyệt cung nhao nhao bị dây leo màu xanh trói buộc tay chân, thân thể bị treo cao trên trời, áo choàng trên người các nàng cũng nhao nhao bị rách ra, lộ ra dung nhan thanh tao.
Năm nữ Linh Kiếm sư tuổi tác lớn nhỏ không đều, lớn nhất có ba mươi mấy tuổi, nhỏ nhất mới có hai mươi, nhưng tất cả đều là khuôn mặt mỹ lệ, có thể nói là tuyệt sắc. lúc này các nàng tóc dài rối rung, bị dây leo màu xanh trói buộc thân thể tứ chi treo trên trời cao nằm thẳng tắp, thân thể không ngừng vặn vẹo giãy giụa, càng hấp dẫn người khác.
Hơn mười đệ tử các phái nhìn xem trong nội tâm khô nóng, Yến Dương Thiên cười ha ha, không nhanh không chậm đi đến.
Đầu tiên hắn đi đến bên cạnh nữ Linh Kiếm sư lớn tuổi nhất, nhìn qua thái độ giận dữ và xấu hổ của đối phương, trong lòng Yến Dương Thiên có một cảm giác sở hữu, càng có dục vọng hung hăng chà đạp.