Truyền Kiếm

Chương 97: Chương 93: Tử linh\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 93: Tử linh
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Nguồn: Bachngocsach.com
Khu vực tuyệt đị này so với vùng ngoại vi đầm lầy như khu kiếm phần thì áp lực càng thêm lớn. Bởi vì khí âm sát lấy tử khí làm chủ thành cực âm sát lực, so với tử khí trong huyết sát thì chỗ này nồng đậm hơn rất nhiều. Những tử khí này lúc nào cũng xâm nhập vào thần hồn lẫn thân thể con người, những thanh âm thảm thiết nghẹn ngào quanh quẩn muốn nhiễu loạn tâm thần nhiều hơn.
Một vùng đất khô cằn không chút sinh cơ, cả mặt đất là màu nâu xám, thi thoảng có những mẩu xương lộ ra khỏi mặt đất. Mẩu xương màu xám trắng bị phong hóa đã vương màu năm tháng. Đâu đó có nửa thanh kiếm cắm trên mặt đất, thân kiếm đã theo thời gian gỉ sét đến mức không còn chỗ nào phản chiếu được ánh sáng nữa.
"Hoa hả? Ở đây có một đóa hoa!"
"Ở chỗ quỷ quái này sao lại mọc ra hoa nhỉ?"
Những tiếng la hét hỗ loạn vang lên ở phía trước, đông đảo linh kiếm sư vây quanh một chỗ chỉ trỏ. Mạc Vấn nhìn về nơi phát ra thanh âm thì chỉ thấy giữa đống xương khô có một đóa hoa ngoan cường mọc lên trên vùng đất màu nâu xám. Thân câu màu tro, bên trên cùng có một đóa hoa màu trắng tinh khôi.
"Đây là hoa gì? Sao chưa từng biết? Không phải là linh thảo đấy chứ?"
Một gã linh kiếm hai mắt kiếm mạch trung kỳ bỗng sáng rực cặp mắt, tay chộp tới đóa hoa trắng, xem ra gã muốn hái nó.

Nhưng Vạn Trọng Nhất đi ở phía trước đột nhiên sắc mặt thay đổi, y nhanh chóng thúc dục linh kiếm chém ra. Kiếm quang màu vàng đất nặng nề chụp xuống đầu gã linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ
"A! Ngươi ..."
Tên linh kiếm sư kia chỉ kịp phát ra nửa tiếng kêu sợ hãi thì kiếm quang hành thổ nặng nề đã bao phủ toàn thân gã rồi cả người bị nghiền thành đống thịt vụn.
Vạn Trọng Nhất cầm kiếm nang của linh kiếm sư kia, ánh mắt sắc bén quét lên những linh kiếm sư khác: "Để lời của ta từ tai nọ sang tai kia hả?"
Phần đông linh kiếm sư đều lộ vẻ khó chịu, ai cũng giận dữ nhìn chằm chằm vào Vạn Trọng Nhất. Nếu lần này y không nói một lý do hợp lý thì sợ rằng tất cả sẽ tạo phản.
Trong mắt Vạn Trọng Nhất ánh lên vẻ khinh thường: "Một lũ ngu ngốc! Các ngươi biết đây là vật gì không hả? Đây là cây hoa của thế giới bên kia sống cộng sinh với tử linh! Bị phấn hoa của nó dính vào thì các ngươi cứ chờ cho tử linh tìm đến tận cửa nhé!
Câu này nói ra làm cho phần lớn linh kiếm sư đang xao động nhất thời im phăng phắc, sắc mặt trắng bệch. Cái loại vật gọi là tử linh còn kinh khủng hơn sát linh nhiều. Chúng chính là hóa thân của chứ "tử" là u linh hành tẩu ở trong Minh giới. Chúng có thể ăn mòn tất cả sinh cơ trên thế gian, những nơi nó đi qua đều không còn sinh cơ, vạn vật tuyệt diệt.
"Bây giờ lập tức đi thôi, nếu ở đây có Bỉ ngạn hoa [hoa thế giới bên kia] tức có tồn tại tử linh! Những ai tu luyện kiếm quyết Chí Dương hành hỏa hoặc kiếm quyết hành mộc thì đi ở ngoài, còn lại thì chuẩn bị sẵn kiếm phù chí dương, nếu thấy cái gì khả nghi thì lập tức toàn lực oanh sát, không được để chúng tới gần!"
Vạn Trọng Nhất ngưng trọng hạ chỉ lệnh. Lần này không ai dám làm trái, mọi người làm theo răm rắp. Hơn ba mươi người vội vã rời đi.
Thế nhưng càng tiến lên phía trước thì càng gặp nhiều xương cốt. Những đóa hoa màu trắng cắm rễ vào xương khô rung rinh trước gió, nó thật đẹp nhưng làm cho người ta run sợ. Năm xưa không biết có bao nhiêu người táng thân trong khu tuyệt địa này. Người xưa đã chết mấy ngàn năm rồi, những linh kiếm sư đến thăm dò cũng đã mấy trăm năm đủ để sinh ra cực nhiều tử linh.
Tất cả linh kiếm sư không kiềm chế được nỗi sợ hãi mà xuất linh kiếm trong kiếm nang ra, tay cầm thật chắc kiếm. Ai cũng thúc dục kiếm linh hóa thành một luồng linh quang nhu hòa bao quanh thân thể. Có lẽ chỉ có làm vậy mới làm cho tâm thoáng yên ổn.
"Nhị đệ, Tam muội, các ngươi có bao nhiêu kiếm phù hành hỏa và hành mộc?" Vệ Lâm Phong thì thầm hỏi hai vị đệ muội.
Lý Nguyên Tùng lắc đầu cười gượng: "Đệ có chín cái, trong đó ba cái là do vất vả tìm kiếm ở Dịch thị đó. Chúng đều là loại nhất giai trung hạ phẩm. Cũng chẳng biết có hữu dụng hay không."
Vệ Lâm Phong khẽ gật đầu: "Khi tiến vào tuyệt địa để thăm dò, mọi người nên chuẩn bị ít nhất là hai loại kiếm phù có thuộc tính khác nhau thì may ra mới tự bảo vệ được mình. Ta đang tu luyện Kiếm Quyết hệ Mộc nên không cần kiếm phù, Tam muội, ta giao mười hai miếng kiếm phù của ta cho muội."

"Đại ca..."
"Không cần nhiều lời, muội đang tu luyện Kiếm Quyết hệ Thổ, hơn nữa chỉ mới xấp xỉ cấp trung kỳ, căn cơ còn chưa tốt, phải giữ nhiều kiếm phù trong người để phòng thân. Nhị đệ, đệ tu luyện Kiếm Quyết hệ Hỏa cũng không cần nhiều kiếm phù, thôi thì đưa luôn cho Tam muội đi."
Lý Nguyên Tùng khẽ gật đầu, đem chín miếng Kiếm phù hệ Hỏa của mình ra đưa cho Tạ Thanh Trúc.
"Cho hỏi Vấn huynh đệ hiện đang tu luyện loại kiếm quyết nào? Đã chuẩn bị đủ kiếm phù hay chưa?" Tạ Thanh Trúc đột nhiên nhớ tới Mạc Vấn nên buông lời hỏi thăm.
Mạc Vấn cười nhạt một tiếng rồi đáp: "Ta đang tu luyện Kiếm Quyết hệ Hỏa nên không cần kiếm phù."
"Vậy sao được? Tu vi của ngươi chỉ đạt mức Kiếm Mạch sơ kỳ, nên cầm theo mấy vài mảnh kiếm phù để hộ thân chứ." Tạ Thanh Trúc nói xong liền đưa cho Mạc Vấn phân nửa lượng kiếm phù trên tay.
Ánh mắt Mạc Vấn lộ vẻ khó hiểu. Hắn lắc đầu rồi đem kiếm phù trả lại cho Tạ Thanh Trúc, sau đó tiện tay lấy ra một túi vải.
"Giao những vật này cho các ngươi chắc sẽ có ích hơn." Mạc Vấn đem túi vải đặt vào tay Tạ Thanh Trúc, sau đó hắn liền tiến về phía trước.
"Vấn huynh đệ!" Tạ Thanh Trúc gọi với theo, nhưng Mạc Vấn đi rất nhanh, chớp mắt đã lướt qua hơn mười người để nhập bọn với đám người phía trước.
Vệ Lâm Phong cùng Lý Nguyên Tùng nhìn nhau khó hiểu, Mạc Vấn hành động như vậy, chẳng lẽ là còn để bụng chuyện Vạn Trọng Nhất hay sao?
Tạ Thanh Trúc cởi túi vải ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng của hơn mười mảnh kiếm phù xanh đỏ khác nhau. Nàng không kìm được, thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó mới định thần rồi cột chặt túi vải lại. Ánh mắt nàng dáo dác nhìn xung quanh, tim đập thình thịch, hình như đang rất căng thẳng.
"Có chuyện gì vậy Tam muội?"
Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng không hiểu tại sao bỗng dưng Tam muội của mình lại có biểu hiện kỳ quái đó?

Tạ Thanh Trúc hít sâu vài lần, cố gắng định thần lại lần nữa rồi nói khẽ: "Vấn huynh đệ tặng chúng ta một ít kiếm phù."
"Kiếm phù à?" Hai người càng không hiểu nổi. Giờ này, ai cũng tìm mọi thủ đoạn để giữ kiếm phù nhằm bảo vệ tính mạng cho bản thân, sao lại có kẻ đem ra tặng cho người khác!
"Muội không cần phải hoảng hốt như vậy, chỉ là một ít kiếm phù thôi mà?" Lý Nguyên Tùng nói, giọng nghi ngờ.
Tạ Thanh Trúc cười gượng một cái rồi đáp: "Nếu như là kiếm phù bình thường muội cũng chẳng nói làm gì, đây chính là hơn mười miếng Kiếm phù cấp một thuộc hàng Thượng phẩm! Làm cách nào hắn lại có nhiều Kiếm phù Thượng phẩm như vậy?"
"Cái gì?" Vệ Lâm Phong cùng Lý Nguyên Tùng hít một hơi, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Ở đây có tổng cộng bốn mươi mốt miếng kiếm phù hệ Hỏa, ba mươi ba miếng kiếm phù hệ Mộc, trong đó hơn một nửa là kiếm phù Thượng phẩm cấp một, còn lại là Trung phẩm."
Kiểm tra cái túi vải đựng kiếm phù kia lần nữa, ba người lại hít sâu vào một hơi rồi thầm nghĩ: "Túi vải này có giá trị ngang với hơn hai mươi mẩu linh thạch cấp một! Một người bình thường, tu vi chỉ đạt tới mức Kiếm Mạch sơ kỳ làm sao có thể giàu như vậy? " Mấy người Tạ Thanh Trúc bèn nhớ lại, lúc ở chợ, chẳng phải là Mạc Vấn từng mua một cái thanh kiếm màu đen, có giá trị ngang với hai mươi mốt mẩu Linh thạch cấp một đó sao!
Đột nhiên, bọn người Tạ Thanh Trúc cảm thấy họ không thể hiểu được Mạc Vấn. Tên linh kiếm sư trẻ tuổi kinh nghiệm tương đối non nớt đối với thế giới linh kiếm sư hiện giờ bắt đầu trở lên thần bí khó lường.
"Đại ca, huynh có nhận ra không? Trên người Vấn huynh đệ không có khí tức của một Linh Kiếm sư!" Lý Nguyên Tùng nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vệ Lâm Phong nhìn y hỏi: "Ý đệ là gì?"
Mắt Lý Nguyên Tùng đột nhiên sáng lên: "Chắc chắn tu vi của hắn không chỉ ở mức Kiếm Mạch sơ kỳ! Huynh đã quên cảnh tượng trong chợ rồi sao, lúc bị Vạn Trọng Nhất trấn áp, ba người chúng ta đều không chịu nổi, trong khi Mạc Vấn lại xem như không có việc gì. Hắn lại còn có thể nói chuyện với Vạn Trọng Nhất, đệ thấy thực lực của Mạc Vấn so với Vạn Trọng Nhất không thua kém là bao nhiêu đâu!"
Vệ Lâm Phong và Tạ Thanh Trúc đều cảm thấy choáng váng. Lúc đó bọn họ chỉ lo chống lại uy lực của Vạn Trọng Nhất mà không có thời gian để ý xung quanh. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Mạc Vấn đối mặt với Vạn Trọng Nhất, một Linh Kiếm sư Đại Viên Mãn, nhưng hắn lại không e sợ chút nào. Việc này có hai khả năng, một: Mạc Vấn là kẻ ngu, hai: thực lực Mạc Vấn không dưới Vạn Trọng Nhất!
Đương nhiên Mạc Vấn không phải lẻ kẻ ngu đần, không biết tự lượng sức. Chỉ có thể giải thích rằng, hắn thực sự không sợ thực lực của Vạn Trọng Nhất!
"Chắc là không phải đâu?" Ba huynh muội Tạ Thanh Trúc vẫn có chút nghi ngờ. Mạc Vấn vẫn còn quá trẻ, mặc dù hắn có linh thể Tiên Thiên, nhưng ở độ tuổi như vậy mà đạt được mức Kiếm mạch trung kỳ đã là quá khó tin rồi!
Trong tuyệt địa luôn luôn có nguy cơ rình rập, đám người đi được khoảng mười dặm thì có chuyện xảy ra.
"Ai đó?"

Một gã Linh kiếm sư đi ngoài bìa đột nhiên hét lên, làm cả đám người đi cùng giật mình hoảng sợ.
Chỉ thấy cách đó không xa, bên trong sương mù, một cái bóng xám tro thẫm màu xuất hiện một cách mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện rồi lại biến mất vào màn sương mù mịt.
"Là Tử linh đấy! Mọi người dồn gọn đội hình, lập tức rút lui!"
Vạn Trọng Nhất quát lớn, trên mặt biểu hiện sự lo lắng.
Đám người bắt đầu rối loạn, họ là Linh Kiếm sư, sống tự do tự tại đã quen, không thể tuân thủ kỷ luật như trong quân đội phàm tục. Hiện tại hơn một trăm Linh Kiếm sư đang hết sức rối loạn, khắp nơi toàn nghe thấy tiếng xô đẩy, quát mắng.
Vẻ mặt Vạn Trọng Nhất cau có, hẳn đang rất bực mình, lão hét lên: "Con mẹ nó, tất cả bình tĩnh lại cho ta! Những người tu luyện Kiếm quyết hệ Hỏa và hệ Mộc mau đứng hết ra ngoài để bảo vệ! Ai dám làm rùa đen sợ chết ta sẽ ném hắn cho Tử linh ngay!"
Phương pháp này quả nhiên là có tác dụng, đám người tạm thời bớt hỗn loạn. Những người không phải Linh Kiếm sư hệ Hỏa và Mộc đứng trong đội hình thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, những Linh Kiếm sư hệ Mộc và Hỏa ai cũng nhăn nhó đứng ra phía ngoài, hồi hộp quan sát đám sương mù màu xám kia.
Mạc Vấn tu luyện Kiếm Quyết hệ Hỏa nên phải đứng ra phía ngoài. Những Linh Kiếm sư khác thấy hắn trẻ người non dạ nên coi thường, cố ý đùn đẩy cho hắn một vị trí ngoài rìa.
Nhưng Mạc Vấn không có thời gian để ý tới những hành động mờ ám đó, hắn đang tập trung nhìn thẳng vào sâu trong đám sương mù. Mạc Vấn có cảm giác được rằng, có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm về phía mình.
"Mau di chuyển! Chú ý giữ vững đội hình!"
Vạn Trọng Nhất và đệ tử Trọng Kiếm Môn, Cự Kiếm Môn ra sức thúc giục mọi người. Họ biết Tử linh cũng giống như Sát linh, chỉ hoạt động trong khu vực nhất định, không có việc gì sẽ không di chuyển lung tung. Vậy nên bọn người Vạn Trọng Nhất chỉ muốn mau chóng đi xa khỏi phạm vi hoạt động của Tử linh này.
"Á! Tử linh tới rồi!"
Bên phía cánh trái của đội hình, những tiếng thét kinh hoàng cất lên. Chỉ thấy một cái bóng màu xám thoát ra khỏi sương mù, phóng về phía một gã Linh Kiếm sư đang ở phía ngoài.
Gã Linh Kiếm sư kia hoảng sợ vô cùng, bèn lấy Linh kiếm ra chém bừa. Gã là một Linh Kiếm sư hệ Hỏa, Linh kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm. Gã chém về hướng cái bóng màu xám như muốn chém rụng đầu Tử linh này.
Nhưng động tác của cái bóng xám lại cực kỳ nhanh nhẹn, toàn thân như không chịu ảnh hưởng gì, nó bay nhẹ nhàng như bụi mù. Sau khi tránh được một chiêu của gã Linh Kiếm sư, bóng xám liền chuyển hướng, biến thành một mũi tên nhọn hướng về mục tiêu là kẻ vừa ra tay với mình.