Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 14: Trở về (3) Gặp lại Thượng Quan Vân




Chương 14:



** Dưỡng tâm điện **

Tĩnh… vô cũng tĩnh… cực kỳ tĩnh! Tuy nhiên, cái sự tĩnh lặng trước cơn giông tố này lại khiến cho Thượng Quan Vân rùng mình.

- Ha…ha, Tiểu Hy, Băng Băng, Điệp Nhi, sao ba người lại xuyên tới đây được?_ Hắn quyết định phá vỡ sự im lặng đến khủng bố này

- Ừm, tai nạn máy bay_ Thiên Băng cười hề hề, tay không ngừng nghịch nghịch khối ngọc tỷ làm bằng vàng ròng.

- Tai nạn máy bay?_ Thượng Quan Vân trừng mắt, không phải chứ? Chết vì cái lý do lãng xẹt này á???

- Nhưng mà… cái máy bay đó là do chính tay Hy thiết kế cùng với giám sát thực hiện, không thể nào bị trục trặc được!_ Nguyệt Điệp nhíu mày, từ lúc xuyên đến đây nó vẫn thắc mắc, chiếc máy bay ấy tuyệt không thể có vấn đề mà là… có người đã giở trò

- Thật ra, bố mẹ muốn chúng ta đến Nhật để tiêu diệt một người_ trầm ngâm một chút, Tử Hy quyết định nói ra

- Là ai?_ cả Thiên Băng cùng Nguyệt Điệp sửng sốt

- Lão đại của yakuza Nhật Bản Hoắc Kiến Minh_ Cô lạnh lùng nói

- Hoắc Kiến Minh_ Thiên Băng nghi hoặc - Hắn không phải là cựu thành viên của SWAT sao?

- Đúng vậy!_ Cô gật đầu

- Theo ý cậu vậy thì chuyện chúng ta về Nhật Bản tiêu diệt Hoắc Kiến Minh bị rò rỉ?_ Nguyệt Điệp trầm ngâm nói

- Ừ, có thể hắn sai người động tay động chân với chiếc máy bay của chúng ta_ Cô nói tiếp

- Nhưng mà, là ai? Chiếc máy bay ấy bị động tay động chân khi nào?_ Thượng Quan Vân nhíu mày

- Trên máy bay có chúng mình, hai phi công và hai tiếp viên_ Nó cố nhớ lại

- Hai tiếp viên một là thư kí của Thường Vân – Deisy tỷ còn người thứ hai hình như là người của bố nhưng mà mình thấy rõ cô ta bị nổ tan xác_ Tử Hy chậm rãi nói

- Hai phi công kia là ai?_ Thượng Quan Vân trầm mặt

- Lão K và một tên lạ hoắc à_ Thiên Băng bỏ ngọc tỷ xuống rồi lại lục lục trên bàn xem có đồ gì chơi không =.=’’

- Lạ? không phải là Đế Thiên hả? _ Cô sửng sốt

- Đế Thiên? Không phải! Hắn làm gì xăm con báo màu đỏ chót chứ!_ Nhỏ nghi hoặc

- Con báo màu đỏ chót??? Hắc báo???_ Nó gầm lên, không phải chứ? Con báo màu đỏ chót chính là dấu hiệu của Hắc báo! Hắc báo! Sát thủ khiến cho Hắc đạo một phen huyết tinh lưu vũ?

- A! tưởng ai hóa ra là tình cũ của Tiểu Điệp nhà ta!_ Thiên Băng chán nản bỏ viên dạ minh châu trong tay xuống mà cười đểu. Nhỏ không biết rằng, người nào đó đang tao nhã uống trà khi nghe xong liền siết chặt tay khiến cho ly trà răng rắc nứt một đường.

- Thiên Băng, cậu nói hàm hồ gì thế?_ Nguyệt Điệp hét ầm lên

- Ùy, tui cũng nghe qua chuyện này rồi nha! Tà y vs Hắc Báo được đưa lên trang nhất của báo “ Hắc lộ”* luôn á!_ Thượng Quan Vân cười đểu

(* Hắc lộ: này là báo chuyên đưa tin về Hắc đạo nha ^^)

- Ân!_ Tử Hy gật đầu chắc nịch

- Không…không có!_ nó lắc đầu nguầy nguậy

- Ai da, con mồi đầu tiên vụt ra khỏi móng vuốt của Hắc Báo, cậu làm sao hay vậy?_ Nhỏ tò mò

- Mình chỉ hỏi hắn tại sao hắn lấy danh là Hắc báo mà xăm con báo màu đỏ chót, phải đổi lại thành Huyết Báo chứ?_ Nguyệt Điệp thành thành thực thực trả lời

- Rồi sau đó?_ Nhỏ hỏi lại

- Hắn im lặng rồi quất một câu “rất thú vị!” sau đó…bỏ đi còn nói là sẽ gặp lại_ nó cố nhớ lại

- “ Rất thú vị!?” “Sẽ gặp lại?”… à! Thì ra sau đó Tiểu Điệp nhà ta mới chính thức là “con mồi” của Hắc Báo khửa khửa_ Thượng Quan Vân vô sỉ cười. Mà mặt của con hồ ly nào đó đã đen đến không còn đen hơn rồi

- Được rồi!_ Tử Hy lên tiếng cắt đứt

- Vậy là… có thể Lão K, Daisy tỷ cũng xuyên đến đây?_ nhỏ hồ hởi

- Còn có Hắc Báo nữa_ cô bổ sung

- Vậy…_ cả ba người trầm ngâm

Không gian bỗng dưng im ắng đến là thường khiến cho Thượng Quan Vân khó chịu lên tiếng:

- Các cậu đừng bảo với mình rằng các cậu lo lắng về sự hiện diện của Hắc Báo nhé! Có trời mới tin!_ Hắn không ngốc, cho dù có mười Hắc Báo ở đây thì bọn Tử Hy đều có thể giải quyết

- Không…! Tụi mình đang nghĩ cách giải quyết cậu!_ Thiên Băng lên tiếng khiến cho Thượng Quan Vân lạnh người

- Đúng vậy!_ nó gật đầu tán thành

- Khoan đã, giải thích với ba tên kia làm sao?_ Cô nhíu mày, chỉ về ba người đang uống trà nhưng động tác cứng ngắc

- Hở?_ Thượng Quan Vân quay đầu lại

- Phong ca, Khương đệ, Thần, bọn họ đều là người ở chỗ ta_ Hắn cười hề hề nói, còn đâu ra hoàng thượng lạnh lùng, tàn nhẫn đây?

- Ở chỗ của ca?_ Thượng Quan Khương thoáng sửng sốt rồi gật gù

- Ê, Thường Vân, bọn họ biết cậu xuyên qua đây hả?_ nhỏ kéo áo Thượng Quan Vân

- Ừ_ hắn cười đáp

- Vậy tại sao… họ còn coi ngươi như “hắn” thế?_ nhỏ hỏi tiếp

- Ha, trách sao được, Thường Vân ta phong hoa xuất chúng, đại danh đỉnh đỉnh, đẹp suất như thế này cơ mà_ Thượng Quan Vân YY

- Phốc!_ Thượng Quan Khương phun trà, trân trối nhìn.

- Thượng Quan Khương trước đây là một tên thái tử ngông cuồng, ăn chơi trác tán, mắt để trên đỉnh đầu, sau khi lên ngôi thì mang theo cả đống mỹ nữ vào hậu cung, không quản lí công việc đất nước. Nói chung là Hôn Quân_ Âu Dương Hàn Phong nhàn nhạt đáp

- Nha! Là vậy!_ Thiên Băng gật gù

- Được rồi, được rồi, sắc trời cũng đã trễ, mọi người nên về thôi_ Thượng Quan Vân khoác tay, vô sỉ vạn phần nói

- Không ngại, không ngại, tối này chính là tụi mình ở lại hàn huyên a~_ Nhỏ cười hắc hắc

- Ân!_ Cô cùng nó gật đầu khiến cho Thượng Quan Vân lạnh run

- Vậy… Hàn ca, Khương đệ, Thần mọi người về trước đi ha…ha_ Thượng Quan Vân ấp úng, biết trước là không thể tránh khỏi bị hành hạ, thôi thì vẫn giữ đường lui chừa một tý mặt mũi vậy! =.=’’

- Được!_ Nam Cung Thần hoa hoa lệ lệ cười, thập phần tao nhã đứng dậy phủi áo bào

- Ta cùng với Hàn vương và Tứ vương gia qua Nam Cung Điện_ hồ ly nào đó cười híp mắt rồi vui vẻ cùng hai người kia đứng dậy, sau đó còn vô cùng có ý tứ Khép cửa!

- Hơ…hơ… Nam Cung điện không phải ở kế bên sao?_ Thượng Quan Vân đơ mặt, chưa nói hết thì cánh cửa đã đóng chặt khiến cho hắn cứng người.

Máy móc quay đầu lại chỉ thấy Tử Hy và Nguyệt Điệp bộ dáng “yểu điệu” thưởng thức trà còn Thiên Băng vẻ mặt cười vui hơn hoa nhưng tay lại bẻ xương rốp rốp. Thượng Quan Vân thay mình một phút mặc niệm “ Mình xong rồi! ” Hắn còn hoài nghi có phải hay không mình nên viết di chiếu sớm để lỡ ngày mai không thấy mặt trời. Đêm nay ánh trăng khác thường sáng rọi, tiếng nước êm tai cũng thập phần vui vẻ, che dấu đằng sao một tiếng gào thét kêu cha, kêu mẹ. Đêm nay quả thực dài, một đêm vô cùng dài!