Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 786




Chương 786

Đám người này áo quần rách tả tơi, vẻ mặt hoảng sợ. Mấy ngày qua, bọn họ như sống trong ác mộng.

Tần Trạm nắm tay thành nắm đấm.

“Tôi đã đến đúng hẹn, mau thả họ ra.

“Như ý cậu muốn Phong Vân Kình phất phất tay, sắp xếp cho mấy võ sĩ để những người này đi. Mọi người vì thế mới biết, Tần Trạm và Phong Vân Kình quyết sống chết hóa ra vì nguyên nhân này.

Tin tức mau chóng lan ra, những người có mặt đều biết nhà họ Phong và nhà họ Tào đã vậy giết Tần Trạm gần một tháng, nhưng vẫn không bắt được. Bọn họ bắt những người vô tội để uy hiếp ép Tân Trạm ra mặt.

“Mẹ kiếp, nhà họ Phong này thật không biết xấu hổ. Hứa Bắc Xuyên vô cùng phẫn nộ.

“Súc sinh cũng không làm những chuyện này. Hai nhà Phong, Tào quả thực còn không bằng cầm thú.

Khuôn mặt của Mặt Theo cũng đỏ bừng lên.

“Nhìn cái mẹ gì, nếu ông không phục thì hai chúng ta quyết sống mái.”

Hứa Bắc Xuyên bỗng tức giận, nhìn chăm chăm vào một võ tướng nhà họ Tào đang trợn mắt mắng chửi.

Mấy ngày trước, tu vi của anh ta bỗng đạt đến đỉnh điểm, ở bậc trung cũng có thể xếp vào loại cao thủ. Võ tướng kia của nhà họ Tào lập tức rụt cổ, giả cầm giả điếc.

“Hai nhà họ Phong, Tào đúng là có chút quá đáng.”

Một số vị trưởng họ của các môn phái, sau khi biết chuyện cũng nhíu mày lắc đầu. Tuy võ giả là bậc cao thủ trong giới, nhưng lại không coi người thường ra gì. Lại còn dùng tính mạng của người vô tội đi uy hiếp người khác, đã làm mất đi tôn nghiêm, xúc phạm vào điểm mấu chốt của võ đạo.

“Anh Trạm, xin chào!”

Lúc này, ở bên trong, Giang Ánh Tuyết chậm rãi bay xuống, đi đến trước mặt Tần Trạm chào hỏi.

“Chị tôi gửi lời chào tới anh.”

“Chị cô là cô gái đã cho tôi lệnh bài.”

Tần Trạm sửng sốt.

“Đúng vậy.

Giang Ánh Tuyết cười nói: “Ánh Tuyết tự học tự luyện tới bây giờ, nhiều lần nghe nói tới hành động vĩ đại của anh Trạm, trong lòng cũng rất khâm phục”

“Cô Tuyết khen quá lời rồi.”

Tần Trạm lãnh đạm cười.

“Lúc thi đấu, tôi sẽ phụ trách an toàn cho anh. Nếu có người ngoài dám ra tay, tôi sẽ giúp anh ngăn họ.” Giang Ánh Tuyết nói.

“Vậy làm phiền rồi.” Tần Trạm cũng chắp tay đáp lễ.

“Tôi còn nghe nói, cô biết y thuật “Có biết một chút. Giang Ánh Tuyết ngạc nhiên, mỉm cười.

“Không biết giá tiền nếu mời cô khám bệnh như thế nào?”

Tần Trạm có hứng thú hỏi.

“Nếu là bị thương nặng, ít nhất phải có một gốc Dược vương.”

Giang Ánh Tuyết mỉm cười.

“Được rồi, vậy tôi phải phiền cô vậy.”

Tần Trạm gật đầu, trực tiếp đi về phía Phong Vân Kình. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Giang Ánh Tuyết.

Tần Trạm yêu cầu cô ta chữa lành vết thương sau nh trận quyết đấu, tức là anh tin rằng mình sẽ không phải thua cuộc.

Tần Trạm này thực sự rất tự tin.

“Chịu chết ở đây đi.” Phong Vân Kình nhìn Tần Trạm cười lạnh.

“Ông rất thích nói những lời vô nghĩa sao?” Tần Trạm nói.

“Ha ha, tôi nói cho cậu để khỏi cái gì cũng không biết”

Khóe miệng Phong Vân Kình hiện lên một tia tàn nhẫn.

Ông ta sử dụng cách truyền âm để nói.

“Nói cho cậu hay, những người trên hoang đảo kia tuy đã bị cậu thả đi, nhưng chờ sau khi tôi giết cậu, sẽ giết chết toàn bộ những người này.

Tần Trạm bỗng nhiên nhíu mày.

“Những người này có thù oán gì với ông à?”

“Nếu không phải những tên dân đen chết tiệt này, đồ đệ của tôi nhất định sẽ không phải chết.

Phong Vân Kình ngữ khí lạnh lẽo, tràn ngập sự oán hận: “Đương nhiên, tôi sẽ không ngu xuẩn đến nỗi giết chóc công khai, cuối cùng chỉ có những tên hải tặc vô liêm sỉ phạm tội thôi.”

“Ông muốn dùng chiêu này để làm tôi tức giận thêm sao? Được lắm, ông làm được rồi đấy.”

Tần Trạm nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng.

Cả người Phong Vân Kình đúng là đồ cặn bã.

“Cho cậu xem đồ tốt.”

Phong Vân Kình cười quỷ dị, vỗ vỗ tay. Lập tức mấy võ giả bên cạnh đem ra mấy cái xúc tu máu tươi đầm đìa.

“Nhìn có thấy quen không, Tần Trạm?”

Phong Vân Kình cười to.

Mày bị thương rồi, Hắc Điệp.

Tân Trạm nhìn thấy những xúc tu của nó, trong lòng run lên. Đôi mắt đột nhiên hiện ra sự lạnh lẽo như băng.

“Ha ha, ngày đó con yêu thủ này đã ngăn cản ông đây. Tôi bèn lên xuống biển sâu, chém đi xúc tụ của nó.”

Phong Vân Kình đắc ý cười to.

“Đáng tiếc con súc sinh kia tốc độ rất nhanh, tạm thời không giết được. Đợi tôi giết được cậu xong, tôi sẽ xuống đáy biển, bớt chút thời gian, cũng phải đem con súc sinh này tra tấn đến chết.”

Nắm đấm của Tần Trạm khẽ rung lên. Sự tức giận bắt đầu bùng nổ, thẳng hướng về phía chân trời.

Anh không thể tưởng tượng nổi, Hắc Điệp luôn yếu ớt bị Phong Vân Kình truy kích sẽ luống cuống và sợ hãi cỡ nào. Vẻ mặt đau đớn của nó khi bị chặt đứt cánh tay”.

Hắc Điệp vốn sống ở đáy biển, vốn không tranh chấp gì với thế giới xung quanh. Nhưng nó vì giúp mình mà lại hại bản thân bị trọng thương.

“Được lắm, ông chọc giận tôi thành công rồi.” Tần Trạm đột nhiên tươi cười, nụ cười có chút rợn người.

Phong Vân Kình này phải chết.

Ngay lúc này, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu. Trận quyết đấu sinh tử bắt đầu.

Cả người Tần Trạm đột nhiên lao ra, một đấm thật mạnh đánh vào hai má của Phong Vân Kình. Tốc độ vô cùng nhanh, làm cho Phong Vân Kình không kịp phản kháng.

Cơ thể ông ta bị đẩy mạnh về phía sau, đâm vào một tảng đá lớn.

“Ha ha, có chút cố gắng.

Phong Vân Kình đứng dậy, cười nhếch mép.

Tân Trạm im lặng, bước về phía trước lần nữa. Sức mạnh của nắm đấm trong lúc đấu, nháy mắt đã đánh ra mấy trăm quyền, đánh mạnh Phong Vân Kình khiến ông ta không ngừng bị đẩy về phía sau, cuối cùng liền bị một quyền đánh bay.

Tân Trạm đang muốn tiến lên. Đột nhiên Phong Vân Kình với con người hiện lên ánh hào quang xuất hiện giữa không trung, toàn thân tuôn ra một cỗ linh khí, đánh bay Tân Trạm.

“Tần Trạm, màu vàng hào quang quyền thuật của cậu đâu rồi? Kiếm pháp thay đổi liên tục của cậu đâu?”

Phong Vân Kình chỉ vào Tân Trạm, cười lạnh nói: “Lấy ra đây cho tôi học hỏi một chút.”

“Giết ông không cần tốn nhiều thủ đoạn như thế.”

“Ha ha, hay là do hiện tại cậu không thể tung chiêu” Lời nói của Phong Vân Kình khiến con người của Tần Trạm co lại. Mọi người ở đây đều sửng sốt.

“Lần trước tôi cùng cậu đấu một trận, liền phát hiện hơ cậu căn bản không vận dụng linh khí. Tôi về tra trong sách cổ lúc sau mới phát hiện, cậu đã nuốt ma đan, làm tắc kinh mạch. Cậu bây giờ, chỉ là một phế vật”

Phong Vân Kình quát lớn.

Tất cả mọi người một phen xì xào bàn tán, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Trạm.

Tần Trạm đã mất đi linh khí rồi sao? “Tôi bây giờ muốn thử xem, cậu rốt cuộc còn linh khí để chiến đấu hay không?” Phong Vân Kình chế nhạo, thân ảnh đột nhiên bay ra. Trường đao hiện ra, trong nháy mắt Phong Vân Kình đã chém ra vô số đao ảnh.

“Không phải, tôi nhớ rõ Tân Trạm có một bộ kiếm pháp, có thể biến ra hơn trăm ngàn kiếm quang”

Trong đám người, có một võ giả nhíu mày nhớ lại.

“Đúng vậy, bây giờ dùng nắm đấm cũng quá khôn ngoan”

“Xem ra Tần Trạm thực sự đã là phế vật”

Có người ngắt lời nói.

“Ông chết đi”

Khi Tân Trạm đập tan ánh kiếm cuối cùng, cơ thể Phong Vân Kình hóa thành tàn ảnh. Kiếm quang sắc bén phóng về phía Tần Trạm. Tân Trạm giãm mũi chân trên mặt đất, cả người lui về phía sau.

“Cậu Phong Vân Kình bật cười, thân thể như một trận cuồng phong. Thân ảnh giữa không trung kia chậm rãi biến mất, dĩ nhiên cũng chỉ là một hư ảnh.

Tân Trạm khẽ biến sắc, Phong Vân Kình đã xuất hiện phía sau Tân Trạm. Sau đó liền hung hăng chém xuống một đao, Tần Trạm né không kịp. Vết thương sâu hoắm hẳn lên trên ngực anh.