Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 998




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 998: Nhưng mày chắc chắc sẽ chết

“Đúng là tiện nhân.” Đôi mắt Hùng Văn Ân hiện lên chút hung ác, vươn tay tát Hồ Bạch Linh. Bàn tay mang theo tiếng gió xẹt qua, lực đạo khiến người ta run sợ, tựa hồ Hùng Văn Ân định dùng một chưởng này phá hủy gương mặt của Hồ Bạch Linh.

Sắc mặt Hồ Bạch Linh khế biến, không ngờ rằng Hùng Văn Ân lại vô tình như vậy.

“Tân Trạm âm thầm lắc đầu, tiến lên một bước, một tay bắt lấy cánh tay Hùng Văn Ân.

“Buông tao ra” Hùng Văn Ân gầm lên một tiếng, luồng khí phóng ra ngoài.

Tân Trạm đang định dùng sức thì sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt lại. Cảm giác choáng váng lại ập đến, bàn tay dùng lực đột ngột buông lỏng bị Hùng Văn Ân đẩy lùi về sau vài bước.

“Tân Trạm, anh không sao chứ?” Hồ Bạch Linh vội vàng tiến lên đỡ lấy anh.

“Ha ha, Hồ Bạch Linh ơi là Hồ Bạch Linh, tôi còn đang nghĩ cô tìm được người có tu vi thông thiên thế nào, hóa ra cũng chỉ là một con ma bệnh.”

Hùng Văn Ân trào phúng nhìn Tân Trạm nói: “Ngay cả một chưởng của tao mà mày cũng không đỡ được, còn dám động vào người phụ nữ của tao. Ông đây hiện tại liền phế bỏ mày để cho mọi người trong Thành ‘Yêu Hoàng này biết kết cục của kẻ dám cướp người phụ nữ của tao sẽ như thế nào.”

Nói xong, đột nhiên Hùng Văn Ân lao về phía Tân Trạm, bàn tay chộp lấy cổ tay anh.

Luồng khí được phóng ra đủ sánh ngang với cảnh giới Thất phẩm, anh ta là hộ vệ yêu hoàng nên đương nhiên sẽ không phải kẻ tầm thường.

Hồ Bạch Linh biến sắc, thân thể đứng chăn trước người Tân Trạm nhưng lại bị một lực mạnh phía sau kéo qua một bên.

Trong mắt Tân Trạm lóe tia sáng, mặc dù thần thức mơ hồ nhưng cũng không thể để cho Hồ Bạch Linh liều mình ngăn cản Hùng ‘Văn Ân giúp anh được.

“Cổ ấn Thần Vương, nối”

Tân Trạm trực tiếp cho Cổ ấn Thần Vương trên người nổ tung. Đại lượng nguyên khí tràn ra ngoài, một chưởng này của Hùng Văn Ân đánh vào nguyên khí, năng lượng bộc phát ra khẽ chấn động, nháy mắt bị đánh bay lùi lại Anh ta vừa đáp đất đã muốn xông lên một lân nữa.

Cả người Hùng Văn Ân đột nhiên cứng đờ lại, trên cổ chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Một đường kiếm phong lạnh như băng đang kề trên cổ anh ta.

“Cút cho tao.” Tân Trạm nói.

Sắc mặt Hùng Văn Ân lập tức biến đổi anh ta nghiến răng nghiến lợi muốn nói gì đó nhưng sau khi nghe Tần Trạm nói, lại cảm nhận được một cỗ sát khí ngập trời tản ra.

Thanh kiếm kia lại lần nữa cứa sâu hơn, cả người Hùng Văn Ân run rẩy. Lúc này anh ta cảm giác bản thân giống như đang đối mặt với mãnh thú tuyệt thế chứ không còn là loài người nữa.

Người đàn ông trước mắt này nhất định đã từng giết người, hơn nữa còn giết rất nhiều là đằng khác.

Anh thật sự dám giết mình mà không e sợ thân phận hộ vệ yêu hoàng một chút nào.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

“Hồ Bạch Linh, còn có thằng nhóc mày nữa, đợi đó cho tao.”

Hùng Văn Ân bỏ lại một câu, không cam lòng rút lui Đến khi bóng dáng của Hùng Văn Ân khuất mắt, Tân Trạm mới thở ra một hơi, chống thanh kiếm xuống đất, thiếu chút nữa đã ngã quy.

Hồ Bạch Linh vội vàng đỡ lấy anh.

“Lão Hồ, thắng nhóc này là người mà ông nhắc đến à?” Trước khi mất đi ý thức, Tân Trạm nghe loáng thoáng có người nói bên tai.

Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu.

Tân Trạm khôi phục tâm mắt, ngẩn người nhìn trần nhà bãng gỗ.

Anh ngồi dậy phát hiện mình đang năm trong một gian phòng mang phong vị cổ xưa.

Trong không khí, phảng phất mùi đàn hương vương vấn, hai bên phòng là giá sách, trên đó có đủ các thể loại sách.

“Mình là đang ở phòng của Hồ Lão sao?”

Tần Trạm nhíu mày, từ trên giường xuống, nhìn cái bàn trước mặt, bên trên là vài quyển sách xếp lộn xộn, còn có vài ghi chép với cùng một kiểu chữ.

Có điều đây là chữ viết của Yêu Tộc, Tân Trạm không đọc ra được gì.

Phát hiện này khiến Tân Trạm ngớ người trong nháy mắt. Đúng vậy, anh đến thư viện của Yêu Tộc để tìm kiếm câu đố liên quan đến đầu lâu vàng nhưng giờ anh có biết chữ của Yêu Tộc đâu cơ chứt “Cậu tỉnh Vào lúc này nay, cửa phòng đột nhiên mở ra, một ông lão mặc áo xanh đi đến, trên tay cầm một quyển sách cổ, nhìn Tân Trạm cười nói: “Tranh thủ chủ nhân không có ở đây nhìn lén ghi chép của người ta, có phải quá không hợp lễ phép rồi không?”

“Ông bớt giận, tôi chỉ là có chút tò mò, hơn nữa tôi cũng không biết chữ của Yêu Tộc” Tân Trạm cười khổ một tiếng, ôm quyền nói “Tân Trạm, mặc kệ lão già này nói gì, ông ta cả ngày toàn nghiên cứu mấy thứ linh tinh, cho tôi xem cũng không hiểu. Chẳng biết ông ta đang làm cái gì” Lúc này, Hồ Lão cười cười bước vào: “Giới thiệu một chút, vị này chính là Vũ Thiên Yết, cũng là người phụ trách thư “Xin chào ông Vũ” Tân Trạm mở lời chào hỏi.

“Vừa nấy cậu nói cậu không biết chữ Yêu Tộc sao?” Vũ Thiên Yết kinh ngạc nói.

“Thật sự không dám giấu giếm, tôi cũng vừa mới nhớ ra chuyện này” Tân Trạm cười khổ nói: “Bây giờ học còn kịp không? Hoặc là không biết trong thư viện có sách của loài người không”

Vũ Thiên Yết nghe vậy lắc đầu nói: “Cũng có một vài bộ sách nổi tiếng của con người, nhưng đa số đều là chữ của Yêu Tộc. Hơn nữa chữ viết của Yêu Tộc bác đại tinh thâm, mà rất nhiều sách cổ dùng từ ngữ thâm thúy. Cho dù cậu có thông minh tuyệt đỉnh cũng cần phải mấy tháng mới học được”

“Vậy cũng lâu quá đi” Tân Trạm nhướn mày.

“Cũng không phải không còn cách nào.”

Vũ Thiên Yết cười nói: “Hồ Lão nói tôi nghiên cứu linh tỉnh, nói ra thì đúng là như vậy, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì. Tôi từng nghiên cứu một thứ có thể trong phút chốc thu nạp tin tức vào thần thức, trong đó bao gồm cả chữ của Yêu Tộc”

“Có điều vật này ta không dễ gì mới nghiên cứu ra được, hơn nữa còn dùng linh ngọc quý giá tạo ra, cho nên…”

“Vũ Thiên Yí Hồ Lão đứng một bên nghe được, mất kiên nhắn ngắt lời: “Nói đơn giản một chút chính là con gái của Vũ Thiên Yết thân thể không tốt, nẵm trên giường đã nhiều năm. Ông ta hi vọng cậu có thể chữa bệnh giúp một phen, vật kia có thể sẽ thưởng cho cật “Không phải chữa bệnh, là cùng trợ giúp.

Tôi đã mời được luyện dược sư rồi”

“Cậu Tân, nhờ cả vào cậu.”

“Đương nhiên không thành vấn đề”

Tân Trạm mỉm cười. Bản thân trên đường đi cũng bộc lộ thực lực của trận pháp sư, thỉnh thoảng còn dùng đến phương pháp luyện chế đan dược, cho nên Hồ Lão đã biết anh biết cách luyện chế đan dược.

Sau khi thần thức xảy ra vấn đề, Tân Trạm trở nên khác hơn so với bình thường. Vũ Thiên ‘Yết đi trước dẫn đường, rất nhanh đã tới một vùng sân tĩnh mịch.

Vũ Thiên Yết để Tân Trạm và Hồ Lão đứng đợi bên ngoài, sau đó đi vào.

Tân Trạm đứng ở bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi dược thảo bay ra từ bên trong.

“Ài, Vũ Thiên Yết là một người đáng thương. Năm đó vợ mất sớm, để lại một cô con gái bẩm sinh bệnh tật liên miên” Hồ Lão thở dài nói: “Đừng nhìn ông ta cả ngày nghiên cứu lung tung, một phần mục đích cũng là tìm cách chữa bệnh cho con gái. Chỉ có điều về phương diện chế thuốc này, Yêu Tộc của tôi kém xa so với loài người các cậu, cho nên đến nay vẫn không có gì đột phá”

Nhưng chờ mãi không thấy Vũ Thiên Yết ra ngoài, ngược lại trong viện lại vang lên tiếng cãi nhau.

“Vũ Thiên Yết, ônfgcó ý gì hả? Tôi ở Ẩn Giới, cho dù là gia chủ tông chủ gặp tôi cũng phải bày ra vẻ mặt tươi cười chào đón. Thế mà ông lại đi tìm một tên luyện dược sư chó má nào đó phái đến đây để giám sát tôi sao?”

Ánh mắt Tần Trạm đột ngột dừng lại.