Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 277: 277: Đám Cưới 2





Cục cảnh sát dưới áp lực của Mai gia, dùng nửa ngày ngắn ngủi liền điều tra rõ mối quan hệ giữa chín người kia và Phỉ Cẩm.

Ngoại trừ Liễu Hướng, Hà Chu Lực là bằng hữu Phỉ Cẩm, những người còn lại đều không quen biết.

Thông qua camera trong nhà hàng, người tập kích Mai Truyền Kỳ sau khi đi tới nhà hàng, liền vào phòng Liễu Hướng cùng Hà Chu Lực đặt trước, Phỉ Cẩm là người đến sau cùng, không bao lâu, liền rời khỏi phòng đến bao sương của Ti Kiếm Đường.

Dựa theo khẩu cung của Phỉ Cẩm, quả thật Liễu Hướng thấy Ti Kiếm Đường đến nhà hàng, cho nên căn bản không tìm ra được điểm đáng ngờ.

Dù Mai gia biết những thứ này đều được an bài tốt, nhưng không có chứng cứ lên án Phỉ Cẩm, mà Liễu Hướng Hà Chu Lực đã bị nổ chết, đành phải để cục cảnh sát thả Phỉ Cẩm và Ti Kiếm Đường ra.

Ti Kiếm Đường rời khỏi cục cảnh sát, lập tức lái xe đến biệt thự cữu cữu.

Xa Tu Nam ngồi trong đại sảnh, nhìn Ti Kiếm Đường đến, lạnh nhạt vỗ vỗ ghế bên cạnh: “Ngồi xuống, theo ta xem một hồi, có chuyện gì chờ sau khi xem xong lại nói.


Ti Kiếm Đường đành rút lời định nói, ngồi vào bên cạnh Xa Tu Nam, không yên lòng nhìn hình ảnh trên tường, hình ảnh là tình cảnh đại chiến giữa quân đội cùng trùng tộc, vô cùng kịch liệt.

Hắn vốn không hứng thú gì, nhưng sau đó, lại bị một chiến sĩ cơ giáp hấp dẫn tầm mắt.

Chiến sĩ cơ giáp kia vô cùng lợi hại, nhìn tốc độ phản ứng nhạy bén, hẳn độ phù hợp cơ giáp vô cùng cao, chắc khoảng trên dưới 98%, trải qua thời gian chiến đấu, tốc độ cũng không thay đổi, có thể nói rõ thể năng cũng rất tốt.

Chiến sĩ cơ giáp này giống như một điểm phát sáng, cho dù bay đến góc nào, vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Cuối cùng, dưới sự phối hợp của những chiến sĩ cơ giáp, quân đội thành công đánh lùi đại quân trùng tộc.

Xa Tu Nam cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa, để hình ảnh cố định trên người chiến sĩ cơ giáp kia: “Biết chiến sĩ cơ giáp này là ai không?”
Chiến sĩ ngồi trong cơ giáp, làm sao Ti Kiếm Đường có thể nhìn thấy người trong cơ giáp là ai.

“Không biết.


Xa Tu Nam nhếch môi trêu tức: “Con thích hắn như thế, sao lại không nhận ra hắn là ai.



Ti Kiếm Đường ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Cữu cữu nói người trong cơ giáp là Mai Truyền Kỳ.


Xa Tu Nam mỉm cười không nói, cầm chén trà trên bàn phải húp một ngụm nhỏ.

“Sao có thể là Mai Truyền Kỳ được? Cữu cữu, có phải người gạt con không? Mai Truyền Kỳ gien chỉ có cấp B, thể năng cấp 5, sao đạt được độ phù hợp cao như vậy được, còn chuyện trong video là như thế nào? Tại sao em ấy đại chiến với trùng tộc? Chẳng lẽ là băng ghi hình ba năm trước?”
Ti Kiếm Đường càng hỏi càng kinh ngạc: “Cữu cữu, có phải người đã vu hại Mai Truyền Kỳ, hại em ấy bị khai trừ quân tịch, còn vào trại giam ba năm?”
Xa Tu Nam mắt chợt lóe lệ quang: “Ti Kiếm Đường, chú ý thái độ của con, ta là cậu con, con không có quyền chất vấn ta, có phải ta hãm hại hắn vào tù hay không không quan trọng? Trọng điểm bây giờ là tại sao Mai Truyền Kỳ có gien cấp B cùng thể năng cấp 5 mà có độ phù hợp cao như vậy.

Nếu con cảm thấy Mai Truyền Kỳ không thể có độ phù hợp cao được, vậy thì con giải thích thế nào về chuyện ‘Truyền Kỳ’ trong đấu trường cơ giáp có độ phù hợp cao hả?”
Ti Kiếm Đường hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: “Cữu cữu hoài nghi Mai Truyền Kỳ chính là ‘Truyền Kỳ’ trong đấu trường cơ giáp? Cho nên, người muốn bắt Mai Truyền Kỳ để nghiên cứu?”
Xa Tu Nam ngầm thừa nhận lời này.

“Đã như vậy, sao còn phải làm ra vụ nổ?” Ti Kiếm Đường một bên hỏi, một bên liền nghĩ đến vấn đề: “Cữu cữu có phải là lo lắng Mai gia phát hiện người muốn bắt Mai Truyền Kỳ không? Cho nên với tình huống không bắt được mục tiêu liền muốn giết, để tránh khỏi Mai gia chú ý, đúng không?”
Xa Tu Nam liếc hắn một cái: “Cũng không khác lắm, Mai gia cùng Xa gia chúng ta trước giờ thù hận không phải chỉ một lời liền có thể nói rõ, con cùng Mai Truyền Kỳ đừng nói muốn trở thành bạn lữ, cho dù là bằng hữu cũng không thể, con vẫn nên cùng Phỉ Cẩm hảo hảo sinh sống, đừng mong nghĩ đến người Mai gia.


Ti Kiếm Đường trầm giọng nói: “Cữu cữu, Phỉ Cẩm căn bản không thích hợp với con, người nhất định để hắn và con ở cùng một chỗ, điều đó sẽ chỉ làm hai người không vui mà thôi.


Hắn biết mình không thể thay đổi được ý nghĩ cữu cữu, không muốn nhiều lời liền đứng dậy rời đi.

Xa Tu Nam nhàn nhạt nhìn Ti Kiếm Đường: “Trước khi con rời đi, ta có chuyện cần phải nhắc nhở trước, trong cơ thể Mai Truyền Kỳ rất có thể có gien thú nhân.


Ti Kiếm Đường cả người chấn động, cuối cùng cũng không nói gì, rời khỏi biệt thự.

——
Người biết chuyện nhà hàng Noãn Dương phát sinh vụ nổ cũng không nhiều, cho nên không ảnh hưởng đến việc làm ăn của nơi này, nhưng không có nghĩa là Mai gia sẽ bỏ qua như vậy.


Mai gia mặc dù không tìm được chứng cứ là Phỉ Cẩm cùng Ti Kiếm Đường làm, thế nhưng lại có biện pháp giày vò bọn họ.

Phỉ Cẩm là thuộc hạ dưới trướng Cổ đại tướng, tối hôm sau liền bị gọi về quân đội.

Thời điểm tiếp nhận nhiệm vụ, sắc mặt gã vô cùng khó coi.

Nhiệm vụ lần này có độ nguy hiểm vô cùng cao, rất có thể chuyến đi… này không có cơ hội trở lại A thành.

Phỉ Cẩm muốn tìm người đổi nhiệm vụ cho mình, nhưng Mai gia sao có thể cho gã cơ hội được.

Cùng ngày Phỉ Cẩm bị gọi về quân đội, liền bị áp vào đội ngũ làm nhiệm vụ, ngồi lên phi thuyền rời khỏi Diroya tinh cầu.

Ti Kiếm Đường cũng không khá mấy, người của viện SDP cũng thường tìm hắn gây sự, thậm chí còn cố ý viết sai trong các nghiên cứu báo cáo, còn có người âm thầm đổi dược phẩm, làm nghiên cứu của hắn loạn thành một đoàn, hơn nữa các nghiên cứu của hắn cũng bị viện SDP cắt giảm kinh phí, cuối cùng đành phải móc tiền túi để nghiên cứu.

Lúc phu phu Phỉ Cẩm cùng Ti Kiếm Đường xui xẻo, Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng nghênh đón đám cưới.

Tân hôn phu phu đều là nam nhân, cho nên không có phân đoạn cưới vợ.

Trước lễ cưới, hai người trực tiếp vào khách sạn tổ chức tiệc, cũng thuê thêm phòng ngủ cho các phù rể hai bên.

Mai Truyền Kỳ từ Mai gia đến khách sạn, liền thấy một chú chó trắng to lớn đi theo Giản Dực, ước cao chừng một mét, bộ lông dày đặc trắng như tuyết, hai bên tai còn gắn thêm nơ màu đỏ, trông nó thoạt nhìn manh manh, vô cùng đáng yêu.

“Dực, con chó này là của cậu sao?”
Giản Dực nhìn chú chó thân mật cọ vào chân, trừng Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ nghĩ tới điều gì, trợn mắt nhìn con chó bên cạnh, thì thầm hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ nó là Lạc Mông?”
Giản Dực hì hì cười: “Lạc Mông nói anh ta có thể rút ngắn thân thể còn trên dưới một mét, sau đó, tôi còn nhuộm lông anh ấy, trở thành bộ lông trắng tinh, cậu thấy anh ấy bây giờ chẳng phải là giống một thú nuôi sao? Nếu như tôi không nói ra, hẳn cậu không nhận ra anh ấy chính là Lạc Mông, đúng không?”
Mai Truyền Kỳ nhìn Lạc Mông, gật đầu: “Đúng thật không nhận ra, bất quá, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.


“Tôi biết làm như vậy là quá mạo hiểm, nhưng mỗi lần tôi ra ngoài vui đùa, để anh ấy một mình ở nhà, tôi cũng không vui, trong lòng luôn nhớ anh ấy, cho nên mới nghĩ đến biện pháp này để mang anh ấy ra ngoài.



“Mang ra thì có thể, nhưng không được thường xuyên, rất dễ khiến người khác chú ý.


“Tôi tự có chừng mực.


Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi có thể nhờ Lạc Mông một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
Lạc Mông đứng bên cạnh Giản Dực ngẩng đầu nhìn Mai Truyền Kỳ.

“Ngày mai là tiệc cưới, khách mời nhất định sẽ rất nhiều, cho dù Mai gia có điều động tất cả hộ vệ, tôi cũng không quá yên tâm, cho nên muốn nhờ Lạc Mông hỗ trợ trông chừng Nguy Nguy, chỉ cần đi theo bên cạnh là được.


Không chờ Giản Dực đáp ứng, Lạc Mông liền gật gật đầu.

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Lạc Mông, cám ơn trước.

Hiện tại tôi sẽ giới thiệu Nguy Nguy cho anh nhận thức, Nguy Nguy…”
Cậu nhìn về đầu giường trống không, làm gì có thân ảnh hài tử.

Mai Truyền Kỳ hỏi Trác Quân Liên Trạch Đương đứng ở cửa: “Thái Dương, Quân Tử, Nguy Nguy đâu rồi?”
Liên Trạch Dương cười nói: “Nó đang bận, không có thời gian để ý đến chúng ta.


“Thằng bé bận cái gì?”
Liên Trạch Dương thâm ý cười: “Không biết.


Mai Truyền Kỳ cảm thấy nhi tử khẳng định đang làm chuyện xấu sau lưng mình.

“Truyền Kỳ, đây là thú cưng của ai, tôi thấy nó hôm nay theo chúng ta cả ngày, ban đầu còn tưởng là Mai gia nuôi, nhưng không ngờ lại một mực đi theo đến đây.

” Trác Quân nghi hoặc hỏi.

“Là tôi nuôi.


” Giản Dực ngồi xổm xuống vỗ vỗ Lạc Mông: “Thế nào? Đẹp không?”
Liên Trạch Dương tò mò đi tới: “Nhá, Dực, cậu nuôi chó khi nào vậy?”
“Mới nuôi được vài tháng, tôi ở nhà một mình quá buồn chán, liền nuôi một con.


“Một con chó rất đẹp.

” Liên Trạch Dương ngồi xổm xuống, nắm chân sau Lạc Mông: “Nó là đực hay cái?” =))))
Giản Dực: “…”
Lạc Mông “…”
Mai Truyền Kỳ đỡ trán: “…”
Liên Trạch Dương nhìn bộ lông ngăn trở bộ vị trọng yếu, giơ tay định đẩy ra.

“A!” Giản Dực quát to một tiếng: “Thái Dương, cậu làm gì! Cậu làm gì! Cậu muốn làm gì! ? Cậu có biết vợ bạn không thể đụng không hả.


Lạc Mông lấy lại tinh thần, vội vàng thu chân về.

Liên Trạch Dương xì cười một tiếng: “Dực, cậu càng sống càng thụt lùi nha, còn đem chó làm vợ nữa.


“Không phải đâu, nó vốn là vợ tôi, sau này cậu nhìn thấy nó, phải nhớ gọi là chị dâu!”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Cậu bỗng cảm thấy Lạc Mông bại lộ thân phận là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Liên Trạch Dương mặc kệ hắn, xoay người rời đi.

 
 
     
------oOo------
     
Chương 282
Nguồn: EbookTruyen.

VN