Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần

Chương 38




Tôi một lần lại một lần chần chừ, không muốn nhìn thẳng vào vấn đều, nhưng cũng biết sớm muộn gì cũng không giấu được nữa.

Sau tháng ba là tháng tư, tháng tư có tiết thanh minh.

Cuối cùng thì vẫn là tôi cũng Mì Sợi Ca đi viếng mộ ba anh, hoặc là anh cùng tôi đi viếng mộ… Coi như lừa anh được hết cái tiết thanh minh này, sau này vẫn còn tiết thanh minh lần sau rồi lần sau nữa. Một ngày nào đó, khi anh nhìn cái tên khắc trên bia mộ, hoặc là khi anh nhìn thấy ảnh của mẹ tôi, thì tất cả chân tướng cũng sẽ rõ ràng cả… Không giấu được, sự thật chính là sự thật, không thể nào giấu diếm…

Ngày ấy tôi đưa Mì Sợi Ca đến bệnh viện, tôi đã biết anh là ai.

Trên thẻ bảo hiểm y tế của anh có họ tên, còn cả thông tin quê quán tuổi tác trên thẻ căn cước, cả việc Mẹ Mì Sợi không thể làm việc nặng nhọc, hết thảy đều hướng về một cái chân tướng – họ chính là người thân và người bị hại trong vụ tai nạn xe cộ tám năm trước.

Đó là một hồi bi kịch đột ngột xuất hiện, xảy ra trong chớp mắt lại lập tức phá hủy hai gia đình.

Đến giờ tôi vẫn không muốn nhớ lại, nhưng đã không thể không đối mặt với nó.

Tôi kéo tay Mì Sợi Ca cùng về cửa hàng, chờ vài vị khách cuối cùng ăn xong thì đóng cửa tiệm.

Sau đó tôi tắt đèn, ngồi trước mặt anh lấy điện thoại di động ra, dùng tốc độ ngày gõ vạn chữ của tôi, thong thả gõ chữ.

Bóng tối cho tôi thêm một chút dũng khí… Đến thời điểm này rồi, lúc này tôi không nói, mà sau này cũng không có dũng khí nói, thì chờ đến ngày bản thân anh tự mình phát hiện sự thật, nhất định anh càng khó có thể lựa chọn, cũng khổ sở hơn.

Vào đêm mưa kéo dài ở tám năm trước, cha tôi lái xe đến thôn bên cạnh thu mua thổ sản, không cưỡng được lòng nhiệt tình của đồng hương mà uống chút rượu, trên đường về thành phố vì phanh xe tránh gấp không kịp, đụng phải Mì Sợi Baba đèo Mì Sợi Mama trên xe máy đi cùng chiều.

Mì Sợi Baba tử vong tại chỗ. Mì Sợi Mama lại bị thương nặng đến hôn mê, may mắn được người qua đường phát hiện đúng lúc đưa vào viện cấp cứu mới giữ được tính mạng.

Mà cha tôi cũng mất trong vụ tai nạn này, ông ấy cũng với chiếc xe chở hàng rơi xuống sông, lúc được người ta phát hiện đã là sáng sớm hôm sau.

Lúc đó tôi không ở nhà. Tôi dùng vị trí đứng thứ ba toàn trường thi vào trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, lúc đó chính là đường làm quan rộng mở, theo chân thầy giáo và các học sinh giỏi khác lên thủ đô tham dự một trại hè vật lý, toàn bộ tin tức đều bị chặn ở ngoài.

Chỉ là hai tuần lễ, vẻn vẹn hai tuần lễ, đợi đến lúc tôi về nhà, mọi chuyện đều đã thay đổi.

Một gia đình vốn đang hạnh phúc lại tan nát, tôi không chỉ mất đi người cha hiền từ, mà làm người thân của tài xế gây tai nạn, vì để bồi thường cho người chết và người bị thương mà mẹ tôi phải bán hết cả cửa hàng Đậu Rang Thổ Sản (Cửa hàng chuyên bán đặc sản địa phương là đậu rang) và nhà ở, còn vay mượn người thân một khoản lớn. Chuyện này khiến cho cuộc sống của chúng tôi lập tức trở nên vô cùng nghèo khó.

Những chuyện này là người mẹ kiên cường của tôi một mình gánh vác hoàn thành.

Ngày đó tôi về nhà cha đã được chôn cất, mẹ cũng xử lý xong toàn bộ tài sản. Chúng tôi trả tiền bồi thường, chuyển từ căn nhà cũ ra đến ở trong căn phòng trọ nhỏ cho tới giờ… Cái này cũng là lý do tại sao cho dùng giá thuê phòng càng ngày càng cao tôi cũng không muốn chuyển đi. Tôi và mẹ nương tựa lẫn nhau sống vài năm, chúng tôi vẫn luôn sống cùng nhau trong căn phòng trọ này, nơi này đã chứa đựng quá nhiều hồi ức.

Thời gian đó tôi luôn suy nghĩ, sao lại xảy ra bị kịch này? Cha tôi trước nay vẫn là người cần cù có thể tin tưởng, sao ông ấy lại say rượu? Mà mẹ tôi sao phải sốt ruột bồi thường mà không tiếc bán hết cả nhà cửa? Lúc đó đối với nhà tôi mà nói, bán cửa hàng chính là bán đứt kế sinh nhai, sau đó nhiều năm mẹ vẫn phải kiếm việc vặt khắp nơi để làm, từng chút trả nợ những người thân thích, cũng bị vất vả khổ cực đè ép, chuyện này ít nhiều cũng trở thành nguyên nhân trọng yếu dẫn tới việc bà bị đột phát suy thận mà qua đời vào ba năm trước.

Nhưng cho tới lúc đó mẹ vẫn khăng khăng khuyên tôi, nói tôi là đàn ông phải có trách nhiệm, phải có cốt khí, nếu là lỗi của mình thì nhất định phải gánh vác.

Đúng là ba tôi làm sai, dù vì việc sai này ông ấy đã bỏ cả mạng sống thì chúng tôi vẫn phải chịu trách nhiệm đến cùng. Người phụ nữ kia bị thương nghiêm trọng vẫn mãi hôn mê không tỉnh, con trai của bà ấy cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi, cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Chuyện bất ngờ này e cũng đã phá hủy sự nghiệp học hành của hắn, tương lai của hắn. Là nhà chúng tôi nợ bọn họ.

Tôi chưa từng thấy hai mẹ con này, chỉ nghe mẹ nhắc qua tên của họ, lúc đó là khi tôi đã về nhà, người con trai lớn hơn tôi một tuổi kia, cũng chính là Mì Sợi Ca, đã mang theo người mẹ bị thương nặng của mình chuyển đi chỗ khác từ lâu, đến nơi có trình độ y học cao hơn để chữa trị.

Sau đó rất nhiều năm đã qua, chúng tôi cũng không… có tin tức gì về hai mẹ con họ nữa. Mẹ của tôi vẫn luôn mang hổ thẹn trong lòng, muốn biết hai mẹ con họ sống có tốt không.

Lúc này tôi vô cùng muốn nói với mẹ, tôi tìm thấy họ rồi, họ sống rất tốt.

Mì Sợi Mẹ đã tỉnh lại, tuy rằng không thể làm việc nặng, nhưng sinh hoạt hàng ngày cũng không hề khó khăn, mà tâm thái lạc quan, tư tưởng văn minh. Còn Mì Sợi Ca, e rằng lúc đó anh không thể tiếp tục sự nghiệp học hành, nhưng anh có một tay nghề xuất sắc, anh trưởng thành trở thành một người chân thành đáng tin, ấm áp cao lớn, là một người cực kì tốt.

Chỉ là con trai của mẹ, dù đã cố gắng sửa nhưng vẫn là đứa nhát gan tự bế, đối với người khác luôn đề phòng mà xa cách… Nếu như không có đoạn yêu đương đột nhiên xuất hiện này, nếu như không có Mì Sợi Ca… Chỉ e rằng lúc này, tôi sắp mất anh rồi.

Cái loại tình tiết nát bét nhất trong các tiểu thuyết, cái sự cẩu huyết trùng hợp trong mấy truyện võ hiệp viết như rác …. Anh sao có thể yêu phải con trai của kẻ thù giết cha?

Đều do sự ích kỷ và lòng tham của tôi đã đẩy anh đến tình cảnh lưỡng nan này.