Truyện Ma Ngạ Quỷ

Chương 8: Bên hồ Ma da




Hoàng vội vàng đem chiếc chìa khóa trên tay tra vào ổ. Hôm nay đã là ngày thứ hai mà anh cảm thấy loại cảm giác bất an đến như thế.

Hồ Đâm Sòi là một cái hồ không lớn, nhưng nhiều năm gần đây nó được tu sửa, nên cảnh quan đã có chút khác biệt. Đất ở nơi này có cái giá không đắt, với cảnh quan tuyệt đẹp của nó, hẳn là có nhiều người nên săn lùng mới phải. Ấy vậy mà nhiều năm nay ở đây, những căn nhà quanh hồ vẫn một mực bị bỏ hoang, là vì người ta tin rằng có một thế lực vô hình luôn tồn tại.

Hoàng mua được căn nhà này cách đây hai tháng, nhưng vì có nhiều việc bận rộn. Nên đến tận cách đây một ngày anh mới có thể thuê xe chở đồ đến và định cư ở nơi này.

Căn nhà của Hoàng là một căn nhà hai tầng, có diện tích khoảng một trăm mét vuông một tầng, ngoài sảnh chính tầng một anh dành một góc nhỏ để để xe, còn lại toàn bộ đều được anh dùng làm nhà bếp và phòng khách.

Căn nhà khang trang là vậy, nhưng lại luôn có một vẻ âm u lạ thường khiến người ta không sao hiểu nổi.

Hoàng bước nhanh vào nhà và đóng cửa lại, chiếc xe máy Dream cũ được anh dựng một góc và không khóa kĩ. Anh cảm thấy nơi này rất an toàn, nhất là về trị an dân phố, bởi vì nơi này xưa nay nổi tiếng vì không có vụ trộm cắp nào cả.

Hoàng bước chân vào sảnh phòng khách, đi đến nhà bếp, mở chiếc tủ lạnh và lấy một trai nước lạnh uống vội cho qua cơn khát.

Anh ngồi xuống một chiếc ghế, thả mình thả lỏng cho qua cơn mệt nhọc sau một ngày làm việc mệt mỏi. Anh là một kĩ sư, công việc thường ngày rất nhiều, áp lực đè nén rất lớn. Sở dĩ anh mua căn nhà này, cũng là bởi vì anh muốn tìm một nơi có cảnh đẹp yên bình, thả đi những giờ phút mệt nhọc sau một ngày đi làm. Và hơn hết, là nơi này rất yên tĩnh khiến anh có thể thỏa sức làm những việc mình thích như đọc sách và xem phim một cách tuyệt vời nhất.

Hoàng thở đều xua đi sự mệt nhọc rồi vội đứng lên, thay bộ quần áo đã lấm tấm mồ hôi bốc mùi thành một bộ quần áo cộc mát mẻ cho ngày hè.

Anh bước lên tầng hai, vào phòng đọc sách kiếm một cuốn sách, sau đó rời nhà bước đến bờ hồ trước nhà, chọn một chiếc ghế đá sạch sẽ ngồi xuống.

Dưới ánh đèn lờ mờ, nội dung trong cuốn sách có thể nhìn được rõ nét.

Hai tháng trước khi ăn chuẩn bị mua căn nhà này, anh đã có dịp đi qua và hỏi thăm tình hình nơi đây. Khi ấy anh gặp được một người phụ nữ và một người đàn ông. Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, nét mặt sầu khổ. Khi nghe Hoàng nhắc đến khu này thì có chút lảng tránh, nhưng sau đó biết đến ý định của anh thì vội vã can ngăn nói rằng: “ Cậu đừng có mua nhà ở đây, tôi thấy cậu hiền lành thật thà nên cũng nói thật, sở dĩ những căn nhà ở đây khó bán như vậy, là vì nó có nhiều điềm quái gở lắm!”.

Người phụ nữ nói xong rồi chỉ về một căn nhà rồi nói tiếp: “ Cậu nhìn thấy căn nhà ở đằng kia chứ? Ngày trước có hai cặp vợ chồng và một đứa con gái ở đó, trước khi đến mua nhà, họ cũng dò hỏi tôi y như cậu vậy, tôi nói và khuyên ngăn họ hết sức, mà họ đâu có nghe. Rồi cậu biết chuyện gì đã xảy ra với họ không?”. Hoàng lắc đầu và dĩ nhiên thái độ đó đã là câu trả lời. Người phụ nữ nói tiếp: “ Người con gái sau đó đã chết đuối, ở ngay cái bờ hồ trước cửa căn nhà của họ, có người nói hồ này nhiều người chết, hàng đêm sẽ dẫn dụ những con người yếu gan yếu vía, để lôi xuống hồ thế mạng cho nó!”.

“Ý bác nói là Ma Da đấy ư?”. Hoàng hứng thú dạt dào tiếp lời câu chuyện của người phụ nữ. Người phụ nữ gật đầu khẳng định nói: “Cậu không tin à? Tôi nói thật sự, tin hay không thì tùy, nơi này từ khi tôi ở đến nay, đã có hơn chục cái chết kỳ lạ đến như vậy rồi…”. Hoàng nghe xong câu chuyện chỉ liên tục cười nắc nẻ, coi như đó là một câu chuyện cười thư giãn. Anh đã ưng ý căn nhà từ lâu, chẳng qua hỏi về một số chuyện về khu nhà cho thêm phần chắc chắn, còn những chuyện kì ảo thuộc về thế giới tâm linh, thì không khiến Hoàng bận tâm chút nào.

Người thứ hai Hoàng gặp để hỏi thăm dò, là một người đàn ông khoảng ngoài sáu mươi. Hoàng thấy hành động của người đàn ông này cũng rất kì lạ, thường ngày ông ta sẽ dành một khoảng thời gian vào sáng sớm, để vớt rác bên hồ. Trước khi bắt đầu công việc, ông ta luôn có một thói quen là khấn bái lẩm nhẩm một vài câu gì đó, sau đó mới bắt tay vào công việc thường lệ. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ rác ở bên hồ, ông mới làm thủ tục khấn bái như lúc đầu rồi mới rời đi. Gặp Hoàng hỏi về khu nhà, ông cũng chỉ thở dài và có một lời khuyên tương tự giống như người phụ nữ kia.

Anh cảm thấy không khai thác được gì trong chuyện này, nhưng vì quá ưng ý căn nhà, hơn nữa số tiền dành dụm bao nhiêu năm làm việc vất vả, Hoàng cũng muốn hoàn thành mong ước của mình, để lâu thì lại sợ mình tiêu mất không mua được, cho nên Hoàng nhanh chóng làm thủ tục gấp rút để mua lại căn nhà.

Bây giờ ngồi bên hồ, Hoàng rút điếu thuốc lá ra hút vài hơi nhả khói, nghĩ lại những chuyện hai tháng trước mà vẫn không tin nổi, liên tục lắc đầu rồi lẩm bẩm trong miệng:

- Thời này rồi mà vẫn còn có người tin vào mấy chuyện ma quỷ ư, đúng là nực cười thật!

Hoàng hút xong điếu thuốc lá, bắt đầu mở những trang sách đầu tiên ra nghiền ngẫm thoải mái. Anh cứ chăm chú đọc sách như vậy, đến lúc ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ, anh đã giật mình nói:

- Đã mười hai giờ rồi ư? Nhanh thật…

Mười hai giờ, Hoàng thốt ra cụm từ này, liền nghĩ ngay đến một số chuyện mà người ta thường hay đề cập đến ma quỷ. Mười hai giờ, chính là giờ mà cõi vong linh của người chết, giờ oán hồn ma quỷ xuất hiện trên nhân gian đi ám người còn sống.

Hoàng hứng thú ngồi lại một chỗ tự nói:

- Nếu người ở đây đã tin rằng có ma quỷ hoành hành, thì tại sao mình không thử ngồi ở đây cho quá khoảng giờ này nghiệm chứng một chút xem sao?

Hoàng tự nở một nụ cười thích thú, anh rút thêm một điếu thuốc lá đưa lên môi. Bình thường Hoàng hút thuốc lá không nhiều, chỉ là hút một điếu cho thỏa cơn thèm, hơn nữa cũng cảm thấy thư giãn, khi hút thuốc lá cũng làm cho người ta nảy sinh rất nhiều ý tưởng hay ho. Hôm nay Hoàng đã hút đến hai điếu thuốc lá, và bây giờ vẫn tiếp tục hút.

Hoàng chợt co hai cánh tay lại ôm người, rồi tự nói:

- Mười hai giờ sương đêm xuống, dẫu có là mùa hè thì vẫn cảm thấy lạnh thật. Giữa cái trời mùa hè nóng nực tháng bảy, mà nơi này cũng có cảm giác lạnh thế ư?

Hoàng hút điếu thuốc lá hết rồi, lại thêm một điếu nữa. Hoàng càng hút lại càng cảm thấy lạnh người, sao thế nhỉ, hay là bị cảm lạnh rồi. Hoàng không tin là cảm giác của thân thể mình đã hỏng, anh là một người rất khỏe mạnh. Dẫu có là gió bấc tháng hai thì cũng không thể làm anh run người, Hoàng lắc đầu tự nhủ, có lẽ hôm nay là ngày chuyển gió, chợt có hôm như vậy mà thôi.

Tạch!

Ngọn đèn khuya bên hồ đúng theo thời gian, qua mười hai giờ đã chợt tắt ngấm. Đường quanh hồ lúc này không còn một bóng người, mà một vài căn nhà quanh hồ cũng đã tắt ánh đèn từ lâu để đi ngủ sớm. Hoàng đợi thêm một lúc nữa, thì lại thấy trời đột nhiên nóng bức trở lại, cảm thấy rất bức bối. Hoàng liền nghĩ ngay đến một ý tưởng điên rồ. Trên miệng anh tự nói:

- Bây giờ đêm xuống rồi, chắc là cũng không còn có ai nữa, sao mình không thử tắm nước hồ bây giờ nhỉ, chắc chắn đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời!

Hoàng nghĩ xong liền lập tức hành động theo quyết định của mình, anh cởi áo ra vắt bên cạnh ghế đá. Hút nốt mẩu thuốc lá cuối cùng, anh bước xuống mép hồ, rồi từ từ nhúng bàn chân mình vào trong dòng nước hồ. Trời bên ngoài càng ngày lại càng nóng bức lạ thường. Hoàng kì quái tự hỏi:

- Lạ chưa? Vừa nãy còn đang lạnh đến như thế cơ mà, vì sao bây giờ lại nóng như vậy?

Sống lưng Hoàng bắt đầu toát ra những dòng mồ hôi chảy dài, nước hồ mát lạnh phía dưới đang giống như một loại sức hút lạ kì khiến Hoàng không sao kiềm chế được. Hoàng có một cảm giác khao khát muốn trầm mình xuống dòng nước hồ, muốn giải tỏa đi cơn nóng bức ngay tức thì.

Ùm!

Hoàng nhảy ngay xuống mặt nước hồ một cách khoan khoái. Anh thoải mái bơi trong mặt hồ gần nhà, rồi mỗi ngày dần xa bờ hồ một chút, rồi một chút nữa. Cảm giác khoan khoái đến tận trí óc, một cảm giác xả hơi chưa từng có. Anh đang tận hưởng dòng nước mát lạnh như vậy, thì lại đột nhiên cảm thấy một cỗ không khí lạnh buốt tràn qua. Bàn chân co duỗi thoải mái của Hoàng, hình như có một thứ gì đó cuốn lấy, muốn lôi Hoàng xuống mặt hồ.

Hoàng hoảng sợ vẫy vùng, anh cảm thấy lạnh sống lưng, cố sức muốn bơi thật nhanh vào bờ hồ. Nhưng càng bơi anh lại càng cảm thấy bờ hồ ngày một xa cách, anh dần đuối sức, và thấy toàn thân mình đang trầm dần xuống hồ, hình như có một cánh tay nào đó, đang cố sức lôi kéo anh xuống, muốn anh vĩnh viễn ở dưới mặt hồ này, vĩnh viễn không còn thở trên bầu không khí phía trên.

Từng dòng nước tràn vào buồng phổi, vào lỗ mũi, miệng của Hoàng khiến anh hoàn toàn ngộp thở. Hoàng hối hận vì những gì mình đã làm, anh ước rằng mình chưa bao giờ nhảy xuống hồ như lúc này. Trước khi chìm xuống mặt hồ, trong cái ảo ảnh cuối cùng, Hoàng nhìn thấy một người con gái xinh đẹp bên bờ hồ, ở chính cái chỗ vừa lúc nãy anh ngồi đọc sách, đang nhìn anh mỉm cười, và trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, có một chút gì đó nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, bên bờ hồ Đầm Sòi, người ta phát hiện ra một cái xác của một người đàn ông không rõ khuôn mặt, toàn bộ khuôn mặt đã bị biến dạng, toàn thân trương phềnh nổi lên. Khuôn mặt người đàn ông biểu hiện một thái độ sợ hãi đến cùng cực, dường như trước khi chết anh ta đã gặp phải một chuyện gì đó rất kinh khủng. Quanh hồ hàng trăm người dân xúm lại nhìn một người đàn ông vớt cái xác lên, người đàn ông vớt xác trước khi làm công việc của mình, lại cúng bái lẩm nhẩm một thứ gì đó, rồi mới tiếp tục công việc của mình.

Một người phụ nữ trong hàng trăm người đứng bên hồ, đang quải cái nón cũ cho mát mẻ, nhìn người đàn ông xấu số bạc mệnh nổi trên mặt hồ mà liên tục thở dài, có lẽ đây đã là một thứ vận mệnh, một thứ vận mệnh mà bà có cố cũng không sao ngăn cản nổi, vì nó đã là một cái vòng luẩn quẩn không theo ý mình.