Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 169: Ra đi không lời từ biệt




Mật Đường vừa nghe chuyện có thể chuyển biến, cô vội vàng nói với hai gã: "Tôi nói thật. Chỉ cần ông thả con tôi, tôi lập tức sẽ mang theo hai con rời khỏi chỗ này. Cả đời, sẽ không xuất hiện trong thành phố này."

"Xem mẹ con chúng mày cũng đáng thương, tao sẽ tha chác người một đường sống! Chờ anh hai của chúng tao nhân được tiền chuộc từ Đường Long thì tao sẽ lén thả mẹ con ba người. Mà mày cũng phải giữ lời, đừng hại anh em chúng tao đấy!" Hai gã kia lại dặn dò Mật Đường nhớ giữ lời!

"Tin tôi, tôi nhất định sẽ không liên lụy các ông! Tôi sẽ dẫn con đi xa, không bao giờ trở lại." Giờ phút này, Mật Đường chỉ muốn cứu con mình ra. Chỉ cần có thể cứu con, chuyện gì cô cũng đồng ý với đối phương.

Hai gã đàn ông vạm vợ không nhịn được nhìn nhau cười một tiếng. Anh hai của bọn họ chẳng qua là bảo bọn họ đuổi ả đàn bà này. Không nghĩ tới, bọn họ hù dọa, ả lại đồng ý nhanh đến vậy!

Khi hai gã đang dương dương tự đắc, điện thoại chợt vang lên."anh Khôn."

"Mẹ của hai nhóc kia đến chưa?." Trong điện thoại, truyền tới giọng nói của A Khôn.

"Cô ta đã đến." gã cung kính đáp.

"Đem điện thoại cho ả." Nhận được lệnh của A Khôn, gã vội vàng đem điện thoại giao cho Mật Đường."Anh hai chúng tao muốn nói chuyện với mày."

"A lô." Mật Đường nhận lấy điện thoại, nhẹ nhàng a lô một tiếng. Trong điện thoại, truyền đến giọng Đường Long gấp gáp."Mật Đường, nhìn thấy hai đứa bé rồi sao?"

"Ừ, gặp được." nước mắt Mật Đường, chảy xuống. Cô gặp được hai đứa bé, nhưng cô cũng đáp ứng hai gã này, dẫn con rời xa Đường Long. Nghĩ tới muốn rời khỏi Đường Long, trong lòng cô đao đớn.

"Mật Đường, em mang con về nhà đi! Anh chưa về được, giao tiền xong, anh lập tức chạy về nhà." Đường Long vừa nghe Mật Đường gặp được hai đứa bé, trong lòng không nhịn được thở nhẹ một hơi. người của Hàng Long thật đúng là cẩn thận. địa chỉ giao tiền chuộc, cư nhiên bọn họ chọn ở một nông thôn hẻo lánh bên ngoài thành phố. Từ nơi này chạy trở về, ít nhất cũng phải hai giờ!

"Ừ." Mật Đường chảy nước mắt, nhẹ nhàng đáp lời. Cô rất muốn đem điều kiện hai gã kia nói cho Đường Long. Nhưng cô sợ Đường Long không chịu nổi cảnh chia lìa, đột nhiên trở quẻ mà hại hai đứa bé.

Mật Đường mang theo hai con, trằn trọc đến bến xe.

"Mật Đường bảo bối, chúng ta đi đâu vậy?" thái tử Long ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên, bộ mặt bất an hỏi. Từ khi xuống núi cho tới bây giờ, Mật Đường bảo bối luôn yên lặng rơi lệ. Thái tử Long nhìn thấy, lo lắng ngập trong lòng.

"Thái tử Long, Mật Đường bảo bối cũng không biết phải đi đâu. Chúng ta ngồi lên xe, đi tới chỗ nào thì dừng chỗ nấy. Đi càng xa càng tốt." Mật Đường ôm hai đứa bé, đầu cô dụi vào bờ mai nhu nhược của hai con, nức nở.

"Mật Đường bảo bối, cha không đi theo chúng ta sao? Bà ngoại đâu? Ông nội đâu?" công chúa Phượng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mật Đường, sợ hãi mà hỏi.

"Bọn họ không đi, bọn họ ở lại đường uyển! người phải đi, chỉ có ba chúng ta. Chỉ cần chúng ta đi, tất cả sẽ được giải quyết." Mật Đường lau nước mắt, mỉm cười giải thích. Chỉ cần cô biến mất cùng các con, Tiêu tử phượng sẽ thấy nhẹ nhỏm hơn. kế hoạch trả thù Đường Uyển, sẽ dừng lại. Đường Uyển sẽ bình tĩnh lại. người của Đường Uyển sẽ không còn nguy hiểm!

Mật Đường không mang mẹ theo, là bởi vì cô không muốn mẹ đi lang thang giống mình. Mẹ già rồi, không thể đi theo cô chịu khổ. Cô tin, Đường Long sẽ đối đãi mẹ cô như mẹ ruột!

"Bọn họ đều không đi, vậy con cũng không muốn đi! Mật Đường bảo bối, chúng ta cũng trở về Đường Uyển đi! Con muốn cha, cũng muốn ông nội cùng bà ngoại. Còn nữa..., con thích chú A Trung, con thích chơi với chú ấy." thái tử Long vừa nghe cha và những người khác đều muốn ở lại Đường Uyển, nó cũng không cần đi theo Mật Đường nữa.

"Thái tử Long, con không muốn đi, Mật Đường bảo bối cũng không muốn đi mà! Chẳng qua là chúng ta không còn cách nào nữa! Mẹ con chúng ta nhất định phải rời đi thôi! Chỉ có rời đi, con lớn lên rồi mới có cơ hội gặp cha con!" Mật Đường ôm thái tử Long cùng Công chúa Phượng, khóc òa lên.

"Mật Đường bảo bối, con không muốn đi. Thật vất vả con mới có cha, con không muốn rời xa cha!" thái tử Long cố chấp. Lòng của Mật Đường giống như bị đao ghim.

"Thái tử Long, Mật Đường bảo bối ôm chúng ta đi. Nhất định là sợ hai chúng ta lại bị mấy chú hư hỏng kia bắt được. Mật Đường bảo bối, mẹ đừng khóc. Công chúa Phượng sẽ đi với mẹ." công chúa Phượng giơ bàn tay nhỏ bé, giúp Mật Đường xoa xoa nước mắt. Cử động của bé, khiến Mật Đường rơi nước mắt nhiều hơn.

Một chiếc xe ô tô lên, treo bảng hiệu chạy hướng Nghiễm châu.

Vị trí gần cửa sổ, ba mẹ con Mật Đường ngồi đấy. Thái tử Long khóc đến nổi ngủ thiếp đi. Nó nằm trong lòng Mật Đường, vẫn không ngừng thút thít. Công chúa Phượng khéo léo ngồi bên cạnh Mật Đường, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe.

"Mật Đường bảo bối, mẹ nhìn cây kia đi, sao nó lại chạy lùi nhanh thế nhỉ? Nó có chân dài thế sao?" Con nít dù sao cũng là con nít, thấy chuyện mới vật lạ, sẽ quên nỗi buồn trong lòng.

"Công chúa Phượng, không phải là cây đang chạy, mà là xe đang chạy!" trong lòng của Mật Đường rất bi thương. Bi thương ấy mãnh liệt đè nén cô. Cô cảm giác lồng ngực của mình buồn buồn, giống như bị một khối đá lớn đè ép. Mặc dù cô không muốn nói chuyện, nhưng vẫn giải thích cho công chúa Phượng hiểu.

"Không phải là cây đang chạy? Vậy sao con vẫn cảm thấy cây đang chạy nhỉ?" công chúa Phượng lảm nhảm hỏi, chân mày Mật Đường bất giác nhíu lại."Công chúa Phượng, vấn đề này có liên quan đến kiến thức Vật lý. Khi con trưởng thành, học Vật lý thì con sẽ hiểu!"

"À. Khi nào con mới có thể học Vật lý?" hai mẹ con đang nói chuyện thì điện thoại Mật Đường vang lên. Điện thoại, là Đường Long gọi tới.