Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 173




Diệp Sơ Dương liền muốn rút tay ra khỏi tay đối phương nhưng rõ ràng Diệp Tu Bạch không cho cô cơ hội đó.

Người đàn ông kéo mạnh cổ tay cô sau đó cúi đầu xắn tay áo của thiếu niên lên hai lớp nữa.

Lúc này mới để lộ ra cổ tay trắng ngần, mịn màng của Diệp Sơ Dương.

Sau đó lại là một bàn tay khác.

Làm xong tất cả, Diệp Tu Bạch mới buông cô ra, sau đó đứng dậy cởi áo vest bên ngoài của mình ra vaứt lên đầu đối phương: "Mặc vào."

Ngay lập tức, khoang mũi của Diệp Sơ Dương tràn ngập mùi vị trên người của anh, khuôn mặt nhỏ bé của cô bất giác ửng hồng, cô lập tức kéo chiếc áo vest trùm trên đầu mình xuống.

Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn chiếc áo, muốn đưa trả lại cho đối phương nhưng nghĩ tới việc trên người mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rất dễ khiến người khác nắm được thóp, thế là cô liền cám ơn chú út nhà mình, khoác áo lên người.

Áo của Diệp Tu Bạch quá lớn so với cô, mặc xong, khi ra khỏi phòng cứ giống như đang bay. Để không làm bỏng mắt những người khác trong phòng, Diệp Sơ Dương liền ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên sofa.

Trong phòng có một màn hình điện tử khổng lồ, trên màn hình xuất hiện hình ảnh cấu tạo của tầng một.

Đợi sau khi đấu giá bắt đầu, nhóm người Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy mọi thao tác ở tầng lầu bên dưới trên màn hình, nếu như tới khi đó nhìn thấy phí thủy ưng ý có thể ấn nút bên cạnh sofa để ra giá.

Có thể nói rằng, phòng riêng này ở mức độ nào đó cũng coi như đã bảo vệ thân phận của chủ nhân căn phòng.

Đầu tiên sẽ là đấu giá trước, sau đó mới tiết lộ bỏ thầu.

Diệp Sơ Dương không hứng thú với đấu giá, toàn bộ tâm tư của cô dồn hết vào bỏ thầu.

Dù sao thì cô cũng là người biết tính toán.

Đấu gia sẽ khiến cho giá cả vượt quá giá trị thật của vật phẩm, nhưng bỏ thầu thì chắc chắn tiền nào của nấy.

Chỉ có điều, cuối cùng còn phải xem có ai tranh giành với cô hay không.

Diệp Sơ Dương dựa vào sofa, nhìn màn hình lớn.

Lúc này người dẫn chương trình đang đứng trước micro, mỉm cười chào đón sự tham gia của tất cả mọi người.

Sau đó ống kính xoay một vòng, Diệp Sơ Dương nhướng mày: "Aizz."

Bỗng nhiên nghe thấy Diệp Sơ Dương lên tiếng, Diệp Tu Bạch cũng nhìn lên màn hình theo cô.

Khi ống kính lướt qua, anh nhìn thấy rõ cô gái ở trong thang máy lúc trước. Cô gái đó đang thản nhiên dựa vào một chiếc ghế dựa sau lưng, mái tóc uốn cong bồng bềnh màu vàng và đôi môi đỏ thắm khiến cô ta càng trở nên thư thái.

Có thể nói rằng, có một phần ánh mắt ở tầng dưới không nhìn lên sân khấu mà là nhìn về phía cô gái kia.

Diệp Tu Bạch nhíu mày, bất ngờ nghe thấy tiếng nói có phần nghi hoặc thiếu niên bên cạnh: "Lúc trước khi gặp cô ta ở trong thang máy, cháu liền cảm thấy ngờ ngợ."

"Cái gì?" Diệp Tu Bạch quay lại nhìn cô.

Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền nhún vai, như thể vô cùng rầu rĩ: "Cháu không nhìn thấy tướng mặt của cô ta."

Không phải là không nhìn thấu mà là không nhìn thấy.

Thân là thầy phong thủy, Diệp Sơ Dương có thói quen khi nhìn người khác sẽ nhìn qua mặt đối phương trước. Nhưng khi ở trong thang máy, cô không nhìn thấy gì trên mặt cô gái đó cả.

Vốn dĩ còn muốn nhìn thật kĩ, kết quả là bị chú út nhà mình xách đi.

"Người này vẫn cần phải lưu ý một chút thì hơn." Diệp Sơ Dương lặng lẽ hai giây sau đó kết luận.

Nghe vậy Diệp Tu Bạch liền bật cười: "Vì thế áo của cậu tốt nhất hãy đốt sớm đi cho lành, tránh bị ám thứ gì không sạch sẽ."