Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 166




“Tình tiểu thư?”

Tại sao người phụ nữ này so với người trong kí ức của anh, giống nhau như thế?

Nhưng ngay lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.

“Pằng!” Một tiếng, cây súng trong tay Lôi Hoan Ni bỗng nhiên bắn ra một viên đạn.

Tay của cô không hề bóp cò, hiển nhiên là phát súng ngoài ý muốn.

Nhưng họng súng lại nhắm ngay tim của Hoắc Nhất Hàng!

Tiếng súng vang lên trong nháy mắt, Vân Khuynh theo bản năng nhào tới người Hoắc Nhất Hàng, cô không muốn Hoắc Nhất Hàng chết.

Hoắc Nhất Hàng cũng nhanh chóng phản ứng lại, đột nhiên ôm Vân Khuynh xoay người, đưa lưng về phía viên đạn đang bay tới và nhanh chóng tránh khỏi, thế là, viên đạn kia, chỉ xẹt qua cánh tay của Hoắc Nhất Hàng, rơi xuống mặt đất, nhuộm ra một màu đỏ.

Hoắc Nhất Hàng sững sờ —— Đây chẳng phải là đạn giấy dùng cho quân đội diễn tập sao?

Màu sắc là vì thể hiện “trọng thương” hoặc “tử trận”, trên thực tế, cũng không có lực sát thương quá lớn, khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng cho con người cực kì nhỏ.

“Lôi Hoan Ni, nha đầu cô lại dám nổ súng thật?” Mặt Giang Mạc Thần lập tức sa sầm, hung tợn gọi: “Các anh em, chơi chết bọn họ!”

“Khoan đã!” Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng hô lên cản họ lại.

Anh ôm Vân Khuynh xoay người, chỉ nghe thấy Lôi Đông Hãn đang nói với Lôi Hoan Ni nói: “Hoan Ni, nhìn thấy không? Sống chết trước mắt, bọn họ đều không chút do dự mà lựa chọn chết thay đối phương, em nói em yêu Hoắc Nhất Hàng, nhất định phải là anh ta, như vậy tình huống vừa rồi, em sẽ chết thay anh ta không?”

“Em......” Lôi Hoan Ni rất muốn nói cho Lôi Đông Hãn biết, cô bằng lòng.

Nhưng tầm nhìn của cô rơi trên người Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh, chợt do dự.

Cô sống tốt như vậy, tại sao phải vì người khác mà chết? Mặc dù người khác này là người đàn ông mà cô luôn muốn có, cô thích nhan sắc của anh, thích khí chất của anh, thích anh cái gì cũng không sợ, thích anh tiêu sái cuồng vọng, thích anh...... Thế nhưng dù thích đi nữa, mạng cũng mất rồi, còn thích được sao?

“Em không bằng lòng, đúng không?” Lôi Đông Hãn đem sự do dự của Lôi Hoan Ni thu vào mắt, thở dài một hơi, nói tiếp: “Hoan Ni, em là em gái của anh, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ em muốn cái gì, anh đều sẽ cố gắng thỏa mãn em, nhưng chuyện tình cảm, dù em có cưỡng ép đi nữa, cũng không phải là của em, huống chi, anh rõ hơn em, sự điên cuồng của em với Hoắc Nhất Hàng, càng nhiều hơn chính là không cam tâm!

Tính em thích khoe khoang, anh lại chiều hư em, nhưng phàm là thứ em nhìn trúng, em đều nhất định phải chiếm được, nhưng một khi chiếm được rồi, em có trân trọng sao? Em nói em muốn kết hôn với Hoắc Nhất Hàng, trăm phương ngàn kế cũng muốn anh ta ở lại Lôi gia, thế nhưng em có từng nghĩ qua, nếu như em thật sự kết hôn với anh ta, em sẽ an phận sống với anh ta sao? Em muốn biến anh ta thành đồ chơi mà em có thể cướp đoạt? Hay là chuẩn bị tốt cả đời đều đối diện với một mình anh ta?

Mặc kệ anh ta tốt hay xấu, em cũng bằng lòng suốt đời sống với anh ta không?

Nếu như thứ em thích chỉ là gương mặt kia của anh ta, con người rồi cũng sẽ già, em hãy đi xem thử những gương mặt đầy nếp nhăn của những người già kia, gương mặt kia sẽ không trẻ đẹp như vậy hoài!

Anh hai dù có dùng hết toàn bộ lực lượng của Lôi gia, bắt anh ta ở lại thành phố C, ở lại Lôi gia, em thật sự sẽ vui vẻ sao? Hay là giống như những món đổ chơi nhất quyết muốn có được mà em đã vứt bỏ trước khi, như vật nuôi vậy, chỉ ham muốn cái mới mẻ vài ngày, sự mới mẻ không còn, thì cái gì cũng không còn.

Có lẽ em cảm thấy cho dù là vậy, cũng không sao, Lôi gia có tiền, có thế lực ủng hộ em làm như thế, nhưng phàm là những thứ về vật chất, em làm như thế, anh hai sẽ không có ý kiến gì, nhưng con người không giống, con người có suy nghĩ, có linh hồn, con người cần có trách nhiệm với hành vi của mình! Con người không phải thứ tùy tiện bị em quăng ở một góc nào đó thì sẽ hoàn toàn im lặng.

Hoan Ni, anh nói nhiều như thế, em hiểu được ý của anh hai không? Em có phải còn kiên trì muốn anh hai ra lệnh người của Lôi gia đi liều mạng với Hoắc Nhất Hàng không, dùng máu của những người ở chung với em hằng ngày đi đổi lấy sự tham luyến không thiết thực của em?” -----Nhóm dịch: Boss - app iNovel-----

Lôi Đông Hãn chưa bao giờ nói nhiều thế này với cô về chuyện cô theo đuổi Hoắc Nhất Hàng, hơn nữa còn trong tình huống đôi bên giằng co, có thể nổ ra một trận đại chiến bất cứ lúc nào.

“Anh hai, anh đụng qua súng của em?” Lôi Hoan Ni trầm mặc nửa ngày, hỏi một câu như thế.

“Đúng!” Lôi Đông Hãn gật đầu: “Anh đụng qua súng của em, còn đổi hết đạn trong súng của em thành đạn giấy.”

Lúc anh mới vừa bắt đầu biết Hoắc Nhất Hàng lấy mất cơ mật của Lôi gia, phản ứng đầu tiên đúng là trực tiếp giết hết bọn người Hoắc Nhất Hàng! Nơi này là thành phố C, địa bàn của Lôi gia, khả năng đem giết hết bọn người Hoắc Nhất Hàng vẫn rất lớn.

Nhưng sau khi giết xong thì sao? Thế lực của Hoắc Nhất Hàng lớn cỡ nào, anh cũng không biết, nhưng ít ra không kém hơn với Lôi gia, anh giết Hoắc Nhất Hàng, giết Giang Mạc Thần, Hoắc gia và Giang gia nhất định sẽ tìm anh báo thù, Lôi gia dù có tránh được bị báo thù, cũng tránh không khỏi thế lực thứ ba thừa nước đục thả câu.

Lôi gia, sẽ thật sự biến mất khỏi thế giới này!

Lôi Đông Hãn anh không sợ chết, nhưng ngàn vạn tính mạng của Lôi gia kia thì sao đây? Sẽ bỏ mạng hết chỉ vì lòng ích kỷ của Lôi Hoan Ni sao?

Nếu là như vậy, anh còn xứng làm gia chủ của Lôi gia sao?

Anh không không thấy có lỗi với tổ tiên của Lôi gia dưới suối vàng sao?

Sau khi suy xét kỹ, Lôi Đông Hãn quyết định cược một trận như thế!

Hoắc Nhất Hàng yêu vợ anh ta nhiều như, chắc hẳn anh ta và vợ anh ta sẽ không để cho anh thất vọng, anh muốn dùng một trận thực chiến tàn khốc để rồi cuối cùng khuyên em gái nhà mình một lần, nhưng không thể làm tổn thương Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh, nếu không, chuyện này sẽ không còn đường quay đầu!

Cuối cùng, anh lựa chọn ra tay với cây súng của Lôi Hoan Ni.

“Hoan Ni, nếu như anh không có đổi đạn trong súng của em thành đạn giấy, và nếu như phản ứng của Hoắc tiên sinh không đủ nhanh, bây giờ người chết, nhất định là......” Nói đến đây, Lôi Đông Hãn quái lạ nhìn Vân Khuynh một chút, mới nói: “Nhất định là Vân tiểu thư! Cô ấy có thể lấy tính mạng đi bảo vệ Hoắc tiên sinh, đây mới là tình yêu thật sự!”

Anh xoay người, nhìn chằm chằm đôi mắt của Lôi Hoan Ni: “Bây giờ, anh hai hỏi em lần cuối cùng, em có chịu từ bỏ Hoắc tiên sinh không, triệt để chấm dứt hi vọng với anh ta?”

“Em......” Tâm trạng Lôi Hoan Ni cực kỳ phức tạp.

Đúng! Anh hai nói không sai, cho tới bây giờ đều là cô cố chấp yêu Hoắc Nhất Hàng, thế nhưng rốt cuộc là bởi vì cô thật sự thích anh ta, hay là bởi vì không cam tâm việc từ đầu đến cuối chưa có được anh ta? Cô rối quá......

Nhưng cô biết là, cô sẽ không bằng lòng chết vì Hoắc Nhất Hàng!

Nhưng Vân Khuynh không chỉ bằng lòng, mà còn không chút do dự đi làm, bọn họ, đúng là tình yêu thật sự chăng?!

“Anh...... nếu như, em nói không chịu thì sao?” Lôi Hoan Ni hỏi ngược lại Lôi Đông Hãn một câu như thế.

Đáy mắt Lôi Đông Hãn trong nháy mắt tràn ngập sự thất vọng cùng bi thương: “Vậy em hãy rời khỏi Lôi gia đi!”

“Cái gì?” Lôi Hoan Ni không hiểu ý của Lôi Đông Hãn: “Anh, anh đây là......”

“Hoan Ni, anh là anh hai của em, anh cưng chìu em nhiều năm như thế rồi, em đã trưởng thành rồi, anh cũng coi như là không có phụ lời dặn của ba mẹ, nhưng anh vẫn là gia chủ của Lôi gia, anh không thể để cho Lôi gia bởi vì lòng ích kỷ của em mà sụp đổ hoàn toàn, thật ra, những năm này, vì thành toàn lòng ích kỷ của em, anh đã làm rất nhiều chuyện trái với gia quy, nhưng bởi vì bây giờ Lôi gia là anh làm chủ, không có bất kỳ người nào có thể chỉ trích hai anh em chúng ta mà thôi.

Nhưng nếu như em chấp mê bất ngộ, anh không thể bởi vì một mình em, làm mất đi cơ nghiệp trăm năm và hàng ngàn hàng vạn tính mạng của Lôi gia! Em cứ vậy rời khỏi Lôi gia, anh chỉ coi như...... Chưa từng có đứa em gái là em!”

Lôi Hoan Ni liền luống cuống.

Phải biết, anh hai nhà mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nói lời nặng như thế với cô!

Anh lại...... không cần cô em gái này sao?

“Anh, em là em gái của anh!” Lôi hoan Ni trừng lớn đôi mắt, mắt ươn ướt: “Anh muốn đuổi em ra khỏi Lôi gia sao?”

Đụng tới nước mắt của Lôi Hoan Ni, Lôi Đông Hãn suy cho cùng vẫn có chút không đành lòng: “Anh chỉ là cho em lựa chọn, chọn anh hai chọn Lôi gia, hay là chọn một người đàn ông căn bản không hề thích em!”

Nói xong, anh cảm thấy không có biểu đạt ý của mình 1 cách chính xác, lại bổ sung thêm hai câu: “Lôi hoan Ni, em nên thấy may mắn rằng em là em gái của anh, nếu không, chỉ việc em đưa người ngoài vào thư phòng của anh, để lộ cơ mật của Lôi gia, đủ để em chết mấy lần rồi!”

“Hoan Ni, anh không ép em, em lớn rồi, có suy nghĩ của mình, cũng nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình và chuyện của mình, vậy thì từ hôm nay trở đi, em chọn đi!”

“Anh! Anh căn bản không có cho em chọn!” Lôi Hoan Ni bất mãn kêu lên: “Nếu như em chọn Lôi gia, em nhất định sẽ mất đi cơ hội có được Hoắc Nhất Hàng, nếu như em chọn Hoắc Nhất Hàng, anh sẽ đuổi em ra khỏi Lôi gia, em lấy gì để theo đuổi anh ấy chứ?”

“Còn biết mọi thứ em có đều là Lôi gia cho em, não còn chưa hư hết.” Lôi Đông Hãn chỉ là lạnh nhạt nói: “Theo như anh biết, vợ của Hoắc Nhất Hàng Vân Khuynh tiểu thư, cũng là sau khi rời khỏi sự bảo bọc của gia đình mới gả cho Hoắc Nhất Hàng, vả lại, sự bảo bọc trong nhà của cô ấy căn bản không thể so sánh với em! Rời khỏi Vân gia, cô ấy vẫn là Vân Khuynh, nhưng em rời khỏi Lôi gia, thì cái gì cũng không phải. Cho nên, em phải suy nghĩ kỹ.”

“Anh!” Lôi Hoan Ni lại giọng gọi Lôi Đông Hãn một tiếng, trong lòng cô tức giận, ngoài mặt thì cứng ngắc.

Lời của anh hai, căn bản không nể mặt cô, mặc dù anh nói...... đều là sự thật......

Nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, Lôi Hoan Ni cuối cùng rất không cam tâm trừng Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh một cái, giậm chân một cái, bỏ lại một câu liền xoay người chạy.

“Từ bỏ thì từ bỏ, Lôi Hoan Ni tôi cũng không phải không gả đi được! Hoắc Nhất Hàng, anh không cưới tôi, sau này anh sẽ hối hận!”

Lôi Đông Hãn cuối cùng thở dài một hơi, sau khi bình tĩnh lại, mới lạnh giọng ra lệnh: “Bỏ hết vũ khí xuống!”

Người của Lôi gia nhìn đối diện một chút, có chút do dự, nhưng vẫn không làm trái mệnh lệnh của Lôi Đông Hãn.

“Hoắc tiên sinh, Giang tiên sinh, Vân tiểu thư, rất xin lỗi, không có thương lượng trước với mọi người, đã sắp xếp một trận như thế......” Lôi Đông Hãn giải thích: “Em gái tôi đã bị tôi chiều hư. Chuyện hôm nay, tôi thấy chấm dứt tại đây đi!”

“Anh nói chấm dứt thì chấm dứt sao?” Giang Mạc Thần sa sầm mặt” Anh đúng là vì em gái nhà anh mà hao tổn tâm sức, nhưng anh dọa phải em gái nhà tôi rồi, vụ này tính sao đây?

- ------Nhóm dịch: Boss - app iNovel------