Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 172




63172.

“Phó viện trưởng, tôi không có ý gì đặc biệt” Vân Khuynh nhẹ nhàng nói: “Ngài chỉ cần bảo bệnh viện phụ trách bệnh tình của Tô Tương nói cho tôi biết tình trạng thực tế bệnh tật của bà ta là được.”

“Vậy được thôi!” Phó viện trưởng nói, hướng ra ngoài cửa kêu: “Bác sĩ Dương, anh vào đây một lát!”

Người bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào, anh đã biết ông kêu anh vào đây làm gì, trực tiếp mở miệng: “Lần đầu tiên Tô Tương vào bệnh viện chúng tôi kiểm tra, chỉ tra ra là đang suy thận giai đoạn giữa, nhưng lúc đó bác sĩ điều trị chính của bà ta không phải rôi, nhưng liên quan đến tình trạng khi đó của bà ta tôi cũng có tìm hiểu qua, nếu mà khống chế thích hợp, sẽ không chuyển qua ác tính nhanh như thế.

Nhưng không biết nguyên nhân gì, lần thứ hai bà ta vào viện, đã vào thời kỳ cuối, suy thận thời kỳ cuối, đã chuyển sang nhiễm độc nước tiểu, hiện tại trên phương diện y học, là không thể điều trị trực tiếp, rửa máu có thể tạm thời cứu được mạng sống, giảm bớt chút đau khổ của bệnh nhân, nhưng cũng đồng thời đối với sức khỏe của bệnh nhân có nguy hiểm rất lớn, quốc tế hay trong nước đều công nhận phẫu thuật ghép thận, khả năng khỏi khá là cao, nhưng chi phí lại không nhỏ, quan trọng hơn, là phải có nguồn thận thích hợp.”

Nói tới đây, bác sĩ Dương ngừng một lát, nói tiếp: “chồng của bà Tô Tương là Vân Bính Hoa đã thử qua nguồn thận, nhưng không thành công.”

“Nếu tìm được nguồn thận thích hợp, chi phí phẫu thuật tốn bao nhiêu?” Vân Khuynh hỏi.

Bác sĩ Dương nhìn phó viện trưởng, đáp: “Trước sau ước tính cỡ 3 triệu.”

Khóe miệng của Vân Khuynh nhẹ móc lên, tinh thần có chút nhạo báng.

Thì ra, chỉ cần 3 triệu.

Nghĩ khi đó, Tô Tương tặng Dương Liễu món quà sinh nhật, cũng hơn con số này cả mấy lần, cô không thể ngờ được, hôm nay, bà ta chỉ vì không có 3 triệu, chỉ còn có thể đau khổ chờ chết!

“Nếu theo tình trạng Tô Tương, không làm cấy ghép thận, thì có thể sống bao lâu?” Hoắc Nhất Hàng hỏi.

Bác sĩ Dương nghĩ rồi đáp: “Nếu theo tôi đoán, không quá một năm, nhưng cảm xúc bà ta không ổn định, giấc ngủ cũng không tốt, điều này sẽ làm tăng tình trạng bệnh, cho nên, cũng có thể rất nhanh sẽ…”

“Bọn họ thiếu bác sĩ bao nhiêu tiền?” Hoắc Nhất Hàng lại hỏi.

“79 nghìn.”

Vân Khuynh nghe con số đó, lại cười nhạo báng một lần nữa.

Nhưng trong mắt lại có chút gì đó bi thương.

Hoắc Nhất Hàng trầm ngâm một lúc, nói: “Tô Tương nợ tiền của bệnh viện, tôi sẽ trả giúp bà ấy, ngoài ra, tôi trả thêm cho các người 10 triệu, 3 triệu để tìm nguồn thận, để bà ta chữa bệnh, tiền còn lại, các người cứ giữ lấy, cho những người không có tiền thanh toán viện phí sử dụng.”

“Nhất Hàng.” Vân Khuynh chuyển đầu, nhìn Hoắc Nhất Hàng.

Hoắc Nhất Hàng nắm chặt tay cô, ngữ khí dịu dàng nói: “Khuynh Khuynh, anh biết em lương thiện, cho dù họ không phải cha mẹ em, em nhìn thấy, cũng sẽ giúp họ, chẳng qua là ít tiền, cho được thì cho đi, tự mình yên tâm là dược.”

Trong lòng Vân Khuynh bỗng thấy ấm áp, cô biết, Hoắc Nhất Hàng hiểu cô.

Bất kể Tô Tương và Vân Bính Hoa đối xử với cô như thế nào, nhưng việc đã qua, cô không mong họ tốt lên, cũng không mong họ tệ đi, chỉ là hôm nay thấy họ lâm vào tình trạng tệ hại như thế, cho chút tiền, cũng nên thôi.

“Được” Vân Khuynh gật đầu: “Vậy cứ quyết định thế đi, nhưng những thứ này, anh đưa là được.”

“Của anh chả phải của em sao.” Hoắc Nhất Hàng đỡ cô đứng dậy: “Đừng phân biệt rõ như thế, chúng ta là vợ chồng, đều là người một nhà.”

Lúc này, lại có một y tá vội chạy tới, bất ổn nhìn Vân Khuynh và Vân Khuynh, tiến đến tai của bác sĩ Dương, lại nói câu gì đó, sắc mặt bác sĩ Dương bỗng thay đổi: “Ai cho cô ta tự đưa ý kiến vậy!”

“Bác sĩ Dương, sau khi bác sĩ Thẩm biết quan hệ của họ, cho rằng cô ta qua đây là để thử nguồn thận mới…”

Y tá chưa nói hết câu, lại khẩn trương nhìn Vân Khuynh một cái, cúi thấp đầu, không biết làm sao.

“Lúc Khuynh Khuynh làm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, các người đã tự ý tiến hành thêm hạng mục thử nguồn thận?” Hoắc Nhất Hàng lập tức đoán được ý của cô y tá.

“Đúng.” Bác sĩ Dương chỉ đành cúi đầu nói: “Ngài Lôi, vô cùng xin lỗi, tôi có dẫn dắt một người bác sĩ thực tập quá không hiểu chuyện, biết cô Vân và Tô Tương trước đây có quan hệ, nghĩ rằng đương nhiên nguồn thận của cô Vân sẽ thích hợp, nên đã tự ý thêm một hạng mục…”

“Cái gì?” phó viện trưởng cũng tức giận: “Chính là bác sĩ tiểu Thẩm chân tay vụng về đó sao?”

“Phó viện trưởng, Thẩm Ý chỉ là muốn biểu hiện một chút, do sau khi cô đến bệnh viện, lúc nào cũng…” Bác sĩ Dương rõ ràng muốn giúp đệ tử mình đỡ lời.

“Anh còn nói giúp cô ta, Anh không biết tự mình thêm hạng mục khám cho bệnh nhân là việc cấm tại bệnh viện sao?” Phó viện trưởng nói: “Anh giờ về nói với cô ta, bệnh viện chúng ta không cần loại bác sĩ trẻ gấp rút lập công, để cô ta đi đi!”

Chả dễ gì Vân Khuynh đến bệnh viện khám sức khỏe, Hoắc Nhất Hàng lại nguyện ra tiền cho bệnh viện, nếu vì một thực tập sinh mà làm cho Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng phẫn nộ, tiền không nói làm gì, hai người này ở Vinh Thành có sức ảnh hưởng lớn như thế, chỉ cần làm gì đó nhẹ thôi, bệnh viện ở Vinh Thành này sẽ không thể mở được nữa!

“Kết quả đối chiếu ra sao rồi?” Vân Khuynh đột nhiên hỏi một câu.

“Không hợp!” y tá lập tức nói: “Cô Vân, nguồn thận của cô không hợp với Tô Tương, một chút cũng không, cô ta chỉ là thấy cô khỏe mạnh như vậy, không biết cô vì sao còn đến đây kiểm tra, nên cho rằng cô muốn thử nguồn thận…”

Y tá chắc là có quan hệ không tệ với bác sĩ thực tập đó, lúc này, cũng giúp cho bác sĩ thực tập đó nói thêm vài câu tốt đẹp.

Hoắc Nhất Hàng hiện rõ ràng đang thở một hơi dài, chính lúc nãy, anh còn lo lắng nguồn thận của Vân Khuynh và Tô Tương thích hợp, câu nói đó, nếu Vân Khuynh mềm lòng, sẽ muốn hiến thận cho Tô Tương?

Trên người Vân Khuynh, anh chính là ích kỉ, anh không hy vọng cô tiếp tục chịu thêm bất kỳ tổn thất nào, huống hồ là một quả thận, đối với sức khỏe chắc chắn có tổn hại rất lớn.

“Đã là không hợp, còn chạy qua đây làm gì, còn không đi ra!” Phó viện trưởng cũng thở một hơi, đối với việc Tô Tương và Vân Bính Hoa đã từng nói gì với Vân Khuynh, ông đương nhiên cũng biết gì đó, ông không cho rằng Vân Khuynh nên hiến thận cho Tô Tương, nhưng nếu Vân Khuynh và Tô Tương hợp nhau, Vân Khuynh lại tự mình tình nguyện, Hoắc Nhất Hàng chắc chắn sẽ không vui.

Ai mà vui vẻ để người vợ mình yêu móc một quả thận đi cứu một người không tốt với cô ấy chút nào chứ?

Y tá ngập ngừng một lát, lại nhỏ tiếng nói: “Tôi qua đây, không chỉ vì độ không tương thích của cô Vân và Tô Tương không hợp…tỉ lệ đó còn quá thấp, bác sĩ Thẩm nghi ngờ, lại làm giám định ADN… phát hiện cô Vân, Tô Tương và Vân Bính Hoa không có hút quan hệ huyết thống…”

Câu nói cuối, cô nói rất nhỏ rất nhỏ, đầu cúi thấp, không dám nhìn vào mọi người.

“Cô nói gì?” Mọi người đều ngạc nhiên.

Vân Khuynh càng mở to mắt: “Cô nói lại lần nữa!”

Cả người của cô y tá đều run lên.

Bên ngoài lại tiến vào một bác sĩ nữ còn rất trẻ.

Cô chào hỏi với phó viện trưởng và bác sĩ Dương trước, rồi đứng bên cạnh y tá, nói với Vân Khuynh: “Cô chính là Vân Khuynh Vân tiểu thư đúng không, chào cô, tôi là Thẩm Ý, lời các người nói, tôi vừa nghe thấy ở ngoài cửa rồi…tôi tôi thật sự xin lỗi, tôi trước tiên không biết cô không phải đến đây để thử thận, nên đã tự ý làm cái đó giúp cô…tôi rất xin lỗi! Việc này là do tôi tự làm, tôi sẽ rời khỏi bệnh viện, xin cô và ngài Hoắc đừng vì tức tôi mà trách tội thầy Dương và bệnh viện.”

Cô nhận lỗi của mình trước, sau đó tỏ rõ thái độ của mình, coi như là chịu trách nhiệm.

“Giám định quan hệ là chuyện gì?” tâm tư của Vân Khuynh đã không còn ở vấn đề nguồn thận nữa.

Thẩm Ý lập tức đưa đồ ra cho Vân Khuynh xem: “Đây là kết quả giám định, rất xin lỗi chủ yếu là do độ tương thích của Vân Khuynh và Tô Tương quá thấp, thậm chí không có chút tương thích nào giữa Vân Khuynh và Tô Tương, theo lý mà nói, loại tình huống này chỉ xảy ra khi không có quan hệ huyết thống, cho nên, tôi nhất thời nghi ngờ, nên dùng mẫu máu của hai người đi xét nghiệm huyết thống, vì để có kết quả chính xác hơn, tôi đã làm, cuối cùng kết quả là_ Cô không phải con gái Tô Tương, cũng không phải con gái của Vân Bính Hoa.”

Vân Khuynh nhìn kết luận không phải quan hệ ruột thịt trên giấy giám định, không thể tin được: “Nhưng sao có thể thế được? Trước đây tôi còn truyền qua máu cho Tô Tương, nhóm máu của tôi và Tô Tương là giống nhau mà.”

Bao nhiêu năm nay, cô ở Vân gia luôn cẩn thận dè dặt, từng kỳ vọng Tô Tương và Vân Bính Hoa trong thời gian dài như thế, nhưng giờ lại phát hiện, cô vốn không phải con gái của Tô Tương và Vân Bính Hoa? Sao lại có thể chứ?

Tô Tương và Vân Bính Hoa mở miệng ra là nói khi đó đã khó khăn cực khổ như thế nào để đưa cô đến thế giới này, chịu bao nhiêu cực hình, sao lại có chuyện đó được?

Liên quan đến việc này, họ biết nội tình? Hay không biết nội tình?

Nếu biết nội tình, sao họ lại đối xử với cô ta như vậy?

Nếu không biết nội tình, vậy, cô là con ai?

Cô uất ức bao nhiêu năm ở nhà họ Vân, vậy nên tính lên đầu ai?? Cội nguồn của cô, lại ở đâu?

“Khuynh Khuynh, đừng nôn nóng.” Hoắc Nhất Hàng vội nắm chặt tay của Vân Khuynh, dịu dàng nói: “Nếu giám định AND là thật, vậy chắc chắn là có chỗ nào xảy ra vấn đề anh ủng hộ em tìm Tô Tương và Vân Bính Hoa hỏi cho rõ, nhưng em phải bình tĩnh trước, anh và mẹ, sẽ đi cùng em, được không?”