Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 316




Nói xong, anh làm bình thản nói thêm: “Phòng khách có điện thoại, e có thể kiện a, có thể kêu cảnh sát đến bắt a, xem a có bị buộc tội bắt cóc hay giam cầm phi pháp gì đó… đều tùy e. Nhưng chỉ cần a còn ở đây 1 ngày, e đừng nghĩ đến việc rời xa anh.”

Những chữ sau anh nói rất mạnh, dùng lực rất lớn. Tưởng cô gái trong ngực sẽ có phản ứng dị thường gì, thậm chí phản kháng.

Nhưng cô k động đậy gì, chỉ im lặng nhìn bóng in ngược của anh trên kính, cười,

“A dám nói vậy, là khẳng định tôi k dám?”

Nếu k phải con cô trong tay a, còn nhờ chuyên gia chữa trị, sao cô có thể ở lại?

Nhưng con quả thật là điểm yếu duy nhất của cô bây giờ, cô thật sự k dám.

Tâm trạng cứ thế bị người khác nhìn thấu, Tống Tây Hoa khó thở 1 lúc, lòng cũng đau từng cơn.

“Đúng” Giọng a trầm xuống, khàn đặc: “NHan Nhan, a cược e k dám. Vì e k nỡ con, cũng k nỡ…” Cố Lạp.

2 chữ sau, đột nhiên a nghĩ đến khiến mình đau xót.

Vợ yêu của mình, bây giờ toàn tâm toàn ý vì đàn ông khác, chỉ tin đàn ông khác, nhìn anh như nhìn thấy mãnh thú, dư vị này, k tự mình trải nghiệm sẽ k biết đau đến mức nào.

Lâu sau, a mới mở miệng lần nữa: “Đừng rời xa anh, được không?” A ôm cô chặt hơn, “Đừng rời xa anh, đừng ở bên Cố Lạp, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không!”

“Không rời xa?” Ngữ điệu cô cao lên, như là chỉ vì k hiểu, cho nên hỏi lại, “Bi a nhốt ở đây vĩnh viễn làm 1 con chim sẻ vàng nghe lời sao?”

“Bắt đầu lại từ đầu? Tống Tây Hoa? A cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu lại sao?”

Tống Nhan tuy k muốn thừa nhận, nhưng lúc nói đến đây, trong lòng lại có chút hi vọng đáng thương, hi vọng, a có thể phản biện gì đó, đây như 1 loại phản ứng theo bản năng, như là từ ban đầu đến giờ hi vọng của cô chưa từng bị phai mờ vậy.

Cô cũng cho rằng, lần này, lại nhận được sự thất vọng.

Sau đó, Tống Tây Hoa k chút do dự nói: “Đương nhiên có!”

Tay của nam nhân quay mặt cô lại, nhìn sâu vào mắt cô: “Nhan Nhan.” Tư thế đó, nhìn vào khiến người khác ngộ nhận anh đang cúi đầu hạ giọng, “Chúng ta đương nhiên có thể bắt đầu lại, anh biết trước đây anh đối với e k tốt, vậy lần này, đổi lại a đối tốt với e, sẽ k khiến e k vui, k tổn thương e, cũng k làm chuyện khiến e k thích, được k?”

“Ha~” Tống Nhan cười lạnh 1 tiếng: “A cảm thấy bây h a đang làm chuyện k khiến tôi k vui, k tốn thương tôi? Coi tôi như phạm nhân nhốt ở đây? K cho ng lo lắng cho con như tôi gặp con?”

“A k có yêu cầu khác, ngoài 1 điều là đừng rời xa anh.” Tống Tây Hoa buồn bã nói: “E k tin anh?”

Tống Nhan nhẹ nhàng nói: “Tin? Tống tiên sinh cảm thấy câu hỏi này nên hỏi tôi sao? K bằng hỏi mình trc?”

Cô nói cô k cố ý đẩy Vân Khuynh, anh k tin, ngay bờ vực sống chết, a cũng k tin, lại nói về niềm tin với cô, thật mắc cười!

K fai chỉ ở lại đây sao? K fai ngủ cùng a sao? So với việc 5 năm nay đêm đêm gặp ác mộng, và hành hạ mỗi lần con chịu đau khổ, thì tính là gì?

- -- Lần này, Tống Nhan học ngoan rồi, k phản kháng Tống Tây Hoa, trực tiếp chiến tranh lạnh.

“Tôi mệt rồi, ngủ!”

Cô đẩy a ra, tự bò lên giường, đối diện anh nằm xuống.

Tống Nhan cứ ngoan như vậy, yên tĩnh vậy, nhưng trong lòng Tống Tây Hoa, càng khó chịu hơn, sự ngoan ngoãn và yên tĩnh này của cô, như là băng lạnh, giữa 2 người có 1 bức tường băng, a đến gần rất lạnh, hình là làm thế nào cũng k tan chảy đc. Nhưng a vẫn đến gần, nằm sau cô, ở sau ôm lấy eo gầy đến như chỉ còn bộ xương: “A ôm e, ngủ đi, điện thoại a cũng mở 24h, tin liên quan đến con, chỉ cần k có đth gọi qua, chính là tin tốt, anh canh chừng.”

“E ngủ thật tốt, bồi dưỡng tinh thần thật tốt, đợi tiểu Hy tỉnh dậy, thấy tinh thần của e, mới yên tâm hơn tí được. Nó là đứa trẻ hiểu chuyện, cũng k muốn thấy mẹ mình tiều tụy đâu.”

Tống Nhan k nói chuyện, lòng an tĩnh nhiều.

Những bác sĩ đó nói qua, chuyên gia đó rất lợi hại, chỉ cần Tống Tây Hoa mời đc ng đến, tiểu Hy nhất định có hy vọng.

Đúng vậy, tiểu Hy luôn là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, cô k thể để tiểu Hy thấy bộ dạng này của mình.

Vậy thì ngủ thôi…

Bị Tống Tây Hoa ôm lấy, Tống Nhan tưởng mình sẽ ngủ k yên, nhưng sự thật, đến ác mộng cô cũng k có, cho đến sáng hôm sau, cô mở mắt, cảm thấy tinh thần mình tốt hơn nhiều.

Lòng cô có chút đau xót, cô vẫn ỷ lại anh sao? Dù cho bị ng này tổn thương đến k còn gì?

“Tống Tây Hoa” cô đột nhiên mở miệng, nam nhân phía sau đột nhiên tỉnh, âm mũi còn rất nặng, ôm chặt cô hơn: “Hừ? Nhan Nhan”

Tống Tây Hoa nhìn đồng hồ 1 tí, giải thích: “Nửa tiếng trc a mới nói chuyện với chuyên gia, tình trạng bệnh của tiểu Hy thông qua phân tích cụ thể hơn, là do sự ứ máu trong não tạo ra, chỉ cần làm tan máu ứ đọng, thì sẽ tỉnh, chuyên gia ước tính rằng cơ hội thành công là trên 50%, e biết đấy, điều này có nghĩa là có hy vọng. Trưa nay, phương án chữa trị sẽ có, trước mắt là kết hợp trị liệu giữa y học Trung Quốc và Tây y... "

Nghe Tống Tây Hoa mắt chưa mở hết, giải thích 1 đống, Tống Nhan khẽ ngây người.

Tiểu Hy được cứu rồi? Mắt cô đầy lệ, nó sẽ k thành ng thực vật.

Mà Tống Tây Hoa, vì tin này, canh cả đêm?

“Bây giờ anh không còn cảm thấy Tiểu Hy là tai nạn mới có rồi? Anh… coi nó là con rồi?” Lúc hỏi câu này, giọng Tống Nhan rất bình thản, bình yên.

Như là dù đáp án của Tống Tây Hoa là gì, cô cũng chấp nhận.

Nhưng chỉ cô biết, lúc này, tim cô đập nhanh đến mức nào….