Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 108: Vô Song thổ lộ




“Ưm. .” Trong mông lung, bị động tác của Vô Song quấy nhiễu, Tống Ngâm Tuyết vô lực mở mắt, muốn xem rốt cuộc có chuyện gì.

“Tuyết Nhi. . .” Giọng nói thấp mị, tràn ngập từ tính có sự đè nén dục vọng, khắc chế xúc động, trầm thấp vang lên bên tai Tống Ngâm Tuyết. Vô Song lúc này, khẽ cắn vành tai nàng, thỉnh thoảng lại liếm gặm vài cái, không khỏi khiến thân thể nàng run rẩy, tê tê dại dại một hồi.

“Vô Song, đừng. . . .” Tựa hồ không chịu được sự kích thích như vậy, môi son Tống Ngâm Tuyết hé mở, mềm nhẹ mà nói. Nghe vậy, Vô Song cười xấu xa, một tay nhẹ nhàng đặt trên một khỏa rất tròn chậm rãi xoa nắn, một tay nắm tay của nàng đặt trên khuôn mặt tuấn tú của mình, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, “Tuyết nhi đừng cái gì?”

Khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích!

Tống Ngâm Tuyết lúc này, giương mắt nhìn Vô Song trước mắt tươi cười tràn đầy nhu hòa, nhưng động tác ngôn ngữ lại cực kỳ tà ác khiêu khích, trong lòng tức giận liếc mắt, cố ý khiêu khích trả lời: “Đừng quá sức!”

“Qúa sức? Ha ha, thì ra Tuyết Nhi quan tâm ta như vậy? Ta thật sự rất vui vẻ a! Bất quá Tuyết nhi nàng yên tâm! Ta đây thân thủ rất tốt, cho dù làm thêm mấy lần nữa cũng không có vấn đề gì!”

Biết nàng không phục cố ý làm mình nghẹn họng, Vô Song cười vui vẻ, hắn không để ý Tống Ngâm Tuyết bất mãn kháng nghị. Nhu hòa kéo tay của nàng xuống, tiếp đó cúi đầu tập kích hồng anh trước ngực nàng, vong tình chăm chú gặm nhẹ, mút vào.

Cánh tay thon dài trắng noãn, không ngừng chạy trên thân thể uyển chuyển, nhen nhóm từng ngọn lửa tình mãnh liệt, tựa hồ như vĩnh viễn vẫn cảm thấy không đủ, Vô Song lúc này, tham lam ve vuốt thân thể hoàn mỹ kia. Bị Vô Song quấy thân thể mơ hồ có chút khác thường, trải qua một đêm triền miên tối hôm qua, Tống Ngâm Tuyết hiện tại đã rõ ràng minh bạch loại khác thường này là cái gì! Cho nên trong lòng có chút tức giận, có chút bất đắc dĩ lại có chút ảo não, thất bại.

Thân thể đã đau nhức đến không chịu nổi, thực tế hạ thân trải qua cả đêm cuồng dã va chạm, giờ phút này càng đau giống như tê liệt.

Nàng thật sự không thể tiếp nhận bất cứ hoan ái gì nữa rồi, thân thể vừa mới trải qua việc đời này, lúc này thật sự đã đạt đến cực hạn.

Chính là tuy nói như thế, nhưng một khi mới nếm thử trái cấm, loại tư vị mỹ diệu, ngọt ngào liền dễ dàng khiến người ta nghiện, cho nên Tống Ngâm Tuyết lúc này cảm thấy rất ảo não. Rất thất bại! Bởi vì rõ ràng không thể muốn nữa, nhưng dưới sự trêu đùa như vậy của Vô Song, trong cơ thể của nàng vẫn không tự giác nổi lên phản ứng. Loại tình cảm mãnh liệt xúc động này, không ngừng kêu gào quấy rối thần kinh của nàng.

“Vô Song, đừng. . . .” Cố gắng khắc chế kích tình của mình, Tống Ngâm Tuyết nhẹ giọng cự tuyệt, chính là Vô Song lúc này, ngoài hưng phấn ra, đã nghe không vô cái gì nữa rồi, hắn dọc theo đường cong hấp dẫn trên thân thể hoàn mỹ của Tống Ngâm Tuyết, một đường hôn môi xuống dưới, đi vào trên cái bụng bằng phẳng không tỳ vết, nhẹ nhàng lấy tay ve vuốt.

Tay kia lại đi từ dưới lên, thẳng tắp xoa cặp đùi ngọc làm hắn yêu thương không thôi, có thể nói cặp đùi của Tống Ngâm Tuyết, là cặp đùi hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp qua, nó thon dài, thẳng tắp, trơn bóng, cân xứng, hoàn mỹ tìm không thấy bất cứ tỳ vết nào, khiến hô hấp Vô Song càng thêm trầm đục.

“Tuyết Nhi. . .” Khẽ gọi tên Tống Ngâm Tuyết lần nữa, khuôn mặt tuấn tú mê ly, trầm mê không thể tự kềm chế. Nghe vậy, thân thể Tống Ngâm Tuyết nao nao, cặp môi đỏ mọng không khỏi khẽ cắn. Theo kinh nghiệm, nàng biết, mỗi lần Vô Song muốn đi vào thì hắn đều như hiên tại, giọng nói bao hàm tình dục khàn khàn kêu to tên nàng, thứ nhất là muốn nói cho nàng biết ý nghĩ của hắn, thứ hai là muốn nàng có một sự chuẩn bị. Lúc này, nghe được Vô Song lại vong tình kêu to tên nàng như vậy, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết nhất thời cũng không có cái chủ ý gì, bởi vì cùng lúc, nàng tinh tường biết thân thể mình thật sự hết sức chịu đựng rồi, nhưng về phương diện khác. Thần kinh bị kích thích của nàng lại rất muốn! Thực là khó xử.

Nắm tay, khẽ cắn môi, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết khép hờ, lúc lý trí nàng cuối cùng cũng chiến thắng tình dục, muốn mở miệng ngăn cản thì Vô Song đã tách hai đùi của nàng ra, đưa thân vào giữa hai chân nàng, nóng rực, kiên quyết muốn đi vào.”A. . . .”

Vô Song đang xúc động, vừa mới chạm vào người ngọc dưới thân. Tống Ngâm Tuyết liền bị đau lên tiếng kinh hô, cả người nhẹ nhàng cong lên, mặt cũng không khỏi mất tự chủ nhíu chặt lại.”Tuyết Nhi?” Bị phản ứng Tống Ngâm Tuyết làm cho kinh hãi, tình cảm mãnh liệt ngập đầy trong cơ thể Vô Song lập tức mãnh liệt kiềm nén lại, hắn ân cần giương mắt nhìn, khó hiểu dò hỏi. Tống Ngâm Tuyết không trả lời hắn, chỉ bị đau nên khẽ cắn môi, thấy thế, Vô Song vội vàng vươn tay ôm nàng, ôn nhu để nàng tựa ở trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, “Tuyết Nhi, nàng sao vậy?”

Mặt xấu hổ hồng hồng , quật cường không muốn nói chuyện thân dưới mình đau đớn lợi hại ra, Vô Song thấy nàng không nói lời nào cũng có chút khó hiểu. Nhẹ xoa lưng nàng, ve vuốt tấm lưng quang lõa non mịn, ánh mắt không khỏi khẽ đảo qua. Lúc đó, tầm mắt bị mấy vết máu đỏ sậm đã khô trên chăn nệm hấp dẫn, hắn nao nao, nhất thời nghi hoặc được cởi bỏ. Đúng vậy! Hắn quên! Tuyết Nhi của hắn vẫn là lần đầu tiên a. . . Vô Song không thể ngăn chặn cảm giác thỏa mãn, hưng phấn, tràn ngập trong nội tâm, hắn tràn đầy yêu thương cúi đầu xuống, cái cằm chống trên trán Tống Ngâm Tuyết, nhu hòa áy náy nói: “Thực xin lỗi, Tuyết Nhi!

Là ta nhất thời sơ suất, quên rằng thân thể của nàng chịu không nổi quá nhiều hoan ái. . . .”

Gắt gao ôm Tống Ngâm Tuyết, nhẹ cọ lên mái tóc đen của nàng, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, Vô Song buông nàng ra, nhẹ nhàng để nàng nằm lại trên giường, tiếp đó đứng dậy xuống giường, phủ thêm xiêm y đi ra ngoài.

Tống Ngâm Tuyết không rõ hắn giờ phút này định làm gì, vốn định mở miệng muốn hỏi, nhưng bởi vì thân thể thật sự không còn chút sức lực nào , vì vậy dứt khoát nhắm mắt buông tha. Chưa từng nghĩ đến hoan ái đúng là chuyện hao tổn thể lực như vậy, võ công cao như Nhữ Dương quận chúa cũng ăn không tiêu, điều này không khỏi làm cho Tống Ngâm Tuyết có chút kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng với thân thể có tố chất tốt của Nhữ Dương quận chúa, có thể chống đỡ hậu quả sau khi bị tình cảm mãnh liệt thiêu đốt, cho nên đêm qua nàng mới phóng túng cùng Vô Song một lần lại một lần hưởng thụ hoan ái, nhưng ai biết được nàng đã sai rồi. Nàng không những không có thể ngăn cản được, ngược lại toàn thân đau nhức lợi hại. Thật tình mà nói nàng bây giờ căn bản là không xuống giường được.

Bất đắc dĩ bĩu môi, tựa hồ vì mình tính sai mà lòng đầy ảo não. Kỳ thật trên lý luận suy nghĩ của Tống Ngâm Tuyết xem như không sai, bởi vì nếu như khi hoan ái nàng có thể dùng nội lực chống chọi thì kết quả hôm nay không đến mức thê thảm như vậy. Chính là có một điểm cần nói rõ, hoan ái vốn là việc cần toàn tâm toàn ý. Lúc này mới có thể cảm nhận được các loại mỹ diệu giữa quá trình! Một khi dùng nội lực chống chọi, liền trở thành cái xác không hồn, không có một chút cảm giác gì nữa. Cho nên, trừ phi là cùng người mình không muốn giao hoan hoan ái mới có thể dùng nội lực, người bình thường khi gặp gỡ người thương, làm sao chịu dùng cái thủ đoạn này?

Tống Ngâm Tuyết không hiểu được điểm này nằm bẹp trên giường, toàn thân đều đau nhức cau mày lại, đúng lúc này, Vô Song vừa rồi đi ra ngoài lại tiến vào, hắn đi đến bên giường, nhu hòa dùng chăn mỏng bao Ngâm Tuyết trần truồng lại. Tiếp đó hơi dùng sức, cúi xuống bế nàng lên.

“Vô Song. . . .” Tống Ngâm Tuyết trầm giọng hô, giương mắt nhìn về phía hắn.

Thấy vậy, Vô Song cười nhạt một tiếng, vô cùng lịch sự tao nhã.

Hắn thân mật ôm Tống Ngâm Tuyết, nhấc chân xoay người, đi tới một căn phòng cách vách. Đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào, sau khi xoay người cài chốt cửa, nhẹ nhàng buông người ngọc. Khiến cho chăn mỏng trên người nàng thuận thế trợt xuống. Lần nữa bày biện ra đường cong lồi lõm xinh đẹp động lòng người.

Luôn khắc chế không được nỗi xúc động trong nội tâm, Vô Song lúc này, kiệt lực không nhìn nàng, đưa tay chậm rãi cởi quần áo xuống lộ ra dáng người thon dài hòan mỹ.

Nhẹ ôm Tống Ngâm Tuyết, để nàng ngồi vào trong thùng tắm lớn trước đó đã chuẩn bị tốt, trong nhiệt khí lởn vởn, Vô Song cũng ngồi xuống.

Nước ấm thấm vào, tứ chi bách hài giãn ra, tựa hồ từng lỗ chân lông trên thân thể đều bị phóng đại, một dòng nước ấm chạy trong thân thể, lấp đầy từng tế bào, giảm bớt sự đau nhức toàn thân. Thân dưới, tựa hồ không hề đau đớn như vậy nữa, Tống Ngâm Tuyết co chân xếp bằng trong thùng, Vô Song gắt gao dán sau lưng, hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt khoan khoái.

Hai tay Vô Song vây quanh Tống Ngâm Tuyết, để thân thể hai người trong nước không ngừng ấm lên. Hắn nhẹ nhàng đem cái cằm chống nhẹ trên vai nàng, tinh tế hôn nhẹ gặm cắn da thịt trơn mềm như tơ, lưu lại nhiều dấu hôn đỏ hồng . . . .”Tuyết Nhi, vì cái gì. . .” Cuối cùng vẫn muốn hỏi ra hoang mang rối rắm trong lòng, Vô Song suy tư một chút. Bởi vì rõ ràng trên cánh tay không có thủ cung sa, nhưng vì cái gì kết quả lại là. . . Tựa hồ nghe ra sự do dự cùng hoang mang của Vô song, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, một tay chậm rãi xoa cổ tay vốn có dấu chu sa, trêu chọc nói: “Vì cái gì? Chàng muốn hỏi vì sao ta không có thủ cung sa nhưng mà vẫn bảo trì tấm thân xử nữ sao?”

Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng cười, trong nụ cười kia bao hàm rất nhiều châm chọc, rất nhiều yếu ớt.

Nàng khẽ nháy mắt, tiếp đó ngước lên nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói: “Vô Song, ba tháng này, chàng ở bên cạnh ta cũng biết không ít chuyện, đúng không?”

“Ừa.” Nghe nàng hỏi như vậy, Vô Song nhẹ nhàng gật đầu một cái, chậm rãi nói: “Tuyết Nhi, trong ba tháng này, ta hiểu được nàng đã từng phải chịu đựng gian khổ cỡ nào, ẩn nhẫn cỡ nào. Lớp vỏ ngụy trang của nàng, sự trả giá của nàng, hoàn toàn cũng chỉ có một mục đích.”

“Ừm, chàng nói đúng, ta ngụy trang, ta trả giá, toàn bộ đều chỉ có một mục đích. Chính là. . . . . . ta muốn sống sót!”

Không đợi Vô Song nói xong, Tống Ngâm Tuyết tiếp lời thản nhiên nói trắng ra hết thảy sự thực.

Nghe mấy lời này, thời gian tựa hồ lại quay về một năm trước, lúc bọn họ gặp mặt lần đầu, nữ hài trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí quyết tuyệt hung ác kia, trong giãy dụa quật cường tự nói với mình, nàng không thể chết được, nàng phải sống sót!

Trong nội tâm, rung động một hồi, tựa hồ có một loại tình cảm so với thương tiếc còn sâu hơn, so với yêu đương còn nặng hơn chậm rãi từ đáy lòng mở rộng đến tứ chi bách hài của Vô Song, cũng chiếm cứ ở đó thật lâu, chưa từng tiêu tán. Không tự giác nắm lấy cánh tay nàng, trong vô thức càng muốn kéo nàng lại ôm chặt trong lồng ngực của mình, Vô Song lúc này. Vạn phần đau lòng ôm nàng, trái tim vì lời nói của nàng mà gắt gao co rút lại. Cảm giác được sự thương tiếc của hắn, Tống Ngâm Tuyết giương môi cười cười, nàng nhẹ nhàng nâng cổ tay kia lên, thê lương mà trào phúng nói nói: “Hắn muốn ta chết? Muốn ta thân bại danh liệt? Ta có thể thành toàn hắn, bất quá sau khi thành toàn hắn, ai là người có thể cười đến cuối cùng? Kết quả liền không phải do hắn định đoạt rồi.”

Lời nói tự tin, mang theo chút lãnh khốc, khiến nội tâm Vô Song cảm thấy lành lạnh. Hắn đau lòng nhìn cổ tay trắng noãn như ngọc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve. Vì quá khứ của nàng, vì nỗi chua xót của nàng mà khổ sở.

“Tuyết Nhi. . . .”

Trầm giọng kêu lên, nhu hòa hôn từ vành tai một đường dưới xuống. Trong khi Vô Song hôn hít, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cổ tay đã từng có một điểm đỏ tươi của mình, chậm rãi nói: “Vô Song, chàng không phải vẫn muốn biết vì cái gì không có chu sa sao? Ta đây nói cho. . . .”

Thả cổ tay xuống, ngửa đầu về phía sau nhích lại gần hắn, đem toàn bộ cơ thể tựa trên người Vô Song, mở miệng chậm rãi nói: “Tống Vũ Thiên muốn từng bước tan rã thế lực của Nhữ Dương Vương phủ, đầu tiên nhất định sẽ ra tay từ thanh danh của ta, bởi vì một khi hắn biến ta thành một kẻ nhận hết sự thóa mạ xem thường của thế nhân, không hề nghi ngờ kết quả có thể giúp hắn đạt tới mục đích. Dao động địa vị cao quý của Nhữ Dương Vương trong lòng các trọng thần.”

“Tương kế tựu kế, Tống Ngâm Tuyết ta cho tới bây giờ cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã muốn như thế, ta liền đem hết khả năng thành toàn hắn, tiêu tan sự phòng bị của hắn đối với ta!”

“Vô Song, viên thủ cung sa này, nguyên bản ta cũng có, chỉ là về sau, khi ta biết được ý đồ của Tống Vũ Thiên, vì che dấu tai mắt, cố ý dùng đao lột bỏ . . . . . .”

“Cái gì! Lột bỏ rồi?” Tống Ngâm Tuyết nói nhẹ nhàng như không, nhưng Vô Song sau lưng nghe vậy, lại kinh hãi không thể tin nổi. Hắn học y dụng độc, biết thủ cung sa trên cổ tay là bám sâu tận xương tủy, nếu muốn không phá thân, chỉ dựa vào ngoại lực xóa đi, trên cơ bản là không có khả năng.

Trước kia, hắn cũng từng phỏng đoán qua rốt cuộc nàng đã dùng biện pháp gì? Nhưng mặc kệ giả thiết như thế nào, tưởng tượng như thế nào, hắn cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Dùng đao lột bỏ chu sa, vô cùng đau nhức, dùng đao phải thật hung ác, không đến cốt tủy thì không thể trừ.

Tống Ngâm Tuyết nàng, rõ ràng tuổi còn nhỏ, thân hình lại mảnh mai, phải chịu nỗi khổ như vậy, chuyện này căn bản là người khác không cách nào tưởng tượng ra được.

“Tuyết Nhi. . . .” Trái tim, gắt gao co rút lại, co lại co lại đến phát đau, cánh tay Vô Song cơ hồ khiếp sợ đến run rẩy, dùng sức vòng quanh thân thể Tống Ngâm Tuyết, thương tiếc, trân trọng như trân bảo.

Tống Ngâm Tuyết cười nhàn nhạt, tiếp tục mở miệng diễn giải: “Dùng đao lột bỏ chu sa, sau đó lại dùng linh chi, tuyết liên làm thuốc thoa, tuy quá trình thống khổ, nhưng kết quả. . . hoàn hảo như mới.”

Ánh mắt, đã rơi vào cổ tay trơn bóng không một vết sẹo của mình, trong lòng lạnh nhạt. Nghe vậy, Vô Song nhẹ nhàng dùng mặt cọ vào gương mặt của nàng, trầm giọng: “Đừng nói nữa, Tuyết Nhi. Đừng nói nữa. . . .”

Đau lòng? Đúng vậy, đau lòng! Vô Song nghe xong những lời này, cả người đau lòng vô hạn.

“Tuyết Nhi. Ta yêu nàng, yêu nàng vô cùng! Từ nay về sau, ta không bao giờ để ai thương tổn nàng nữa.” Cuối cùng hắn nói ra những lời bản thân vẫn một mực giấu trong lòng, Vô Song nhẹ nhàng chuyển người ngọc lại, hai người mặt đối mặt nhìn thẳng nhau.

Sau khi nghe được tiếng lòng của Vô Song, Tống Ngâm Tuyết không nói gì nhìn hắn, trầm mặc, lẳng lặng. Tuy đến lúc này, bọn họ đã có quan hệ da thịt, nhưng ở trong lòng, nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn. Biết nàng còn phòng bị mình, Vô Song cười cay đắng, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, dịu dàng nói: “Tuyết Nhi, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy của nàng, ta đã yêu nàng mất rồi.”

” Vân Vô Song ta, là người vô tình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ vì một nữ tử mà dừng lại, chính là từ sau lần gặp ngẫu nhiên một năm trước, ta liền biết. Từ nay về sau, ta không bao giờ nguyện ý rời xa nàng.”

“Ta một mực kiên trì, chờ đợi một ngày nàng lộ ra bộ mặt thật, tuy ta không xác định ngày đó cuối cùng có tới hay không, nhưng ta nguyện ý tiêu tốn thời gian của ta, đánh bạc sự kiên nhẫn của ta, chậm rãi chờ đợi.”

“Tuyết Nhi, nàng biết không? Khi ta chứng kiến nàng thân trúng Cực Lạc đan lại đau khổ ẩn nhẫn, khi ta nghe được nàng vì tranh khí phách mà vô cớ hưu phu, ta liền biết, một ngày kia, sẽ còn không xa. . . .”

“Lúc ở dưới vách chờ đợi, là khoảng thời gian dài dằng dặc nhất, dày vò nhất trong cả đời ta, Tuyết nhi nàng biết không? Ta rất sợ ta đoán sai, rất sợ người từ trên vách nhảy xuống kia không phải là nàng, mà là kẻ khác. Bởi vì như vậy, liền đại biểu cho việc có khả năng ta đã vĩnh viễn mất đi nàng, mất đi lòng tin ta vẫn giữ vững cho tới nay, cho nên, ta thật sự sợ hãi.”

“Biết không? Tuyết Nhi? Khi ta chứng kiến đạo thân ảnh duyên dáng giữa không trung thì lòng của ta, có bao nhiêu hưng phấn? Bao nhiêu kích động? Trời cao cuối cùng cũng thương xót ta, để cho ta có thể kiên trì với lựa chọn đến cuối cùng, có thể có cơ hội tiếp cận tình yêu chân thành tha thiết nhất trong lòng ta.”

Vô Song nhìn chằm chằm vào nàng, nói những lời phát ra từ tim gan, biểu hiện trên mặt đầy thâm ý.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ chuyên chú nhìn lại Vô Song, biểu lộ linh động, tựa hồ đang suy tư cái gì. Thấy vậy, Vô Song rũ mắt xuống, đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt khuynh thành tuyệt sắc của Tống Ngâm Tuyết, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói:“Tuyết Nhi, trong ba tháng này sớm chiều tương đối, khiến cho ta càng thêm rõ ràng tâm ý của chính mình, chính là ta biết, trong lòng nàng. Nàng thủy chung vẫn bảo trì một phần đề phòng đối với ta! Giống như trước đây, bất luận ta làm thế nào, thể hiện chân tình như thế nào, nàng thủy chung vẫn không chịu đem chính mình giao cho ta. Bởi vì nàng không tin tưởng ta. Nàng sợ mình bị thương tổn. . . . . .”

“Ta không biết Tuyết nhi vẫn là xử nữ, ta chỉ biết bất luận như thế nào, ta đều mơ tưởng đến nàng, thật lâu thật lâu trước đây đã muốn nàng! Mỗi một lần đụng vào, mỗi một lần hôn môi, ta đều cố gắng khắc chế chính mình, muốn đợi một ngày kia khi nàng nguyện ý rộng mở trái tim mình, chính là ta phát hiện, dù ta làm như thế nào, Tuyết nhi thủy chung vẫn không chịu buông ra.”

“Tuyết Nhi, nàng biết không? Hôm nay ta đây, thật là quá may mắn rồi! Bởi vì chờ đợi lâu như vậy, ta rốt cục có thể như nguyện chiếm được thứ ta muốn. Tuyết Nhi, biết nàng là xử nữ, thật sự khiến ta quá giật mình, quá ngoài ý muốn! Tuy ta không ngại quá khứ của nàng. Nhưng làm một người nam nhân, có thể đầy đủ có được nàng, không thể nghi ngờ là một chuyện hưng phấn, cho nên Tuyết Nhi, xin nàng tin tưởng ta, từ nay về sau. Vân Vô Song ta, nhất định sẽ hảo hảo yêu nàng, thương nàng, bảo vệ nàng cả đời.”

Vô Song thổ lộ, thâm tình mà thẳng thắn, khiến Tống Ngâm Tuyết nghe xong trong nội tâm rung động một hồi.

Mặc kệ nữ tử mạnh mẽ đến nhường nào, ở chỗ sâu trong nội tâm của nàng, đều khát vọng được người ta yêu thương, huống hồ như Tống Ngâm Tuyết, từ thế giới khác xuyên không mà đến, cô đơn, một thân một mình phiêu đãng trong một hoàn cảnh lạ lẫm. Bên cạnh không có bất kỳ thân nhân nào, có cũng chỉ là ngươi lừa ta gạt, mưu hại tính toán. Cho nên trong nội tâm, càng khát vọng phần cảm tình này.

Một mực dùng vẻ kiên cường đến võ trang chính mình, một mực dùng lạnh lùng mà che dấu chính mình, Tống Ngâm Tuyết nàng, tuy vô đức vô lương, không tim không phổi, nhưng mà có ai biết, dước lớp mặt nạ vô đức vô lương, không tim không phổi của nàng, là nhiệt tình cùng khao khát dường nào.

Giương mắt nhìn chằm chằm hắn, mặc cho trái tim vốn cứng rắn bắt đầu có chút dao động. Lúc này, Vô Song cũng nhìn nàng, trầm giọng mở miệng nói: “Tuyết Nhi, lòng nàng một mực không chịu mở ra, đều là bởi vì nàng không rõ ràng lai lịch của ta lắm đúng không? Kỳ thật căn bản không có cái gì phải giấu diếm , ta không nói cho nàng, là vì cảm thấy nó quá tầm thường. Thậm chí tầm thường đến nỗi có khả năng nàng chưa bao giờ nghe qua a? Nghe xong lời Vô Song nói, lông mày của Tống Ngâm Tuyết không tự giác nhảy lên. Tựa hồ như không tin lắm thấy, Vô Song sủng nịch cười khẽ một tiếng, gương mặt tuấn nhã không tì vết cúi xuống, “Tuyết Nhi. Tính tình nàng thật là. . . .”

Lắc đầu, vươn tay ôn nhu nhẹ nhàng đem người ngọc ôm vào ngực, Vô Song giương mắt, lạnh nhạt nói: “Tuyết Nhi, thật ra ta đến từ Ngũ Độc cốc.”

Ngũ Độc cốc?

Vừa nghe tên, trong mắt Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng xẹt qua một thần sắc quái dị, nhưng lập tức liền hồi phục, lạnh nhạt bình tĩnh mở miệng nói: “Ngũ Độc cốc? Thật đúng là địa phương chưa từng nghe nói qua .”

“Đúng vậy a, ta đã nói mà.” Nhàn nhạt cười, chậm rãi lấy tay vuốt ve lưng nàng, Vô Song mở miệng nói: “Thế nhân đều cho rằng ta chính là người Hoa quốc, kỳ thật cũng không chính xác, Ngũ Độc cốc căn bản là nằm ở biên giới Hoa quốc cùng Kiều quốc, cho nên cũng không biết rốt cuộc thuộc về nước nào.”

“Biên giới Hoa quốc cùng Kiều quốc. . . .” Nghe xong lời Vô Song nói, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết hình dung một lần, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ cái gì. Thấy vậy, Vô Song không để ý tới, chỉ chuyên chú lưu luyến đường cong uyển chuyển của Tống Ngâm Tuyết, hắn tự tay nhẹ nhàng nâng Tống Ngâm Tuyết lên, mặt đối mặt.

“Tuyết Nhi. Ta. . . . .”

Ánh mắt đột nhiên biến thành đen sẫm, bình tĩnh dừng lại tại vết bớt Hồ Điệp trên khỏa ngạo nghễ rất tròn của Tống Ngâm Tuyết, cổ họng Vô Song bất giác giật giật, đau đớn kêu lên một tiếng, nói nhỏ, “Tuyết Nhi. Ta muốn. . . .”

Thân thể, đã bị nước ấm làm giãn ra, không còn đau đớn. Lúc này, chính là biết được điểm này, Vô Song khắc chế không được phần xúc động kêu gào trong lòng, không khỏi thì thào yêu cầu lên tiếng. Nghe vậy, mặt Tống Ngâm Tuyết nóng lên một hồi, đỏ bừng động lòng người khiến Vô Song dường như bừng tỉnh, hắn nhịn không được dồn dập thở hào hển, vươn tay ve vuốt thân thể nhẵn nhụi, không ngừng chạy từ cao xuống thấp.

Trong thùng tắm, vang lên tiếng nước, Vô Song nhẹ chuyển thân thể người ngọc, khiến cho phía sau lưng nàng kề sát mình, sau đó một tay cố định vòng eo nàng, tay kia di dộng từ trên xuống dưới, một bả cầm lấy khỏa ngạo nhân mềm mại rất tròn trước ngực nàng, bắt đầu vuốt ve, chà xát. Hơi dùng sức trầm xuống, nước trong thùng vẩy ra, trong kiều diễm lưu luyến, cùng với tiếng thở dốc, tiếng ngâm khẽ, khơi dậy trận trận tiếng bọt nước theo quy luật . . . . .