Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 154: Diễu võ dương oai




Trở lại gian phòng, ngồi xuống bàn, nương theo ánh nến, Tống Ngâm Tuyết ngắm nghía khuyên tai ngọc trong tay. Chất ngọc trắng thuần, hình dáng như giọt mưa, theo tên của Hân Nhiên công chúa, Tâm Vũ, dụng tâm mà điêu khắc ra . . . . . .

“Ngũ ca ca, chúng ta, đã lâu không gặp. . . . . .”

Lời nói thật nhỏ, trí nhớ trở về nhiều năm trước,đứa bé trai tám tuổi nói những lời trong lòng ột bé gái bốn tuổi nghe. Hắn cho rằng nàng nghe không hiểu, cho nên tùy ý dốc ra hết những nỗi khổ mà bản thân chất chứa, chính là hắn không nghĩ tới, tuy bé gái trước mặt chỉ có bốn tuổi, nhưng trong cái đầu nhỏ đó lại có sự trầm ổn, thông tuệ mà những đứa trẻ cùng lứa tuổi không có.

“Tuyết Nhi, mẫu phi bảo huynh tập võ đọc sách, để cho huynh trước mười tuổi đi biên ngoại, chính là huynh không muốn đi, huynh muốn cùng chơi đùa với ca ca và đệ đệ, huynh không muốn cả ngày một mình bị nhốt trong phòng. . . . . .”

“Tuyết Nhi, mẫu phi nói huynh tập võ đọc sách không phải là vì tranh ngôi vị hoàng đế, mà là có chuyện trọng yếu hơn phải làm, chính là rốt cuộc là chuyện gì, còn quan trọng hơn cả ngôi vị hoàng đế?”

“Mẫu phi không quan tâm huynh có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hay không, tuy vậy mỗi ngày huynh chăm học khổ luyện, lại làm cho Tứ ca và Lục đệ đều bài xích huynh, không chơi với huynh, mà đại ca và Tam ca lại cả ngày xụ mặt không chịu nói chuyện, hôm nay đồng bọn của huynh, cũng chỉ có muội và nhị ca. Chính là những chuyện này huynh cũng không dám nói với Nhị ca, chỉ có thể tâm sự với muội. Tuyết Nhi, muội còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không hiểu. . . . . .”

“Tuyết Nhi, muội biết không? Đêm qua cũng không biết vì cái gì, mẫu phi lại lôi kéo huynh gọi huynh là ‘ dụ ’ nói cái gì cả nhà chúng ta đoàn viên? Chính là huynh rõ ràng nhớ rõ tên phụ hoàng là‘ hằng ’ a? Không rõ, thật sự không rõ! Tuyết Nhi, rất nhiều chuyện mẫu phi cũng không nói với huynh, huynh rất thật sự rất tịch mịch, rẩt cô đơn. . . . . .”

Suy nghĩ, từng màn xuyên qua trí nhớ của Nhữ Dương mà diễn lại, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt, tìm kiếm lại cảm giác thưở thiếu thời.

“Ngũ ca ca, cả chục năm không gặp, không biết hiện tại quan hệ giữa chúng ta, là như thế nào. . . . . .” Chậm rãi nói, Tống Ngâm Tuyết nắm tay thu hồi khuyên tai ngọc, sau đó chậm rãi đứng lên, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại tới gần, tới gần mục tiêu thêm một bước, cha, nương, Lâm di, Ngâm Tuyết lại tới gần mục tiêu một bước, rất nhanh, là có thể đoàn tụ với ca ca. . . . . .

Nhìn bầu trời, đầy sao sáng chói, trong bất tri bất giác, khóe mắt, có một giọt nước mắt khẽ rơi, chậm rãi xẹt qua dọc theo gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo.

Nàng biết rõ, không phải là nàng muốn khóc, xúc động này thuộc về một sự mềm yếu dấu sâu trong đáy lòng Nhữ Dương quận chúa, khi nhớ lại thân tình giữa người nhà thì rung động bồi hồi không thôi.

“Tống Ngâm Tuyết, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành hết thảy những gì cô muốn hoàn thành!”

Tay, không ngừng ôm ngực, chậm rãi vuốt ve, Tống Ngâm Tuyết vừa vuốt, vừa nói với lòng mình, bởi vì nàng biết rõ, trong lồng ngực của nàng, cất giấu tình yêu, tình thân gia đình sâu sắc của Tống Nhữ Dương.

“Tống Ngâm Tuyết, tin tưởng tôi, tin tưởng tôi. . . . . .”

Giọt nước mắt xẹt qua trong sát na, trong đầu thoáng hiện lên của thân ảnh Nhữ Dương Vương, Ngọc Vương Phi, Lâm quý phi đã mất, lần lượt từng cái một khiến lòng nàng đau thương, kiên định, tin tưởng . . . . .

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của cha, cha thực xin lỗi con, chỉ mong con hãy bảo vệ ca ca thật tốt, bởi vì đứa bé kia, thật sự quá khổ quá khổ. . . . . .“

“Tuyết Nhi, con phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, tuy nương mất, những nương vẫn sẽ cùng cha ở trên trời theo dõi con, cùng nhau chúc phúc cho con, phù hộ con. . . . . .”

“Tuyết Nhi, con còn nhỏ, không hiểu được tình yêu nam nữ, con không biết yêu một người, có thể vì hắn trả giá hết thảy, cho dù là tánh mạng của mình. . . . . .”

“Cha, nương, Lâm di, mọi người yên tâm đi, yên tâm đi. . . . . .” Tay, chậm rãi thả xuống xuống, đôi mắt, cũng hơi khép lại mặc dù trên mặt có vệt nước mắt, nhưng khóe miệng Tống Ngâm Tuyết lại nhẹ nhàng giương lên, như tinh linh trong màn đêm, mị hoặc vô hạn. . . . . .

Huyền Mặc lệnh, Huyền Mặc lệnh, bây giờ cũng là lúc ngươi nên tái hiện. . . . . .

Ngón tay, khẽ xoay ngược lại, một quả pháo tín hiệu xuất hiện trong tay, dùng sức một cái, bắn lên cao, đột nhiên trên không trung nở rộ ra một đạo bạch quang sáng chói mắt, sau đó một ký hiệu đặc thù chậm rãi xuất hiện, chỉ chốc lát sau liền biến mất trên không trung.

Ám các Thất Sát, sáu người phân bố, tại nước Tây thần, hẳn là Dực Nhân. . . . . . Lau vệt nước mắt, xoay người rời khỏi cửa sổ, giữ nguyên áo nằm ở trên giường, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt mà nghĩ, vẻ mặt trầm tĩnh: lần trước sai Dực Tu đem chuyện Lãnh Hoài Vũ và Tống Vũ Lăng là anh em báo cho ca ca, không biết ca ca sẽ có hành động gì? Hôm nay Dực Tu chậm chạp chưa về, mà việc tại Tây thần đã xong xuôi, xem ra Dực Tu sẽ đợi nàng ở biên ngoại.

Biên ngoại? Nơi nàng hẹn ước với Vô Song, Minh Tịnh, tin rằng giờ phút này bọn họ đã bắt đầu đi rồi? Ai, hai người bọn họ. . . . . . Nghiêng thân, một tay gối đầu, nghĩ đến Vô Song, Minh Tịnh tới Mặc Lương, Huyền Ngọc, sau đó lại đến Thư Ly, Lâm Phong hiện tại, chợt phát hiện, nàng vốn vô tâm, chính là trong bất tri bất giác, lại trêu chọc một đống lớn nam nhân như vậy, thật không hiểu là do nàng trêu phong lạm tình? Hay là mệnh nàng đào hoa đây?

Trầm giọng thở dài, không hề mong muốn, Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. . . . . .

Buổi sáng hôm nay, Lãnh Hoài Vũ ời lần nữa, Tống Ngâm Tuyết đành gật đầu, đồng ý cùng hắn đi dạo, du lãm phố phường nước Tây thần một phen.

Phố phường Tây thần, mặc dù so ra kém Đại Tụng khí phái, Hoa quốc lộng lẫy, nhưng lại có khác một phong vị khác.

Đi ở trên đường phố, nghe Lãnh Hoài Vũ giới thiệu các loại phong thổ, đặc sản quê hương, Ngâm Tuyết vừa cảm thụ vừa gật đầu khen ngợi.

Lãnh Hoài Vũ là một người cẩn thận, tuy bình thường sống hơi lạnh lùng, nhưng những chiếu cố cùng lễ nghi nên có, hắn lại làm phi thường tốt.

“Đi lâu như vậy, chúng ta nghỉ ngơi một chút a.” Nhẹ chỉ vào một trà quán đơn sơ ven đường, Lãnh Hoài Vũ mở miệng nói.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhếch mày kinh ngạc, bất quá nàng cũng không nghĩ Lãnh Hoài Vũ keo kiệt, không mời nàng đi trà lâu tốt một chút, mà là biết rõ hắn làm như vậy, tất có dụng ý riêng! Nghi vấn chính là, một cái sạp trà đơn sơ như vậy, sẽ có gì đặc biệt đây?

“Mời ngồi!” Thủ thế một cái, mời người ngọc ngồi xuống, Lãnh Hoài Vũ mở miệng nhàn nhạt nói với sạp chủ: “Lão bản, mang đến hai chén trà.” Chủ sạp gật đầu, tươi cười xoay người rời đi.

“Uống thử xem.” Nhàn nhạt mà cười, nhẹ nâng cái chén lên uống, Lãnh Hoài Vũ mở miệng, ánh mắt trầm tĩnh chậm rãi giải thích: “Cái này gọi là Vong Ưu (quên lo) trà, từng là loại trà nương ta thích uống nhất khi còn sống. Vị sạp chủ này, hắn là cung nhân hầu hạ nương ta từ nhỏ đến lớn, về sau bởi vì nương ta rời đi, mới ra cung mở quán trà này.”

Như là bạn bè thân quen, từ từ nói chuyện, không có khoảng cách, không có câu nệ, Lãnh Hoài Vũ bưng chén trà, thần sắc nghiền ngẫm.

“Vong Ưu? Quên hết ưu sầu! Ha ha, quả nhiên là trà ngon.” Chậm rãi uống một hớp, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói. Mà lúc này, nàng giương mắt, nhìn về phía Lãnh Hoài Vũ còn đang nhìn mình chằm chằm, chậm rãi nhìn nhau.

“Khụ!” Hơi bối rối, Lãnh Hoài Vũ ho nhẹ một tiếng dời mắt đi chỗ khác, trên gương mặt lạnh lùng có một tia chật vật, mà lúc này Tống Ngâm Tuyết đối diện, thì vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt bình tĩnh, bình chân như vại.

“Ta hơi khát nước, uống thêm một chén.” Giơ chén lên, che dấu sự bối rối của mình, Lãnh Hoài Vũ nói. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói được lời nào, chỉ nhàn nhạt cười gật đầu mà nói, “Tự tiện!”

Trên đường cái, người đến người đi, trong trà quán, nhiều người đang nghỉ ngơi, lúc này, khi Lãnh Hoài Vũ vẫn còn đang bình tĩnh trái tim cứ nhảy lên không thôi của mình, mọi người bên cạnh, bắt đầu trò chuyện những động thái mới nhất.

“Ai, các huynh biết không? Huyền Mặc lệnh tái hiện giang hồ rồi!”

“Hừ, đây cũng không phải là chuyện mới lạ gì. Từ ba tháng trước, Huyền Mặc lệnh cũng đã bắt đầu dị động rồi!” Một người khinh thường nói.

“Lần này không giống! Nghe nói không phải đồn đãi, mà là thật sự tái hiện!”

“. . . . . .”

“Làm sao huynh biết?”

“Hừ, ta nghe biểu ca của ta nói! Biểu ca ta chính là người của Phục Hổ đường, tin tức này, hắn là nghe Đường chủ của bọn hắn nói!”

“A? Không phải đâu. . . . . .”

Mọi người ngươi một lời ta một tranh nhau nói, hoàn toàn không thèm để ý nội dung mình nói chuyện sẽ bị người khác nghe được, dù sao việc này cũng không liên quan đến bọn hắn, nói ra chỉ để cho vui mà thôi, về phần những người khác, thích thì cứ nghe!

Tống Ngâm Tuyết uống trà, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng thầm than tốc độ hành động Dực Nhân đúng là cực nhanh, đồng thời hai con ngươi có sóng ngầm chuyển động.

Nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt, Lãnh Hoài Vũ không nói lời nào, hắn lúc này, đã chậm rãi bình ổn tâm tình, đảo mắt nhìn người ngọc lần nữa.

“Ai, ta nói cho các huynh biết một chuyện cực lỳ tư mật, các huynh có muốn nghe hay không?” Cuộc nói chuyện phiếm vẫn còn tiếp tục, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết giơ một ngón tay quơ quơ trước mặt, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Hoài Vũ, cùng nhau lắng nghe lời bên kia nói.

“Chuyện gì mà cực kỳ tư mật a? Huynh nói mau!” Lòng hiếu kỳ đã bị khiêu khích, mọi người kiễng chân, mắt sáng rực hỏi.

Nghe vậy, người nọ cười khoe khoang, vẻ mặt đắc ý mở miệng nói:“Biểu ca ta nói, bởi vì lần này Huyền Mặc lệnh tái hiện giang hồ, các trưởng lão võ lâm mới quyết định cử hành đại hội võ lâm sớm hơn, mượn dịp này để đề cử Minh chủ võ lâm mới, sau đó sẽ do Minh Chủ đại diện, đi tìm thánh lệnh Huyền Mặc lệnh thất lạc nhiều năm của bọn họ trở về!”

“A? Mở võ lâm đại hội a! Tốt quá, lại sắp có náo nhiệt rồi!” Vừa nghe lời này, một người vui vẻ nói.

Thấy vậy, người nọ bất mãn phản bác: “Náo nhiệt cái quỷ a! Lúc này cũng không phải mở tại Tây thần? Mà là ở Đại Lương Quốc cách đây ngàn dặm !”

“Éc. . . . . . Đại Lương Quốc. . . . . .” Hơi buồn bực, vì không thể xem náo nhiệt, cũng vì lạc hậu hơn người khác, trong lòng rất là khó chịu.

Bất quá lúc này, cũng không phải tất cả mọi người đều quan tâm đến chuyện này, chỉ tập trung chú ý vào võ lâm đại hội tại Đại Lương.

“Này, huynh nói võ lâm đại hội sẽ tổ chức sớm? Hơn nữa còn diễn ra tại Đại Lương Quốc sao?”

“Đúng nha, ta nghe biểu ca nói như vậy! Hắn nói các trưởng lão võ lâm đối với việc Huyền Mặc lệnh tái hiện giang hồ lần này phi thường coi trọng, một lòng muốn cầm nó trở về!”

“Cũng phải! Mười mấy năm trước, từ khi Huyền Mặc lệnh bị tuyệt thánh đoạt được rồi biến mất không thấy tăm hơi, trên giang hồ, đã lâu không có đề cử Minh Chủ rồi, hiện tại các bang các phái cũng ly tán, rất thích tàn nhẫn tranh đấu mà không muốn đồng tâm hiệp lực, hôm nay cũng nên ra tay sửa chữa cục diện!”

“Đúng a! Cho nên các trưởng lão quyết định nhân cơ hội này mời mọi người đến tổ chức đại hội võ lâm, sau đó tiến hành đại hội luận võ, tìm người đảm nhận vị trí minh chủ, dẫn dắt người trong giang hồ tìm được Huyền Mặc lệnh, chấn hưng uy danh giang hồ!”

Nói năng cực kỳ có khí phách, nói đến lòng người sôi trào, tuy đám người này, nhìn qua có vẻ đều không phải đến từ giang hồ, nhưng nhiệt huyết đàn ông, một khi nói đến chuyện anh hùng khí khái, mỗi người liền hào hứng phấn chấn, thần sắc chuyên chú.

“Ai, Ngưu ca, huynh nói cái đại hội võ lâm này khi nào thì mới bắt đầu tổ chức vậy? Ta muốn đi rồi!” Một người kêu lên.

Nghe vậy, nam tử được kêu là Ngưu ca giương mày lên, thần khí như thật nói: “Hai mươi ngày sau, Đại Lương Quốc Thủy Nguyệt sơn trang! Biểu ca ta nói, hôm nay các trưởng lão võ lâm đã phát anh hùng thiếp, các đại bang phái đều được mời đến, Phục Hổ đường đã ở trong danh sách được mời, cho nên trước mắt Đường chủ bọn họ cũng đang tích cực chuẩn bị!”

Giơ ngón tay cái, Ngưu ca vẻ mặt khoe khoang nói, thấy vậy, mọi người hơi đăm chiêu gật đầu, nhỏ giọng nghị luận: ” Đại hội võ lâm a, khẳng định rất náo nhiệt! Rất muốn đi a, chính là quá xa. . . . . .”

“Ai, Ngưu ca, vì cái gì đại hội võ lâm lại tổ chức ở Đại Lương Quốc? Xa như vậy, làm hại chúng ta không tiện đi.”

“Thôi đi! Loại sự tình này, đều là sáu nước thay phiên tổ chức, năm nay vừa vặn đến phiên Đại Lương, ta còn cách nào a?” Lơ đễnh hất tay lên, Ngưu ca bắt đầu ngồi xuống, vừa rồi bởi vì diễn thuyết quá kích động, không chú ý đến việc đã tót lên đứng ở trên mặt bàn, cho nên bây giờ hồi thần lại, hắn cũng biết nên khiêm tốn thu mình.

“Ai, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc!” Lắc đầu, có người tự nhủ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, hơi nghiền ngẫm, mà Lãnh Hoài Vũ bên cạnh, mặt bình tĩnh, chậm rãi nghe.

“Lý Tam, huynh đang tiếc cái gì a? Chẳng lẽ cũng muốn đi Đại Lương xem đại hội võ lâm sao?” Một bên có người không hiểu nói.

“Không phải! Ta chỉ cảm thấy đại hội võ lâm lần này tổ chức tại Đại Lương hơi đáng tiếc! Trước đó vài ngày, ta từ Đại Lương trở về, hôm nay hoàng thất bọn họ bởi vì tranh đoạt vị trí hoàng trừ mà đang náo loạn chưa thể dàn xếp nổi, nào có tâm tư đi hiệp lực tổ chức đại hội võ lâm a?”

“A? Đại Lương tranh vị trí hoàng trừ sao? Tin tức động trời như vậy , tại sao huynh không nói sớm a!” Vừa nghe đến có chủ đề tám mới, sức lực còn dư lập tức bạo phát, trong mắt mọi người đều nhất lấp lánh hào quang, cái cổ khó khăn lắm mới rụt trở về, hiện tại lại vươn ra ngoài, thể hiện sự tò mò đến cực điểm.

“Lý Tam, huynh nói! Huynh nói mau! Bọn họ cãi thế nào? Kỳ quái, trước nay không hề nghe nói Đại Lương Quốc quân băng hà a? Làm sao lại bắt đầu tranh giành vương vị rồi?” Liên tục nghi hoặc, rất nhiều điều khó hiểu, mọi người mở miệng, đều quay đầu nhìn Lý Tam.

“Thôi đi, ai nói nhất định quốc quân phải chết mới có thể tranh đế vị? Đại Lương người ta, quốc quân còn sống rất khỏe, nhưng đã bắt đầu đấu tranh kịch liệt vô cùng!”

Vuốt ve vạt áo, lên tiếng kể rõ tình hình hôm nay, Lý Tam làm bộ làm tịch như rất sành sỏi, nhìn quanh một vòng mới chịu nói ra“Lần tranh giành vị trí hoàng trừ của Đại Lương Quốc lần này, nói thật ra, đúng là hơi phức tạp! Quốc chủ bọn họ muốn lập Tam hoàng tử Quân Tử Sở làm người kế thừa hoàng trừ, chính là hết lần này tới lần khác Tam hoàng tử không chịu, năm lần bảy lượt chối từ, Đại Lương Quốc chủ tức giận đến râu ria dựng ngược!”

“A? Còn có người không muốn làm quốc chủ sao? Quân Tử Sở này, có phải là đầu óc hỏng rồi không?”

“Không biết a! Dù sao hắn một mực không muốn làm, nhưng quốc chủ bọn họ lại nhất định muốn lập hắn, vì vậy chọc giận các hoàng tử khác, nguyên một đám trừng mắt tức giận, sấm chớp đùng đoàng!”

“Cũng phải thôi! Các ngươi nghĩ xem, cùng là hoàng tử, Đại Lương Quốc chủ nặng bên này nhẹ bên kia như thế, đổi lại là ai cũng sẽ không tiếp nhận nổi!”

“Đúng vậy a! Những hoàng tử này, bọn họ cũng không dám làm gì cha mình, cho nên bọn họ mới trút giận lên đầu huynh đệ của mình? Bọn họ cảm thấy quốc chủ bất công thiên vị Tam hoàng tử, vì vậy bọn họ liền trút hết thù hận lên trên người Tam hoàng tử, một mực xa lánh hắn.”

“Hử, đây là thế đạo gì a? Đến như vậy sao? Có khả năng đầu óc Tam hoàng tử này có bệnh rồi, ngôi vị hoàng đế dâng tới tay lại không nhận, cứ muốn bị các huynh đệ của mình khi dễ, thật sự là, thật sự là. . . . . .”

Chán nản, trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời, mọi người làm sao cũng nghĩ không thông, nghe vậy lắc đầu, cảm thán “Nếu phải tay ông thì..!!”.

Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nghe, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh ngọc thụ lâm phong của Tử Sở, nhẹ nhàng thở dài: người này, không biết sợi dây thần kinh nào đặt sai chỗ rồi. . . . . .

“Chưa hết đâu? Ta nói cho các huynh biết, Tam hoàng tử này a, chỗ khác với người thường không chỉ có chừng đó đâu? Nghe người trong nội cung Đại Lương nói, Tam hoàng tử này, từ khi đến Đại Tụng làm con tin trở về, cả người có điểm ngây ngốc, thường xuyên cầm một cây hồ lô ngào đường khô quắt, ngẩn ngơ cả một ngày, không nói một lời, không ngủ không ăn. . . . . .”

“Hả! Không phải hắn bị ác quỷ nhập thân chứ?”

“Chuyện này cũng khó nói. . . . . .”

Mọi người nhiệt liệt thảo luận hành vi của Quân Tử Sở, mà Tống Ngâm Tuyết bên cạnh, khi nghe câu “Một cây hồ lô ngào đường khô quắt” kia thì tay không khỏi dừng một chút, sau đó trong lòng có một loại cảm giác quái dị hiện lên: hồ lô ngào đường? Không phải là cây nàng cho hắn trước kia chứ?”

Tống Ngâm Tuyết suy tư, không khỏi nhíu mày, thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ bên cạnh mở miệng hỏi: “Huynh, không sao chứ?”

“Không có việc gì!” Lắc đầu, cười nhạt mà đáp, lúc này, đám người bên cạnh đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh, sau đó lớn tiếng mà nói: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Đại Lương Tam hoàng tử Quân Tử Sở các ngươi nói, hình như hắn chính là đặc sứ do hoàng thất Đại Lương phái ra hỗ trợ cho đại hội võ lâm lần này?”

“A? Không phải đâu! Một kẻ đầu óc không tỉnh táo như thế, có thể gánh nổi trách nhiệm sao?” Mọi người hoài nghi.

“Ta đây làm sao biết? Dù sao cũng là biểu ca ta nói!”

“Éc. . . . . .”

. . . . . .

Chủ đề còn đang tiếp diễn, nhưng lúc này Tống Ngâm Tuyết đã không lắng nghe nữa, đôi mắt nàng hạ xuống, trầm mặc, Quân Tử Sở, Quân Tử Sở. . . . . .

“Ôi, ai vậy ta? Đây không phải Cần vương điện hạ của chúng ta sao? Chậc chậc! Thật đúng là keo kiệt nha! Tại sao chỉ uống trà ở loại sạp trà mục nát này? Ai, Tây thần này rốt cuộc chỉ là nước nhỏ, của ít người nhiều, đường đường là Vương gia, mời người khách uống trà, chỉ có thể đến chỗ thế này, thật đúng là quá mất mặt!”

Lúc này, Kiều Mạt Nhi không biết từ chỗ nào chui ra, sau khi nhìn đến Lãnh Hoài Vũ cùng Tống Ngâm Tuyết, liền lập tức châm chọc nói.

“Cần vương điện hạ, thì ra đây là đạo đãi khách của Tây thần các ngươi? Thật đúng là không dám khen tặng nha!” Đi đến bên cạnh, Kiều Mạt Nhi châm chọc khiêu khích nói móc Lãnh Hoài Vũ, trong lòng muốn xả cục tức phải chịu mấy ngày trước đây!

“Chậc chậc! Chậc chậc!” Lắc đầu, con mắt không ngừng xem thường đánh giá Lãnh Hoài Vũ từ cao xuống thấp, vẻ mặt Kiều Mạt Nhi khinh thường, thần sắc cay nghiệt chanh chua đến dọa người.

Mang theo âm mưu muốn hạ thấp người khác, Kiều Mạt Nhi dùng hết khả năng châm chọc! Lúc này bởi vì chính mình ít ngày nữa phải trở về nước, sau đó gả đi Đại Tụng làm Ngũ vương phi, cho nên Kiều Mạt Nhi cảm thấy đắc ý ra sức khoe khoang, sống lưng bất giác cũng thẳng lên ba phần.

Vui mừng lộ rõ trên nét mặt, phóng đãng thô bỉ, bởi vì trong lòng cao hứng, hai ngày này, Kiều Mạt Nhi công nhiên ở Cần vương phủ thông đồng dan díu với Phùng Tử Chương, còn hàng đêm cùng hắn làm việc cẩu thả, tiếng kêu rên ngâm mị, tràn ngập cả phòng.

Kiều Mạt Nhi kỳ thật cũng không có cái tâm kế gì, nhưng nàng ta lại cứ thích giả bộ lòng dạ thâm sâu, nàng cho rằng nàng làm như vậy, thứ nhất có thể khiến Lãnh Hoài Vũ khó xử, trả đũa hắn, thứ hai là muốn lôi kéo Phùng Tử Chương, dù sao hôm nay nàng được một bước lên trời, từ nay cũng cần sự trợ giúp của hắn.

Chỉ là nàng không biết, loại hành vi vô vị này của nàng, một người thì căn bản không thèm để ý, mà người kia, thì là đùa bỡn chiếm tiện nghi mà thôi.

Mang theo nụ cười hài lòng khi được thỏa mãn tình dục, Kiều Mạt Nhi bĩu môi, ghét bỏ nhìn sang Lãnh Hoài Vũ, sau đó quay đầu, làm ra vẻ ái ngại thay Tống Ngâm Tuyết nói: “Mạc công tử, công tử cần gì theo Cần vương đến chỗ rách nát này a? Giống như là dân đầu đường xó chợ, thật sự là mắc cỡ chết người!”

“Cũng khá tốt! Ở đây nhiều người náo nhiệt, phong cảnh không tồi, ngồi ở chỗ này, còn rất có một cảm giác lịch sự tao nhã đặc biệt!”

“Cảm giác lịch sự tao nhã? A! Mạc công tử thật sự là cao nhân, rõ ràng ở loại địa phương này cũng có thể cảm thấy lịch sự tao nhã? Thật là bội phục, bội phục!” Có chút không vui nói, nhưng đối với Mạc Doãn công tử Tống Ngâm Tuyết này, Kiều Mạt Nhi vẫn còn có chút tôn trọng, cho nên trước mắt cũng chỉ dám thầm trào phúng, không dám biểu hiện quá nhiều.

“Bình thường bình thường.”

Mệt mỏi không muốn so đo với nàng, Tống Ngâm Tuyết tùy ý mà nói, vốn nghĩ nàng ta chuẩn bị đi rồi, chính là có người vẫn chưa thỏa mãn, mở mồm ra tiếp tục nói móc khoe khoang: “Mạc công tử, ta phải đi về rồi! Phụ hoàng ta cảm thấy bắt ta ở cái nước Tây thần nhỏ xíu này quá thiệt thòi cho ta, cho nên hạ lệnh triệu ta trở về.”

“Kiều chủ triệu công chúa trở về? Vậy thật đáng chúc mừng!”Không biết là cố ý hay là vô ý, Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, giương con mắt cười mà nói.

Thấy có người tiếp lời, Kiều Mạt Nhi càng vô cùng đắc ý, cao hứng lên, vì vậy nói hết toàn bộ mọi chuyện ra: “Đương nhiên, khẳng định đáng chúc mừng ta à! Bởi vì lần này ta trở về, là đến nước Đại Tụng làm Ngũ vương phi! Ha ha, chánh phi a! Hơn nữa Đại Tụng cũng đã đưa sính lễ rồi!”

Ai, thật là đáng buồn! Vốn là người có thể làm hoàng hậu, hôm nay chỉ làm cái Vương Phi cũng đã cao hứng thành như vậy? Loại tương phản này, cũng chỉ có da mặt dày như Kiều Mạt Nhi, mới có thể làm được!

“Đại Tụng Ngũ vương phi?” Lãnh Hoài Vũ vừa nghe lời này, ánh mắt không khỏi lóe lóe, sau khi trao đổi ánh mắt thật nhanh với Tống Ngâm Tuyết, liền trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ: Tống Vũ Thiên, hắn quả nhiên đã ra tay. . . . . .

Hát kịch một vai lâu như vậy, rốt cuộc thấy được có ngườiphản ứng, Kiều Mạt Nhi mở cờ trong bụng, cảm thấy đã đạt được mục đích, liền muốn trở về.

“Mạc công tử, ta sắp phải về nước, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, trước mắt sẽ không thể dông dài với các vị nữa, xin cáo từ.” Khom người, vênh váo tự đắc nhìn sang Lãnh Hoài Vũ, Kiều Mạt Nhi như một con gà trống, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xoay người bỏ đi.

“Công chúa, chờ một chút!” Lúc này, Tống Ngâm Tuyết gọi giật Kiều Mạt Nhi, sau đó tiến lên, tươi cười nói: “Công chúa, công chúa đã muốn trở về, vậy không còn cần chúng ta bảo vệ nữa, cho nên về phương diện ngân lượng. . . . . . Có phải là cũng nên kết toán. . . . . .”

Diễn trò phải diễn nguyên tuồng, bất cứ lúc nào Tống Ngâm Tuyết nàng cũng sẽ không sơ hở! Cho nên trước mắt, nàng liền. . . . . .“Yên tâm đi, Kiều quốc chúng ta, không phải là nước nhỏ như Tây thần này, chút bạc ấy, vẫn dư sức trả! Như thế này di, để ta trở về thông báo một chút, buổi tối sẽ đưa qua cho các ngươi!”

“Đa tạ công chúa!”

Tiếng cảm tạ của Tống Ngâm Tuyết vang lên, để Kiều Mạt Nhi liếc nhìn châm chọc thêm lần nữa, chậm rãi đưa mắt nhìn nàng ta rời đi.

“Hắn thật sự ra tay với Niệm Vũ. . . . . .”

“Đây không phải là chuyện trong dự liệu sao?” Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt bình tĩnh nhìn về phía Lãnh Hoài Vũ, nghiền ngẫm mà thâm ý cười nói.

“Hi vọng huynh, không để cho ta thất vọng. . . . . .”

Rũ mắt xuống, Lãnh Hoài Vũ nhàn nhạt mà nói, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ cao thâm nhìn về phía trước, tiêu cự bất định.

“Thì ra hai người ở chỗ này? Làm ta đi tìm một hồi!” Sau lưng, vang lên một giọng nói vui vẻ, lúc này không cần xoay người, Tống Ngâm Tuyết cũng có thể biết người nói chuyện là ai.

“Phong, sao đệ lại tới đây?” Xoay người nhìn Dạ Lâm Phong”Ngẫu nhiên mà gặp”, Lãnh Hoài Vũ cười nhạt nói.

“Ta đi Cần vương phủ tìm hai người, chính là quản gia nói hai người ra chợ, cho nên ta liền chạy sang đây tìm vận may, thật không ngờ lại trùng hợp đụng phải!”

“A, ra là vậy, ta thấy Mạc công tử chưa từng tới Tây thần, cho nên thân làm chủ cũng muốn tận tận tình, mang huynh ấy đi xem mọi nơi.” Nhẹ gật đầu, Lãnh Hoài Vũ nói, vẻ mặt thân thiện.

“Phong, có câu ‘ mời mọc không bằng gặp ngẫu nhiên’, đã gặp, không bằng ngồi xuống uống chén trà a.”

“Được!” Sảng khoái đáp ứng lời mời của Lãnh Hoài Vũ, Dạ Lâm Phong nhấc chân đi lên trước, giờ khắc này, phàm là người quen thuộc với bọn hắn, đều vì sự hòa hợp của bọn họ lúc này mà cảm thấy nghi hoặc. Trời đất đảo lộn rồi sao? Hai kẻ chết sống đối đầu như thế, nay lại biến thành bạn tốt. . . . . .

Vì lần” gặp gỡ ngẫu nhiên” này, Dạ, Lãnh hai người trao đổi một ánh mắt, tiếp đó Dạ Lâm Phong một bả tiến lên, kéo tay Tống Ngâm Tuyết, vẻ mặt vui vẻ cười nói bên tai nàng : “Dẫn nàng đi một chỗ rất tuyệt!”

“Này!” Nhìn Lâm Phong kéo mình bước đi, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết không hiểu, không khỏi thấp giọng hô.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ bên cạnh mỉm cười, không ngừng mở miệng giúp đỡ, “Đi thôi, đi xem! Ta cũng muốn biết chỗ Phong nói, rốt cuộc là nơi ra sao.”

“Hử?” Có chút kinh ngạc, đi theo cước bộ của Lâm Phong, nhìn Lãnh Hoài Vũ, Tống Ngâm Tuyết bị lôi thẳng về phía trước, lúc này, bầu không khí giữa ba người là một mảnh hòa hợp, tình cảm ấm áp.

Mà lúc này, khi nhìn về phía ba người cười vui đằng trước, Điệp Vũ chậm rãi xuất hiện, nàng vừa thấy người bị nắm chính giữa thì vẻ mặt phẫn nộ, không khỏi thầm hận trong lòng, nắm chặt tay, chậm rãi đi theo. . . . . .