Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1382: Anh thật sự không thể đoán được




Cuối cùng, Trần Nguyên Vũ chỉ vào người đàn ông như thể mất trí kia: “Còn có người này, ông ấy tên là Triệu Thiện Lương, là em trai ruột của Triệu Nhạc Huân!” 

Lâm Mạc Huy mở to hai mắt nhìn một lần nữa: “Hả?” 

Triệu Nhạc Huân nhất những người khác tại nơi này thì anh còn có thể hiểu được. Có điều là ngay cả em trai ruột thịt của mình cũng nhốt ở chốn này, ông ta có ý gì chứ? 

Trần Nguyên Vũ cười lạnh: “Người anh em, cậu đoán xem tại sao Triệu Nhạc Huân lại muốn nhất chúng tôi ở trong này?” 

Lâm Mạc Huy lắc đầu, anh thật sự không thể đoán được. 

Trần Nguyên Vũ cắn răng: “Trong số mười gia tộc lớn nhất tỉnh Tô Vân thì thật ra nhà họ Triệu vẫn không được coi là đứng đầu. Mặc dù thực lực của nhà họ Triệu không kém, nhưng so với những gia tộc khác thì cũng đều là sàn sàn với nhau mà thôi. Mà nếu như tôi không đoán sai thì mấy năm gần đây, thực lực của nhà họ Triệu đã mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia, đã vượt qua các gia tộc khác trong mười gia tộc lớn nhất của tỉnh Tô Vân rồi!” 

Lâm Mạc Huy nhẹ gật đầu: “Phải!” 

Trần Nguyên Vũ cười lạnh: “Ha, Triệu Nhạc Huân nhất chúng tôi ở nơi này nhiều năm như vậy, nếu như nhà họ Triệu không thể ưu việt hơn gia tộc khác thì chẳng phải Triệu Nhạc Huân kia chỉ là kẻ vô dụng thôi sao?” 

Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Ông Trần, ý của ông là mục đích của việc Triệu Nhạc Huân nhốt các người tại nơi này thật ra là để thực lực nhà họ Triệu vượt trội hơn gia tộc khác? Nhưng mà, chỉ cần ông ta nhốt các người ở chỗ này thì thực lực của nhà họ Triệu lập tức có thể tăng lên sao?” 

Trần Nguyên Vũ lắc đầu: “Mục đích chân chính của ông ta khi nhốt chúng tôi tại nơi này chính là để đánh cắp bí mật của các gia tộc của chúng tôi. Sau đó, ông ta lại lợi dụng bí mật của chúng tôi để âm thầm chậm rãi đối phó với gia tộc của chúng tôi trên từng phương diện một, từ đó nâng cao thể lực của nhà họ Triệu” 

Lâm Mạc Huy mở to hai mắt, anh rốt cuộc cũng biết Triệu Nhạc Huân đã làm gì. Anh nhìn về phía những người khác, những người khác cũng đều nhao nhao gật đầu, có thể thấy được Trần Nguyên Vũ không hề nói dối. 

Lâm Mạc Huy hít một hơi thật sâu, anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đi vào địa lao này mà lại có thể phát hiện ra bí mật này. 

Anh vốn chỉ muốn trộm sổ sách của Vĩnh Xuân Đường, lợi dụng sổ sách này để khiến cho mười gia tộc lớn nhất tỉnh Tô Vân xảy ra nội chiến. 

Ai có thể đoán được thể mà có thể biết được tin tức như vậy ở chỗ này cơ chứ. 

Chuyện này nếu như được truyền đi thì nhà họ Triệu chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích! 

Lâm Mạc Huy thầm kìm nén sự kích động trong lòng, nói nhỏ: “Tất cả những gì mọi người nói đều là thật sao?” 

Trần Nguyên Vũ: “Chúng tôi cũng đều đã như vậy rồi, còn cần gì lừa cậu nữa? Vài năm đầu, ông ta một mực ép hỏi chúng tôi về những bí mật của các gia tộc lớn. Về sau, ông ta càng ngày càng quá đáng, bắt đầu ép hỏi chúng tôi về những bí mật võ thuật trong gia tộc. Những năm này, ông ta nhốt chúng tôi tại nơi này, không giết chúng tôi chính là vì muốn đạt được bí kíp võ thuật gia truyền của các gia tộc lớn?