Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 405: Xảy ra tai nạn giao thông






Phương Như Nguyệt cùng Ngô Phi Điệp đặc biệt đến Bách Hạo Hiên, ăn uống thỏa thuê một hồi.

Phương Như Nguyệt lại khuyên can một lúc lâu, còn dẫn Ngô Phi Điệp đến mấy cửa hàng bán đồ xa xỉ, mua cho cô ta không ít thứ, Ngô Phi Điệp mới vui vẻ ra mặt.

Hai người trở lại Dinh Thự Thịnh Vượng, Hứa Đình Hùng đang ở trên ghế salon xem báo. Hứa Thanh Mây cùng Lâm Mạc Huy ngồi ở bên cạnh xem ti vi.

Phương Như Nguyệt vừa vào nhà, sắc mặt liền xạ xuống, một bộ dạng phẫn nộ ra mặt.

Hứa Đình Hùng thấy Ngô Phi Điệp mang về túi lớn túi nhỏ, người cũng run lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói nửa lời. Mấy người cứ như vậy ngồi ở trong phòng khách, mắt lớn trừng mắt nhỏ tới hơn nửa giờ sau

Đột nhiên, điện thoại di động của Phương Như Nguyệt reo. Phương Như Nguyệt cầm điện thoại ra nhìn một cái, là dãy số của Ngô Tân Bình. Phương Như Nguyệt nhất thời mặt tươi cười: "Tân Bình à, có chuyện gì không?"

Bên kia truyền tới một thanh âm hoảng sợ: "Dì, cháu. Cháu xảy ra chuyện."


Phương Như Nguyệt sắc mặt ngay lập tức thay đổi: "Chuyện gì?"

Ngô Tân Bình: "Chúng cháu... Chúng cháu lái xe đụng vào người!"

Phương Như Nguyệt: "Hả?" "Tại sao có thể như vậy?" "Làm sao lại đụng người ta rồi?"

Bốn người bên cạnh lập tức trợn to hai mặt. Hứa Đình Hùng lại nóng nảy nhảy dựng lên: "Làm sao đụng?" “Thế nào?" "Xe không có sao chứ?"

Phương Như Nguyệt vội la lên: "Giờ đã là lúc nào rồi, ông còn lo cho xe của mình?" "Tân Bình, bây giờ cháu ở đâu? Cháu không sao chứ?"

Ngô Tân Bình thở hổn hển: "Cháu. Cháu không sao, chúng cháu ở ngoại thành hướng Bắc" "Nhưng mà, đối phương bị thương rất nghiêm trọng" "Dì, cháu. Cháu phải làm gì bây giờ?"

Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Không sao" "Khả Hân có bằng lái mà, xe chúng ta cũng có bảo hiểm." "Bây giờ cháu gọi xe cứu thương trước, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát, chúng ta liên lạc với công ty bảo hiểm.

Ngô Tân Bình rung giọng nói: "Dì, xe... Xe không phải Khả Hân lái, là cháu lái"

Phương Như Nguyệt thừ người ra.

Hứa Đình Hùng nghe lời nói này, quát lên như sấm rền: "Mẹ mày!" "Không phải mày nói là để bạn gái mày lái hay sao?" "Tại sao lại biến thành mày lái rồi?" "Thằng chó này, mày muốn hại chết dượng mày à?" "Mày... Mày lái xe không bằng lái. Ông... Ông đây cũng phải chịu trách nhiệm liên đới"

Phương Như Nguyệt cũng gấp: "Tân Bình à, cháu. Sao cháu lại hồ đồ như vậy chứ?" "Dì đã nói hết nước hết cái rồi mà, không có bằng lái thì không thể lái xe" "Cháu cũng đã đồng ý với dì rồi, nói sẽ để cho bạn gái cháu lái xe mà." "Cháu. Cháu bây giờ như vậy... Phải làm gì đây?"

Ngô Tân Bình nức nở: "Dì, dì mau cứu cháu đi, cháu. Cháu cũng không biết làm thế nào đây nữa rồi." "Cháu chỉ muốn lái thử một hai vòng thôi. Cháu... Cháu thật không ngờ trên đường đột nhiên lại có người lao ra

Hứa Đình Hùng cả giận nói: "Là đột nhiên có người lao ra đường hày là do mày lái xe quá nhanh?" "Mẹ nó, oắt con mày đừng nghĩ là ông đây không biết "Khu vực ngoại thành hướng Bắc, tối này cũng có mấy tháng không sợ trời không sợ đất tới đó phóng xe như bay!" "Mày có phải tới đó đua xe với người ta hay không?" Ngô Tân Bình run lẩy bẩy nói: "Cháu... Cháu chỉ so tài hai vòng với bạn thôi mà. Bọn họ còn nói đoạn đường này không có người... "Cháu thật sự không biết là có người mà "

Hữa Đình Hùng vỗ bàn: "Quả nhiên là mày đi đua xe!" "Mày... Tên súc sinh khốn kiếp

Phương Như Nguyệt khóc: "Tân Bình à, sao cháu dại vậy chứ?" "Di nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không bằng lai không thể lái xe! "Cháu còn đi đua xe với người ta. Cháu... Có phải cháu điện rồi hay không?"

Ngô Tân Bình sốt ruột: "Dì, trước đừng nói đến chuyện này. "Dì nhanh nghĩ cách giúp cháu đi. Người ta muốn báo cảnh sát rồi!"

Phương Như Nguyệt cũng luống cuống tay chân, nhìn về phía Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, làm sao bây giờ? "Đây là em họ của con, con mau cứu thắng bé đi!" Hứa Thanh Mây bị chọc tức: "Mẹ, sao mà con cứu nó được?" "Nó không bằng lái, còn lại nhanh, chạy như gió lốc, đụng người bị thương! "Mẹ có biết xe này là chúng ta cho nó mượn, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm liên đới đó!" Phương Như Nguyệt vội la lên: "Bạn con nhiều như vậy, có thể tìm người hỗ trợ xử lý một chút được hay không? Hứa Thanh Mây trực tiếp khoát tay: "Mẹ nói con đi làm chuyện phạm pháp?" "Mẹ, có phải mẹ cũng muốn thấy con vào tù mẹ mới chịu hay không?"

Phương Như Nguyệt vội la lên: "Có nghiêm trọng như vậy không?" "Chỉ là tai nạn xe cộ thôi mà!"

Hứa Thanh Mây nói thẳng: "Mẹ đừng nghĩ như vậy!" "Con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, không thể đem xe cho cậu ta mượn" "Hết lần này tới lần khác không nghe!" "Bây giờ xảy ra chuyện, con cũng không quản được!" Phương Như Nguyệt khóc rống lên: "Vậy làm sao bây giờ?" "Đây là con trai dì Hai của con đó. Con không thể trợ mặt nhìn thắng bé ngôi tủ được!"

Hứa Thanh Máy dứt khoát quay đầu sang một bên, lười để ý đến bà ta.

Lúc này, Ngô Phi Điệp đột nhiên nói: "Tân Bình, em có bị ngu không?" "Mau tranh thủ thời gian đổi cho Khả Hân qua ghế tài xế ngồi. Vậy thì không sao rồi!" "Khả Hân có bằng lái, đến lúc đó, ít nhất cũng không nặng như không bằng lái" "Còn như phóng nhanh, nhiều lắm cũng chỉ như quá tốc độ thôi, tai nạn giao thông bình thường, công ty bảo hiểm sẽ xử lý!"

Ngô Tân Bình lập tức nói: "Ừ nhỉ, đúng vậy." "Chị nói không sai. Được, bây giờ em sẽ đổi chỗ cho cô ấy"

Phương Như Nguyệt cũng là vui mừng quá đối. "Ôi trời, Phi Điệp cháu đúng là đầu óc linh hoạt mà." “Ý này quá hay!" "Khả Hân có bằng lái, chuyện này dễ xử lý rồi." Ngô Phi Điệp mặt đầy đặc ý: "Di, đầu óc lanh lợi là tốt mà. "Làm tốt lam!" "Hừ, chị nói là Chủ tịch công ty cái gì chứ, cháu thấy cũng chỉ đến thế thôi!" "Làm Chủ tịch, cũng không cần đầu óc sao?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Hứa Thanh Mây tức giận trợn mắt nhìn cô ta một cái: "Chủ tịch có cần đầu óc tinh ranh như có hay không tôi không biết." "Nhưng, tôi ít nhất không làm được loại chuyện thương thiên hại lý phạm pháp thế này!"

Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Con nói cái gì vậy?" "Cái này gọi là tùy cơ ứng biến!" "Cái đứa con này, thật không thể khiến cho người ta yên tâm chút nào!" "Được rồi, không nói những lời nhảm nhí này nữa. Con mau lái xe đưa chúng ta qua đó xem sao đi." "Em họ của con không thể xảy ra chuyện gì được!"

Hứa Thanh Mây không biết làm sao, chỉ có thể lái xe chở bọn họ qua đó.

Một chiếc xe ở nhà không đủ, Lâm Mạc Huy gọi điện thoại cho anh Hổ. Anh Hổ lập tức cho anh Hỏa tới đưa đón giúp. Anh Hỏa bây giờ cả ngày đi theo Niên, ở công ty dược, việc làm ăn cũng có chút khởi sắc.

Tiền mặc dù kiếm không nhiều bằng trước kia, nhưng anh ta đã biết, Lâm Mạc Huy ở bên ngoài mở công ty xây dựng.

Niên ở công ty dược, cũng chỉ là cầm cự tạm một khoảng thời gian, sau này sẽ đi làm việc khác.

Đến khi rời công ty dược rồi, mới thật sự là thời điểm kiểm tiên.


Hơn nữa, anh Hóa có thể đi theo Lâm Mạc Huy bên này, coi như không kiếm tiền, anh ta cũng nguyện ý ít nhất, bây giờ đi ra ngoài, không ai dám chọc anh ta

Hai chiếc xe lướt nhanh đến khu vực hướng Bắc ngoại thành, tới chỗ xảy ra tai nạn xe. Nơi này bây giờ không ít người vây quanh, người bị thương trên đất đã được xe cứu thương đưa đi.

Người bị thương chạy một chiếc xe điện, xe điện bị đụng bể, nhìn ra được là đụng rất mạnh. Bốn phía cũng không ít xe ngừng lại, đều là mấy chiếc xe sang.

Đó, chính là đám con nhà giàu ăn không ngồi rồi đến đây đua xe.

Lâm Mạc Huy bọn họ chạy tới nơi này, chỉ thấy Ngô Tân

Bình đang cùng một nhóm người trẻ tuổi đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm.

Bây giờ Ngô Tân Bình, mặt đầy vẻ vui sướng, chuyện trò rôm rả, không có chút khủng hoảng nào.

Nhìn ra được, sau khi để cho Khả Hân thay thế, anh ta liền một chút cũng không sợ nữa.

Phương Như Nguyệt vội vàng chạy tới: "Ôi trời, Tân Bình, cháu không có sao chứ?" "Mau cho dì nhìn một chút, cháu không có bị thương chứ?"

Ngô Tân Bình cười nói: "Không sao đầu di, cháu vẫn khỏe" Phương Như Nguyệt nhìn chung quanh, thấy Ngô Tân Bình thật không bị thương, lúc này mới thở phào một cái, "Quả tốt, không bị thương là được!"

Hứa Thanh Mây đứng ở phía sau, không nhịn được nói: "Mẹ, cậu ta lái xe đụng người khác, thì có thể bị thương gì được?" ay?" "Sao mẹ không hỏi người bị nó đụng bây giờ thế nào rồi