Truyền Nhân Thiên Y

Chương 238




Chương 238

Còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên lại vang lên, người gọi là một bệnh nhân ở khu bệnh nặng trước kia, là một đại gia trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm.

Tạ Bác nhanh chóng kết nối nghe máy: “Tổng giám đốc Kim, tại sao xuất viện khi nào mà không nói với tôi một tiếng? Ung thư phổi của ngài đã ở giai đoạn cuối, nếu ngài không tiếp tục điều trị chỗ chúng tôi…”

“Ung thư cái con khỉ ấy, tiểu Tạ này, tôi vừa kiểm tra tại bệnh viện của anh xong, khối u đã tiêu bớt 80% rồi!”

“Cái, cái gì?!”

“Làm sao có thể!”

Tạ Bác đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc!

“Tiểu Tạ, trước đó tôi có cho bác sĩ Lương chi phiếu nhưng ngài ấy không nhận nên tôi đã add Wechat ngài ấy rồi.”

“Mà Wechat chỉ chuyển khoản tối đa 20 vạn thôi, tiếp đó tôi sẽ chuyển đủ một trăm vạn trong 5 ngày, tôi nghĩ cậu và Lương thần y là đồng nghiệp nên cậu nhất định phải khuyên ngài ấy nhận lấy.”

“Số tiền không nhiều, coi như là tấm lòng tôi, cậu nghe hiểu chưa?”

“Cái này, tôi…”

Bên kia vừa cúp điện thoại, sau đó lại có một cuộc gọi khác đến.

“Bác sĩ Tạ, khi con trai tôi xuất viện anh không có ở đó, vì vậy bây giờ tôi đành gọi điện thoại tới báo một tiếng.”

“Tổng giám đốc Tôn, ngài bị hồ đồ sao, con trai của ngài bị bệnh chó dại! Đây chính là bệnh nan y! Ngài để cháu bé tùy tiện xuất viện khả năng sẽ gây ra…”

“Haizz ở trước mặt Lương thần y làm gì có bệnh nan y gì nữa…”

“Vi rút bệnh dại của con trai tôi đã hoàn toàn âm tính, tôi đã chuyển 200.000 cho Lương thần y qua Wechat và tôi sẽ tiếp tục chuyển khoản thêm một tháng nữa để kiếm đủ 600 Vạn, cậu nhất định phải bảo ngài ấy nhận đó!”

“…”

Liên tiếp mười tám thông báo nhận tiền trên điện thoại Lương Siêu, trực tiếp làm tâm trạng Tạ Bác tuột dốc không phanh…

Hơn nữa khi nhìn thấy Lương Siêu dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mở ra thông tin nhận tiền, cùng với hàng loạt ánh mắt hâm mộ pha lẫn khâm phục của Hàn Phỉ, viện trưởng và một đám cán bộ cấp cao trong bệnh viện đang bắn vèo vèo tới người Lương Siêu thì Tạ Bác cảm giác cả người mình sắp sửa nổ tung tại chỗ!

“Không thể nào!”

“Trong này nhất định uẩn khúc gì đó!”

Tạ Bác đỏ mắt, hét lớn: “Ung thư, AIDS, bệnh dại tất cả đều là bệnh nan y! Nếu hắn thật sự có thể trị, thì giải thưởng Nobel đã sớm là của hắn!”

“Giải thưởng Nobel?”

Lương Siêu lắc đầu cười nói: “Tôi không hứng thú với thứ này, từ xưa đến nay, có người nào có thành tựu lớn trong con đường y học không phải là đạm bạc danh lợi chứ?”

“Tôi học y, chỉ vì muốn cứu người.”

Bốp bốp!

Đám người Hàn Phỉ và viện trưởng nhao nhao vỗ tay khen ngợi.