Truyền Nhân Thiên Y

Chương 665




Chương 665

“Tôi không chữa bệnh nữa đâu.” Diệp Khuynh Thành nói xong vừa định đứng dậy, Lương Siêu nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, sau đó xé một mảnh vải đi đến. che mắt lại, đồng thời đeo một đôi găng tay cực mỏng. “Tôi chỉ có thể làm đến mức độ này thôi, nếu như cô còn cảm thấy như vầy là mạo phạm, vậy tôi cũng sẽ không ngăn cản cô nữa, cô có thể rời đi.”

Thấy thế, Diệp Khuynh Thành không khỏi cắn răng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cô thầm thở dài một tiếng rồi bắt đầu cởi qu.ần áo, cả người trần như nhộng nằm trên giường, khi tay Lương Siêu chạm vào ngực cô, toàn thân Diệp Khuynh Thành run lên, thanh âm cũng run lên: “Anh, anh sờ vào chỗ nào đấy!”

“A, xin lỗi, bây giờ có nhìn thấy gì đâu, nên phải thích ứng chút mới được chứ.”

Lần mò thêm vài lần, cũng tìm được chính xác huyệt đạo, hắn vừa xoa bóp vừa âm thầm dụng huyền khí của mình, chậm rãi đả thông kinh mạch, ôn dưỡng khí huyết, ước chừng một canh giờ sau, “Thoải mái không?”

Lương Siêu nhẹ giọng hỏi, Diệp Khuynh Thành đã sớm mê man sắp chìm vào giấc ngủ, gật đầu trong vô thức khi nghe những lời đó.

Bây giờ cô thực sự cảm thấy mình như một đứa trẻ trong nôi, vô tư, thoải mái, tất cả các tế bào trong cơ thể dường như được thở bằng miệng, cô chưa bao giờ cảm thấy thỏa mái như thế này.

Lại một lúc sau, Tôn Ngọc, thư ký của Diệp Khuynh Thành vội vã chạy đến, nhìn thấy Giả Nam đang canh gác bên ngoài Kim Ngọc đường thì nhanh chóng hỏi: “Tổng giám đốc đâu? Tại sao cô lại ở đây một mình?”

“Tổng giám đốc Diệp đang ở bên trong, Lương thần y đang khám bệnh cho cô ấy.”

Khi Tôn Ngọc nghe thấy điều này, cô ta vội vã đi vào bất chấp sự ngăn cản của Giả Nam, nhưng vừa mở cửa bước vào, cô ấy đã thấy một màn đỏ mặt, Diệp Khuynh Thành nằm trên giường trần tru.ồng, trái cây cả quả, và Lương Siêu đang đặt tay lên người cô ấy.

Trong lúc nhất thời, cô nghĩ chuyện này nào phải xoa bóp gì chứ, những kiểu xoa bóp mà cô biết đâu có cái kiểu xoa ngực như thế này!

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc này Lương Siêu đang hướng lưng về phía cô ấy, nên cô nhìn không thấy Lương Siêu thật ra là đang che mắt lại và đeo găng tay.

Có tư tình!

Có lẽ lần này Diệp Tiêu thực sự nói đúng, có thể giữa giám đốc và Lương Siêu này có tư tình!

Nhớ lại sự ủy thác trước đây của Diệp Tiêu, Tôn Ngọc cố gắng không làm gián đoạn hai người bọn họ, mà lấy điện thoại di động ra và lén lút chụp một vài bức ảnh …

Sau một lúc lâu sau khi điều trị, Lương Siêu đứng thẳng lên vặn chân bẻ tay chút rồi thở hắt ra một hơi.

“Được rồi, ngày hôm nay đến đây kết thúc.”

Nói xong, anh vô thức tháo khăn bịt mắt ra, trong nháy mắt hiện ra cảnh xuân đẹp đẽ!

Diệp Khuynh Thành vẫn trần như nhộng nằm trên giường, giống như mỹ nhân đang ngủ say chìm vào giấc ngủ.

Khi hắn nhìn thấy cơ thể màu đồng hoàn hảo của cô, Lương Siêu cảm thấy như thời gian như dừng lại, có cảm giác rằng đôi mắt của chính mình đang mang thai đến nơi!

Đẹp.

Với dáng người và nước da như vậy, vẻ đẹp truyền thống của phụ nữ phương Đông đã được diễn giải một cách cực điểm!

Hắn cứ sững sờ tại chỗ không biết nhìn bao lâu sau, hắn nhân lúc cô chưa tỉnh lại liền vội vàng rời đi, nhưng vào lúc hắn lon ton chạy ra từ trong nội điện chạy, lông mi của Diệp Khuynh Thành trên giường khẽ run, sau đó chậm rãi mở mắt ra, một mặt đỏ bừng. Trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng khó chịu, sau khi âm thầm cắn răng bạc một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, khẽ chửi một tiếng.