Ông Xã Hợp Đồng

Chương 129




Trước khi gặp Vạn Tố Y có thể Mạnh Kiều Dịch không hiểu tình yêu là gì. Nhưng bây giờ, Mạnh Kiều Dịch đã hiểu, anh tin tên Tưởng Tiểu Trường đó sẽ gặp người ấy vào một ngày nào đó.

Lời này, Mạnh Kiều Dịch nói ra, đừng nói là Tưởng Tiểu Trường không tin, đến Mạnh Kiều Dịch còn không tin nổi.

Sau khi Tưởng Tiểu Trường và Mạnh Kiều Dịch nói chuyện xong, Tưởng Tiểu Trường giống như đang ngồi trên kim trâm một phút cũng không chịu nổi. Anh ta cảm thấy Mạnh Kiều Dịch đúng là đáng sợ.

Anh ta lấy một lý do để đi trước. Vừa rời khỏi Hải Viên không lâu. Thì Nhạc Nhất Nhạc đi tới.xe

Khi gặp Nhạc Nhất Nhạc, Tưởng Tiểu Nhạc không có ý định đi ngay. Anh ta đã chủ động đến và mỉm cười: “Nhạc cảnh quan, có ai nói rằng tên của cô rất thú vị không?”

Nhạc Nhất Nhạc chỉnh lại mũ cảnh sát của mình và hoàn toàn không quan tâm anh ta. Nhưng Tưởng Tiểu Trường cứ ở bên cô ấy. Cô ấy thiếu kiên nhẫn hỏi: “Thú vị chỗ nào vậy?”

“Cô xem đi.” Thấy Nhạc Nhất Nhạc chủ động hỏi, Tưởng Tiểu Trường ngay lập tức dừng bước và mỉm cười nói: “Nhạc Nhất Nhạc, Nhạc Nhất Nhạc, em gái, mau khiến ông đây vui vẻ đi...”

“À!”

Tưởng Tiểu Trường giọng điệu đùa cợt vẫy tay qua. Kết quả là, Nhạc Nhất Nhạc nhận thấy rằng đầu ngón tay của anh ta là chỉ vào cằm mình rồi lập tức vặn lấy tay anh ta, Tưởng Tiểu Trường liền hét lên..

Khuôn mặt của Nhạc Nhất Nhạc giống như đang tức giận vô cùng:” Tôi nói cho anh biết, đừng sử dụng mánh khóe trẻ con để đối phó với tôi, không dễ đâu.”

“Buông tay, buông tay...” Bàn tay của Tưởng Tiểu Trường bị nắm lấy phải cắn răng chịu đựng, anh ta chút lực cũng không có.

Nhạc Nhất Nhạc liếc nhìn anh ta, khinh bỉ, buông tay ra và phủi quần áo đi...

Nếu nó lực, Tưởng Tiểu Trường sẽ phòng bị, Nhạc Nhất Nhạc sẽ không thắng, Nhạc Nhất Nhạc dựa vào sự thông minh, nếu không thì làm sao có thể trị được anh ta.

Đạo lý này, Tưởng Tiểu Trường không thể tự mình quay lại.

Anh ta là người thừa kế của một gia đình võ thuật, lại bị một cô gái khuất phục. Anh ta cảm thấy xấu hổ khi nói đến điều đó.

Một tay anh ta làm thương tay còn lại. Nếu không phải đàn ông rơi nước mắt, thì thực sự qua mất mặt.

Sau khi Tưởng Tiểu Trường và Nạc Nhất Nhạc rời đi, Vạn Tố đã ở trong phòng của mèo chơi với Ui Da một lúc lâu mới đi rửa tay.

“Hôm nay có chuyện gì đã xảy ra với anh à?” Vạn Tố Y lau tay vào phòng khách và hỏi Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch thở dài: “Không có gì, nó tìm anh giảng đạo lý.”

“Vậy sao?” Vạn Tố Y mỉm cười và có thể giảng đạo lý thực sự không giống Tưởng Tiểu Trường.

Mạnh Kiều Dịch bỏ qua chuyện của Tưởng Tiểu Trường và nhìn Vạn Tố Y một vòng. “ hôm nay em thật xinh đẹp.”

“Nhìn cả một ngày, anh bây giờ mới nói ra?” Vạn Tố Y liếc nhìn mình và biết Mạnh Kiều Dịch muốn chuyển chủ đề hận không đánh anh một trận: “Ngày mai có thể tốt hơn.”

Mạnh Kiều Dịch không quên sắp xếp của Vạn Tố Y nói: “Ngày mai anh sẽ để Tôn Ích đưa em đến đó. Vì anh đã lên kế hoạch để cậu ấy đảm nhận công việc, nên sẽ rất kỹ lưỡng.”

Vạn Tố Y ngay lập tức gật đầu: “Được.”

Giống như Vạn Tố Y vẫn lo lắng rằng mình không có người trợ giúp, Tôn Ích có thể giúp cô nhiều việc.

Nhưng cô quên mất, Tôn Ích là người bêm cạnh Mạnh Kiều Dịch, cô và Tôn Ích cùng tham dự, dường như nó chứng minh mối quan hệ của cô với Mạnh Kiều Dịch.

Ngày hôm sau, Vạn Tố Y vẽ một lớp trang điểm nhẹ và đội mũ lưỡi trai và đi ra ngoài. Tôn Ích ở bên cạnh cô và đi cùng cô vào trung tâm thương mại.

Người phụ trách trung tâm thương mại nhìn thấy Tôn Ích đi qua, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lập tức chạy tới: “Tôn Tiên sinh, sao lại tới đây vậy?”

“Tôi đi cùng tiểu thư đến sự kiện.” Tôn Ích không trốn tránh.

Vạn Tố Y nghe nói người phụ trách và Tôn Ích nhìn thoáng qua. Cô chỉ nhớ rằng Tôn Ích là quản gia cá nhân của Mạnh Kiều Dịch. Hầu hết Tập đoàn Đại Hưng đều biết điều đó!

Vạn Tố Y không có gì để nói, Tôn Ích đã sớm kết thúc cuộc trò chuyện với người phụ trách, nhưng không quên nói với bên kia: “Đây là Tiểu Thư, Cô Dương Chi Thuỷ.”

Nghe thấy người phụ nữ đi cùng với Tôn Ích, người phụ trách không ngạc nhiên về biểu hiện của anh ta, và ngay lập tức cúi xuống và nói, Cô Dương...

Người phụ trách không biết Dương Chi Thuỷ là ai, thậm chí còn để quản gia cá nhân của Mạnh Kiều Dịch đi theo!

“Xin chào.” Vạn Tố Y nói một cách lịch sự, sau đó nhìn Tôn Ích và nói: “Đi thôi.”

Vạn Tố Y quay người. Hai người đi mất dần trước mắt người phụ trách

Người phụ trách nhìn hai người đàn ông với ánh mắt sững sờ, nhưng anh ta có phần không rõ ràng. Không phải tất cả đều nói rằng Mạnh Kiều Dịch có một người vợ yêu hết mực sao? Tại sao đó lại là cô Dương?

Vạn Tố Y không biết người có trách nhiệm nghĩ như thế nào về mình, nhưng cô có một điều muốn nói: “Nên ít xuất hiện thôi.”

“Vâng” Tôn Ích ngay lập tức hiểu ý của Vạn Tố Y, ngay lập tức đáp ứng.

Vạn Tố Y đến phòng thay đồ do Trung tâm mua sắm Đại Hưng sắp xếp. Các nhân viên có liên quan đã ngay lập tức đi theo Vạn Tố Y. Vạn Tố Y còn không nhận lấy. Tôn Ích đã lấy nó và chủ động nói chuyện với bên kia: “Có một chút nói với tôi là được rồi. “

Khả năng giao tiếp của Tôn Ích rất tốt, và anh nhanh chóng tìm ra các yêu cầu khác. Sau đó, anh ấy đưa một bức ảnh cho Vạn Tố Y, nói với Vạn Tố Y: “Họ nói rằng Nguyễn Ca hôm nay sẽ là một chiếc váy như vậy, cùng một chiếc váy đã được chuẩn bị cho tiểu thư, tiểu thư xem trang điểm như vậy có được không”

“Được.” Vạn Tố Y chụp một bức ảnh và nhìn nó. Vì cô tham gia một sự kiện như vậy, cô sẽ tự nhiên làm theo ý định của người tổ chức. Mặc dù cô đã cố tình bắt chước người khác, cô không thích nó.

Vạn Tố Y đã sẵn sàng để thay quần áo, Tôn Ích rất vui vẻ, và thậm chí không cần Vạn Tố Y nói cũng tự động ra ngoài trông cho cô.

Vạn Tố Y đã thay quần áo, nhìn vào những bức ảnh trang điểm của Nguyễn Ca ngày hôm nay, sau khi nghiền ngâm, cô mở túi trang điểm ra. Cô ấy cẩn thận trang điểm theo Nguyễn ca.

Cô là một nghệ sĩ trang điểm chuyên nghiệp và cốt lõi. Cô cũng đã học được một chút trang điểm đặc biệt trước đây. Cô hoàn toàn có thể tránh được tất cả những khó khăn của việc trang điểm theo Nguyễn Ca, mỗi bước đều chính xác theo cách trang điểm của cô.

Nửa tiếng sau, Vạn Tố Y lấy điện thoại và gọi Tôn Ích “Cậucó thể vào trong.”

Tôn Ích cúp máy và ngay lập tức bước vào. Vạn Tố Y không quay lại đối diện với gương. Tôn Ích chủ động hỏi: “Thưa cô, xong chưa ạ?”

Vạn Tố Y nhìn Tôn Ích sang một bên: “Rồi.”

Tôn Ích chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Vạn Tố Y và cả người sững sờ.

Khuôn mặt này bây giờ trông không chỉ giống Vạn Tố Y mà còn giống Dương Chi Thuỷ. Khi Vạn Tố Y từ từ quay người lại, ánh mắt Tôn Ích đầy vẻ ngạc nhiên!

Vạn Tố Y trang điểm không còn giống như bắt chước! Mà giống như thật vậy. Nếu không giống nhau, thì có thể đạt tới trình độ trang điểm thuợng thừa.