Ông Xã Hợp Đồng

Chương 277




Vạn Tố Y chẳng có chút bất an gì. Mặc dù cô chưa làm bất kỳ kiểm tra nào, cô chắc chắn con mình sẽ không sao, nhưng cứ đi khám có lời dặn của bác sĩ sẽ yên tâm hơn.

Mạnh Kiều Dịch hứa sẽ sắp xếp việc này cho Vạn Tố Y. Hôm sau, Vạn Tố Y đã đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ là bạn của mẹ Mạnh Kiều Dịch. Mạnh Kiều Dịch chỉ đi cùng Vạn Tố Y vào gặp bác sĩ. Bác sĩ mỉm cười và chủ động nói chào hỏi: “Kiều Dịch, một thời gian không gặp mà đã lên chức cha rồi? Ta còn không biết con tìm vợ lúc nào nữa.”

“Trước lúc đính hôn, cháu bảo Thạch Lai đưa cô ấy đến chào hỏi dì. Bây giờ xem ra, tên kia không nói gì rồi.” Mạnh Kiều Dịch khéo léo đẩy tất cả trách nhiệm cho Thạch Lai.

Bác sĩ lắc đầu mỉm cười và nói: “Đứa trẻ này lúc nào cũng quên đông quên tây. Tính toán cũng quên luôn.”

Bác sĩ nói, nhưng không quên mục đích của Mạnh Kiều Dịch đến đây, nhanh chóng hỏi: “Không phải là đưa vợ đi kiểm tra sao? Mạnh phu nhân đâu?”

Đôi mắt của Mạnh Kiều Dịch tỏ ý hãy đợi một chút, sau đó anh nghiêng người gọi Vạn Tố Y vừa cúp điện thoại ở bên ngoài:” Y Y.”

Vạn Tố Y quay lại lập tức xin lỗi nói: “Xin lỗi.”

Lời xin lỗi này là xin lỗi bác sĩ, cô không muốn trì hoãn thời gian của bác sĩ. Tuy nhiên, Dương Thục Nghi biết hôm nay cô sẽ kiểm tra, vì vậy bà ấy đặc biệt gọi hỏi han tình hình Vạn Tố Y.

Bác sĩ khoan dung nhìn Vạn Tố Y cười nhẹ.

Mạnh Kiều Dịch giới thiệu bác sĩ với Vạn Tố Y: “Đây là Dì Châu, mẹ của Thạch Lai, một chuyên gia về phụ khoa.”

“Đây là vợ cháu Vạn Tố Y.”

Mạnh Kiều Dịch đã thay giới thiệu Vạn Tố Y với Bác sĩ Châu. Bác sĩ Châu đưa mắt nhìn một vòng quanh người Vạn Tố Y. Sau đó, mỉm cười và gật đầu: “Vận là Kiều Dịch có khả năng. Đưa một người biết cùng gánh vác về nhà, không giống như tên Thạch Lai kia chỉ biết đến cái mặt đẹp.”

Bác sĩ Châu nói rồi cũng ngồi vào vị trí của mình và nhìn Vạn Tố Y ra hiệu cho cô ấy ngồi vào vị trí: “Nào, ngồi đây đi.”

“Bây giờ có thai được mấy tháng rồi? Con có chú ý đến những điều cấm kỵ trong chế độ ăn kiêng không?”, Bác sĩ Châu hỏi Vạn Tố Y vài điều.

Vạn Tố Y trả lời: “Con không biết mang thai bao nhiêu tháng, chế độ ăn tương đối thanh đạm.”

Nói là thanh đạm nhưng mới chỉ có hai ngày. Trước khi mang thai hoàn toàn không chú ý tới chế độ ăn.

Bác sĩ Châu ngây người một lúc, sau đó mới biết có chuyện gì xảy ra. Bà mỉm cười và nói: “Vì vậy, trước tiên hãy kiểm tra định kỳ.”

Nói rồi bác sĩ Châu tạm thời đặt những thứ trong tay xuống rồi dẫn Vạn Tố Y vào.

“Kiều Dịch, đợi ta một lát.” Bác sĩ Châu quay lại và nói với Mạnh Kiều Dịch.

Đây là quy định của bệnh viện, Mạnh Kiều Dịch không thể vào cùng.

Bác sĩ Châu đã kiểm tra chi tiết cho Vạn Tố Y không có vấn đề gì lớn. Thai nhi rất khoẻ, Vạn Tố Y cũng rất tốt, mọi thứ đều rất khỏe mạnh.

Khi bác sĩ Châu đưa ra kết quả cho Vạn Tố Y, nụ cười trên khuôn mặt rất rõ ràng: “Con gái bây giờ đều không biết cách tự chăm sóc bản thân. Có một số vấn đề về thể chất, đặc biệt là khi họ mang thai, dinh dưỡng không thể theo kịp, đứa bé cũng vậy. Cơ thể sẽ có chút vấn đề. Mạnh phu nhân ngược lại thì không sao, cô ấy biết tự chăm sóc bản thân. “

“Vậy sao?” Vạn Tố Y biết rằng đây là một lời khen từ bác sĩ Châu.

Bác Sĩ Châu xác định nhìn Vạn Tố Y gật đầu: “Cơ thể rất khỏe mạnh.”

Bác sĩ Châu nói ra năm chữ, khiến Vạn Tố Y yên tâm mà cũng để Mạnh Kiều Dịch thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt hơn là bổ dưỡng hơn bình thường. Đừng ăn quá nhiều cá lớn và thịt lớn. Thịt không dễ tiêu hóa. Càng lớn, dạ dày của trẻ sẽ càng lớn. Đó là việc khó khăn.” Bác sĩ Châu nói hai câu là xong.

Vạn Tố Y rất cảm ơn khi gặp bác sĩ Châu, không ngắt lời cô, cho đến cuối cùng, Vạn Tố Y Cảm ơn bác sĩ Châu rồi mỉm cười: “Cảm ơn, cháu đã nhớ.”

“Điều này thật tốt.” Bác sĩ Châu nhìn thấy đôi mắt của Vạn Tố Y đôi mắt của anh như thế nào.

Nói rồi, Bác sĩ Châh đưa cho Vạn Tố Y một tấm danh thiếp: “Có thể gọi cho ta nếu có bất cứ điều gì.”

Vạn Tố Y gật đầu cầm tấm danh thiếp, và Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y đưa tay ra và nói với bác sĩ Chây: “Dì ơi, hôm nay con làm phiền rồi.”

“Không có gì.” Bác sĩ Châu không nghĩ có gì cả. Bà ta thu dọn đồ đạc trên bàn và đứng dậy: “Mạnh phu nhân, phải phiền cô rồi.”

“Cháu sao?” Vạn Tố Y chỉ vào mình và hỏi rất không chắc chắn.

Cô không biết bác sĩ Châu có thể phiền gì bản thân mình. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau. Vạn Tố Y thậm chí còn không biết mình có thể làm gì cho bác sĩ.

Bác sĩ Châu có vẻ hơi ngại nhìn và mở lời: “Con biết Thạch Lai đất. Đứa trẻ đáng lo ngại này vẫn chưa giao tiếp tốt được. Nếu con có một cô gái phù hợp, con có thể giúp ta giới thiệu không? Nó gần ba mươi tuổi. Ta muốn bế cháu trai của mình như mẹ chồng của con. Ta nghĩ nếu con có một người bạn tốt xung quanh con, con có thể giúp nó giới thiệu. Mặc dù Thạch Lai là một người láu cá nhưng một người tốt bụng...” Nhiều lời phải nói với Vạn Tố Y, không thể chờ để nói với Vạn Tố Y về công lao của con trai mình, nhưng một nửa chỗ đấy đã cảm thấy rằng nói quá nhiều, nên tạm thời dừng lại.

Vạn Tố Y hiểu những gì Dì Châu nghĩ. Cô tất nhiên sẵn sàng giúp đỡ bác sĩ Chây, nhưng chỉ có một vài người bạn của Vạn Tố Y khá khác với Thạch Lai.

Vạn Tố Y ngần ngại nhìn bác sĩ Châu. Bác sĩ Châu đã xử lý nhiều bệnh nhân. Biểu hiện vi mô trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn thấy. Bà biết rằng Vạn Tố Y không từ chối mình mà chỉ do dự và nói với một nụ cười: “Không có vấn đề gì nếu gia đình tốt, miễn là cô gái đủ tốt, những gì ta nói là không đẹp, và tấm lòng tốt là quan trọng nhất.”

Tốt nhất là tìm được người ngư Vạn Tố Y, bác sĩ Châu đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt đẹp, nhưng tính khí khiến bác sĩ Châu không thể ưa nổi.

“Được rồi, cháu sẽ thử.” Vạn Tố Y nhanh chóng đồng ý với bác sĩ Châu.

Trong lòng cô đã có một ứng cử viên phù hợp. Quay lại và nói về nó. Nếu có thể, hãy để hai người gặp nhau trước.

Bác sĩ Châu thấy Vạn Tố Y thực sự muốn giúp bà, ngay lập tức nói cảm ơn: “Cảm ơn.”

Mạnh Kiều Dịch mỉm cười nhìn hai người nói chuyện. Hôm nay, không có sự can thiệp nào. Sau khi thấy hai người đã nói xong, Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Dương Thục Nghi liền gọi điện thoại tới, Vạn Tố Y không biết phải nói thế nào về đứa bé.