Ông Xã Hợp Đồng

Chương 310




Hôm nay đến phiên Nhạc Nhất Nhạc nghỉ, trước khi xuất phát Nguyễn ca đã hỏi rồi. Nhưng Nhạc Nhất Nhạc không rõ là hai người họ hỏi chỉ để biết hay là muốn đến nhà cô chơi.

“Có ổn không?”

Nhạc Nhất Nhạc vừa mở cảu đã đón lấy lời hỏi thăm của Nguyễn Ca. Cô vừa ngủ trưa dậy, thấy Nguyễn Ca bất ngờ xuất hiện ở đây liền thất thần mà hỏi: “sao cậu lại ở đây?”

“Sao tớ không được phép ở đây?” Nguyễn ca nhún vai, có chút không vừa lòng với câu hỏi của Nhạc Nhất Nhạc.

Vạn Tố Y đứng sau lưng Nguyễn Ca lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu Ca nói là chúng ta lâu quá không tụ tập rồi, được dịp hôm nay đều rảnh, ba chúng ta tụ tập chút xíu.”

“tụ tập chút xíu sao?” Với tình trạng của cậu ấy bây giờ mà thích hợp tụ tập thật sao? Đến đó chắc chắn sẽ bị vây lại, ra ngoài ăn có bữa cơm thôi mà có khi ăn xong vẫn chưa được về.” Nhạc Nhất Nhạc đi ra ngoài cùng đại minh tinh Nguyễn ca đây vài lần, chẳng phải có mấy lần đều thất thểu mà về sao?

Nguyễn ca có vẻ rất bực mình với cách nói của Nhạc Nhất Nhạc, nhưng cô khó lòng giải thích, vì sự thật đúng là như vậy.

“Thế nên tớ mới mua đồ ăn rồi đây, hôm nay chúng ta cùng ăn lẩu.” Nguyễn Ca nhìn Nhạc Nhất Nhạc, rất không tình nguyện mà giơ chỗ nguyên liệu làm nồi lẩu lên.

Nhạc Nhất Nhạc lần này không nói gì nữa, nhường đường cho họ đi vào.

Nguyễn Ca và Vạn Tố Y đi vào nhà, Nguyễn Ca còn noi nhỏ với Vạn Tố Y: “nếu mà tớ không nói là đã mang theo đồ ăn, có khi cậu ta còn không định cho chúng ta đi vào.”

“Cậu nói gì cơ?” Nhạc Nhất Nhạc ngoáy lỗ tai, cô nghe thấy Nguyễn Ca đang nói gì đó nhưng không rõ lắm.

Nguyễn Ca ném cho Nhạc Nhất Nhạc một cái trợ mắt, không giải thích gì. Nhạc Nhất Nhạc nhìn cô một cách kỳ lạ, rồi lại quay sang hỏi Vạn Tố Y: “Tố Y, cậu ấy vừa nói gì thế?”

“Tớ không rõ, tớ không nghe thấy.” Vạn Tố Y cười mà trả lời, những điều thị phi như này Vạn tố Y tốt nhất là không nên dây vào.

Nhạc Nhất Nhạc vò đầu, cô tò mò mà không nhận được câu trả lời như ý, đành thôi không truy hỏi đáp án nữa, liền sau đó là đi vào nhà bếp tìm nồi.

Nguyễn ca thấy Nhạc Nhất Nhạc cầm một chiếc nồi từ trong bếp đi ra, liền tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “cậu định làm gì đấy?”

“Không phải định ăn lẩu sao?” Nhạc Nhất Nhạc rất nghiêm túc mà trả lời.

Vạn Tố Y sau khi ngây ra một lúc liền cười mà nói: “Ăn gì bây gì bây giờ chứ? Bọn tớ vừa mới ăn trưa xong mới qua, lẩu thì để bữa tối.”

“Ờ.” Nhạc Nhất Nhạc gật gật đầu, vừa hay, cô cũng vừa ăn trưa rồi.

Nguyễn Ca nhìn Nhạc Nhất Nhạc đem chiếc nồi đặt vào lại nhà bếp mới quay lại liền đặt tay lên vai Nhạc Nhất Nhạc mà nói: “Nhất Nhạc, dạo này sao rồi?”

“Tớ sao? Vẫn thế mà, cậu biết còn gì.” Nhạc Nhất Nhạc hình như chưa nghe ra ý của Nguyễn Ca.

“Không, ý tớ là cậu và anh lớp trên đó sao rồi?” Nguyễn Ca lắc lư người cô, ép cô phải đổi diện với câu hỏi của mình.

“Anh lớp trên nào? Sao tớ không biết?” Vạn Tố Y hình như ý thức được mình đã bỏ qua chuyện gì đó liền hỏi.

Nhạc Nhất Nhạc bỗng ngơ ra, cô vốn không định nhắc lại chuyện này, bây giờ Nguyễn ca bỗng nói vậy khiến cô không kể cũng không xong.

“Tớ và người ta còn chưa có mối quan hệ rõ ràng, cậu đừng nói bậy.” Nhạc Nhất Nhạc đưa tay bịt miệng Nguyễn ca lại, không cho cô tiếp tục nói nữa.

Nguyễn ca đập vào tay cô vài cái, cô cũng nhanh chóng buông ra, không có ý định tiếp tục giằng co với Nguyễn Ca.

“Nói đi mà, bọn tớ đều rất tò mò, cho dù là mối quan hệ chưa rõ ràng, nhưng bây giờ chắc cũng đang phát triển theo hướng tốt chứ hả, đến mức nào rồi? Đã nắm tay chưa? Hay là hôn môi rồi?” Nguyễn Ca túm lấy tay Nhạc Nhất Nhạc mà hiếu kỳ hỏi.

Nếu đổi lại là người khác, Nguyễn Ca sẽ không tò mò như vậy, nhưng là cô gái như Nhạc Nhất Nhạc đây nên cô rất muốn biết.

Nhạc Nhất Nhạc rất độc lập, đến mức khiến Nguyễn ca cho rằng những cô gái như Nhạc nhất Nhạc đây không cần thiết có người yêu, mà vẫn sống rất tốt.

“Không đến mức như cậu nói đâu, bọn tớ chỉ là cùng đi ăn cơm, sau đó là...” Nhạc Nhất Nhạc nói nửa chừng lại như né tránh gì đó mà không nói nữa.

“Sau đó thì sao?” Nguyễn Ca giống như đang thăm dò đứa con gái nhỏ mà sớm yêu đương của mình, không hề để cho Nhạc Nhất Nhạc lỗ hổng nào để trốn thoát.

Nhạc Nhất Nhạc hít một hơi sâu, hết cách mà nói: “còn cùng đi xem phim.”

“Ố ồ, đến mức đó rồi mà còn bảo là chưa có gì sao?” Nguyễn Ca nghe Nhạc Nhất Nhạc nói mà kinh ngạc hỏi lại.

Lúc này Vạn Tố Y mới bắt đầu lên tiếng nói giúp Nhạc Nhất Nhạc: “nhưng hai người họ đã có hành động gì thân mật đâu, hơn nữa đối phương cũng không hề nói rõ mối quan hệ, tớ thấy bây giờ vẫn chưa thể nói là đang yêu rồi.”

“Đúng mà, tớ cũng nghĩ vậy đấy.” Nhạc Nhất Nhạc đồng ý với quan điểm của Vạn Tố Y.

“Cậu không hỏi sao?” Nguyễn ca tò mò mà thò cái đầu của cô ra trước mặt Nhạc Nhất Nhạc.

“Chuyện này nên hỏi như nào chứ?” Nhạc Nhất Nhạc đẩy đầu cô ra mà nói.

“Thì cứ hỏi.... mối quan hệ giữa hai người là gì, hoặc là nói sao lại mời cậu ăn cơm với cả đi xem phim?”

Nhạc Nhất Nhạc là cô ngốc trong tình yêu, Nguyễn ca đương nhiên muốn cô phát sinh một mối quan hệ nghiêm túc, rồi nhanh chóng có một mối tình đầu.

Nghe lời góp ý của Nguyễn Ca, Nhạc Nhất Nhạc chỉ lắc đầu: “không được, không được, như thế đột ngột quá, với cả bọn tớ đi ăn cơm với vai trò như hai người bạn thôi, đọt nhiên hỏi vậy không sợ người ta thấy kỳ lạ sao?’

“Được rồi, cậu cứ để cho Nhất Nhạc tự giải quyết đi, tớ tin là cậu ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, không cần sự giúp đỡ của chúng ta đâu.”

Thái độ của Vạn Tố y trong chuyện này khác hẳn Nguyễn Ca, cô cho rằng chuyện này nên để cô ấy tự giải quyết.

Nguyễn Ca khoát tay, trong cách nhìn nhận chuyện này, rõ ràng Vạn Tố Y và cô không cùng cách nghĩ, có giải thích hay khuyên ngăn cũng vô ích, cô thà rằng không nói gì nữa.

Nhạc Nhất Nhạc thấy Nguyễn Ca cũng không truy hỏi gì nữa mới thở phào. Nhưng không, đến buổi tối băt sđầu ăn lẩu, Nguyễn Ca lại tiếp tục.

Nhưng lần này, Vạn Tố Y luôn không giúp Nhạc Nhất Nhạc được nữa, ăn xong bữa tối, Mạnh Kiều Dịch cũng qua đón cô về, còn Nguyễn Ca tối nay ngủ lại đây.

Vạn Tố y từ nhà Nhạc Nhất Nhạc đi xuống, vừa nhìn đã thấy xe của Mạnh Kiều Dịch. Cô leo lên xe và nói: “đi thôi.”

“Chuyện gì mà khiến em vui vậy?” Mạnh Kiều Dịch khởi động xe, vẫn không hề lơ là vẻ mặt của cô.

“Không có gì, chỉ là được ở cùng Nhất Nhạc và Nguyễn Ca em thấy rất vui.” Vạn Tố Y lắc đầu nói.

Hai người họ đúng là thích hợp trở thành bạn bè, một khi đã bắt đầu tranh cãi là chẳng ai chịu thua ai.

“Ăn lẩu xong rồi sao?” xe bắt đầu lao đi, Mạnh Kiều Dịch liền nở nụ cười nhẹ nhàng mà hỏi.

Vạn Tố Y nghiêm túc quay sang hỏi: “sao anh biết hay vậy?”

“Trên người em toàn mùi lẩu đấy thôi.” Mạnh Kiều Dịch quay sang nhìn cô: “thi thoảng ăn một bữa không sao, nhưng ít ăn lẩu thôi nha.”

“Không sao đâu, em đâu có ăn cay, bọn em ăn bằng nồi lẩu uyên ương (lẩu uyên ương:nồi lẩu được chia làm hai ngăn, một bên cay, một bên không cay), Nhất Nhạc nấu rieng cho em nước lẩu cá, không cay chút nào.” Vạn Tố Y vẫn biết kiêng cữ, cái gì không nên ăn cô sẽ không đụng vào, dù chỉ một miếng.