Ông Xã Hợp Đồng

Chương 365




Tình hình của Vạn Tố Y với dự tính của Dương Thcuj Nghi cũng gần như nhau, có điều cần dặn dò Dương Thục Nghi một chuyện cũng không bỏ xót.

Vạn Tố Y chăm chú lắng nghe, không lo là cô sẽ không ghi nhớ. Bởi vì ở điểm này, Dương Thục Nghi đã thay cô nghĩ đếm, ngày mai, Dương Thục Nghi lại gọi điện thoại cho Vạn Tố Y nhắc nhở.

“Còn nữa Tố Y, ngày mai con về nhà mẹ chuẩn bị cho con một ít canh.” Dương Thcuj Nghi chỉ cần có cơ hội là gọi Vạn Tố Y về nhà.

Dương Thục Nghi tay chân không đượng thuận tiện, không thể thường xuyên đi thăm Vạn Tố Y cũng không thể đi đến công ty Vạn Tố Y xem trạng thái làm việc của Vạn Tố Y, cho nên bà chỉ có thể yêu cầu Vạn Tố Y đến nhà.

Vạn Tố Y đối với những đề nghị như thế này, không có cách nào để từ chối: “vâng ạ, ngày mai xong công việc con sẽ qua.”

“Ừm, vậy con bận chuyện của mình đi.” Chỉ cần Vạn Tố Y đồng ý về nhà, Dương Thục Nghi không có chuyện gì cần nói nữa.

Cuộc nói chuyện của Dương Thục Nghi và Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch nghe được một ít. Lúc này Vạn Tố Y đã tắt điện thoại, Mạnh Kiều Dịch bật cười: “mẹ đối xủa tốt với em, tốt hơn với anh và Mạnh Kỳ Nhu rất nhiều, xem ra, không phaie là không có lý do.”

“Lý do gì?” Vạn Tố Y tắt màn hình điện thoại, không hề dùng nhiều.

“Em nghe lời, mẹ nói gì em cũng đồng ý cái đó.” Mạnh Kiều Dịch ở điểm này nhìn thấy rất rõ ràng.

Nếu như Mạnh Kiều Dịch đề Nghị bảo Mạnh Kiều Dịch hoạc Mnahj Kỳ Nhu về nhà, bọn họ đều sẽ nói xem thử có thời gian không, nhưng Vạn Tố Y không như thế, mỗi lần cô đều rất nghiêm túc trả lời Dương Thục Nghi, tỏ ra rất coi trọng đề nghị của Dương Thục Nghi.

“Em cứ đồng ý với mẹ như thế, sau này rất dễ ảnh hưởng đến công việc.” Mnahj Kiều Dịch nghiêm túc nhắc nhở Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói hai chữ công việc, không nhịn được bật cười: “em không lo, hơn nữa canh mẹ nấu rất ngon, lâu không ăn sẽ nhớ, một tuần uống hai lần vừa đẹp.”

Vạn Tố Y cũng không phải là không có chút quan điểm thời gian nào, cô tính toán cả rồi. Một tuần về nhà hai lần, không nhiều cũng không ít, cũng đủ làm Dương Thục Nghi mãn nguyện.

Mạnh Kiều Dịch lắc đầu, vô cùng bất lực đối với cách nói của Vạn tố Y.

“ừm” Mạnh Kiều Dịch ngoài trả lời Vạn Tố Y như thế ra, dường như không còn cách nào khác.

“Em thật sự cần nghỉ ngơi một lát.” Lúc này Vạn Tố Y đột nhiên buồn ngủ.

Cho dù buồn ngủ, Vạn Tố Y cũng không có dự điịnh sẽ lên lầu nghỉ ngơi, cuộn tròn trong lòng Mạnh Kiều Dịch: “em ngủ một chút chút.”

Cô không có ý định ngủ lâu, chỉ muốn cho đôi mắt mệt mỏi được nghỉ ngơi một lát.

Mạnh Kiều Dịch điều chỉnh đôi chân dào của mình, để Vạn Tố Y gối lên chân anh được thaoir mái hơn.

Vnaj Tố Y dựa vào người Mạnh Kiều Dịch, cảm thấy an toàn vô cùng, mê man ngủ thiếp đi.

Buổi trưa hôm nay, tất cả đều hỗn loạn, Vạn Tố Y cũng thế, đoàn làm phim cũng thế.

Nguyễn Ca liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, buổi trưa không dễ dàng gì được nghỉ ngơi một chút nhưng cảnh quay buổi sáng có chỗ không được hài lòng nên Nguyễn Ca cần phải quay lại.

Nguyễn Ca ngồi trên chiếc ghế của cô đợi quay, tư thế không được chỉnh tề nên cô dùng khăn choàng cô tự mang theo phủ kín người, đầu cô dạu vào ghế ngủ thiếp đi.

Thời tiết này ngủ trưa có lẻ là một loại dày vò, thời tiết còn chút lanhj, nhưng Nguyễn Ca vẫn ngủ rất ngon.

Nguyễn Ca nhắm mắt là ngủ, đã ngủ thiếp đi, căn bàn là không hề biết chuyện đang xảy ra ngoài kia.

Lúc này phim trường có chút loạn, không phải vì quay phim mà là có chiếc xe chở đầy hoa có giấy phép chạy vào trong.

Tất cả mọi người đều biết đây là xe của Dư Thiệu Lâm, nhưng Dư Thiệu Lâm chất đầy hoa trên xe rốt cuộc là để làm gì, mọi người đều không biết.

Chiếc xe dừng lại ở khu vục phim trường, của xe được trang trí đầy hoa hồng, xinh đẹp giống như bức tường hoa tươi trong chuyện cổ tích.

Cánh cửa xe hoa hồng mở ra, Dư Thiệu Lâm từ trong xe bước xuống. Anh đeo kính râm, nhìn không ra biểu cảm gì.

Thật may hôm nay anh mang Kính râm, nếu không, anh thật sự rất lo lắng

Đây là lần đầu tiên kể từ nhỏ đến lớn Dư Thiệu Lâm tỏ tình, sao không lo lắng chứ?

“Cả một chiếc xe đầy hoa như này, mất bao nhiêu tiền vậy?” Người của đoàn phim đối diện với chiếc xe đầy hoa hồng của Dư Thiệu Lâm lên tiếng, chiếc xe chở đầy hoa sắp không nhìn ra màu sắc của chiếc xe nữa rồi, hoa hồng nồng nàn xuất hienj nơi đây giống như để chuẩn bị cho màn cầu hôn.

Gây ngạc nhiên không chỉ có thế, Dư Thiệu Lâm mở cốp xe, bên trong cũng đặt đầy hoa hồng, ở giũa còn có một chú gấu bông. (chú gấu được làm từ hoa hồng)

Dư Thiệu Lâm vốn dĩ muốn thêm chút ý tưởng cho việc tặng hoa, nhưng không biết tặng hoa gì là được, nên chủ tiệm hoa nói với Dư Thiệu Lâm, gần đây rất nhiều người liên lạc tặng giỏ hoa gấu bông. Giỏ hoa Dư Thiệu Lâm cảm thấy rất quê, nhưng gấu bông lại rất dễ thương. Hắn còn nhớ trước đây Nguyễn Ca đối với những gì đáng yêu thường không kiềm chế được.

Cốp xe vừa được mở ra tất cả mọi người đều nín thở, nhưng người đang ngồi đối diện với chiếc xe-Nguyễn Ca thì lại đang ngủ say xưa, một chút cũng không cảm nhận được một người đàn ông đnag tiến lại phía mình.

Cô trợ lý đứng bên cạnh Nguyễn Ca, quên nhắc nhở Nguyễn Ca. Đợi đến khi Dư Thiệu Lâm tiến lại gần, trợ lý mới gọi Nguyễn Ca dậy: “Ca, tiểu Ca.”

“Ửm?” Nguyễn Ca động đậy một chút, mơ hồ trả lời cô, không biết rốt cuộc là chuyện gì làm chị trợ lý hốt hoảng như thế.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Ca vẫn nhắm nghiền mắt, đang chuẩn bị nghe chị trợ lý nói chuyện gì sau đó mới suy xét xem có cần thiết mỏ mắt hay không.

“ Mau mở mắt, hoa hoa, khắp nói đều là hoa. “ tay của cô trợ lý liên tục đập Nguyễn Ca, cẩn thận gọi cô.

Nguyễn Ca chau mày, từ từ mở mắt: “có hoa cũng rất là bình thường à, bây giờ đang là mùa xuân.”

Nguyễn Ca vùa nói xong, mắt đã mở ra, nhìn thấy Dư Thiệu lâm và đột nhiên xuất hiện một chú gấu bông ngay trước mặt, cô sững người.

“Có thích không?” Dư Thiệu lâm cầm bó hoa đưa về phái Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca mất hồn nhìn Dư Thiệu Lâm, như đang hòa toàn không hiểu Dư Thiệu Lâm đang làm gì.

“Anh nói cái gì?” Nguyễn ca bình tĩnh đến bất thường nhìn Dư Thiệu Lâm, hoàn toàn không có sự vui vẻ khi được nhận hoa.

“Tặng cho em.” Dư Thiệu Lâm đem bó hoa đang cầm trên tay đặt vào tay Nguyễn Ca, sau đó chỉ về hướng chiếc xe: “còn những thứ kia nữa.”

Nguyễn Ca nhìn theo hướng tay của Dư Thiệu Lâm, vẫn không có chút hứng thú gì: “Tôi không nhận.”

Cô dường như không hề vui vẻ.

Không thích hoa?

Nhìn bộ dạng này của Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lâm nghi ngờ cái định nghĩa tất cả phụ nữ đều thích hoa rồi.

“Tại sao?” Dư Thiệu lâm không hề có ý định nhận lại hoa của mình, hỏi.

“Sao tôi lại phải nhận?” Nguyễn Ca không muốn để cho Dư Thiệu Lâm bắt được kẻ hở, cô và Dư Thiệu Lân không có quan hệ gì với nhau, cũng không có lí do gì nhận hoa của Dư Thiệu Lâm.

“Em như thế này làm anh rất mất mặt đó.” Dư Thiệu Lâm nói khẽ, nhìn Nguyễn Ca nhác nhở.