Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1187: Hắn Chính Là Huynh Đệ Của Ta,




Hắn đang do dự có nên để nhân gia đi qua không, vạn nhất thực đá phải tấm sắt thì sẽ liên lụy đến mạng nhỏ a!

- Tên này giao cho ta đi!

Lê Tuyết nhàn nhạt nói một tiếng, Ngân Kiếm trong tay run run ra vô số băng hoa đánh úp về phía tên nam tử đầu trọc.

Tên đầu trọc kia thần sắc nhảy dựng, hắn chỉ cảm thấy một cổ khí thế cường hãn hơn hắn nhiều đập vào mặt, khí tức âm lãnh kia khiến hắn cảm thấy băng hàn khó chịu không thôi.

Hắn không chút suy nghĩ lập tức lui về sau, đồng thời hét lớn:

- Đại tỷ thỉnh lưu thủ, chúng ta cho các ngươi vào mà!

Hắn đã biết rõ nữ nhân xinh đẹp trước mắt này thực lực khẳng định ở trên hắn, không thể không lập tức mở miệng cầu xin tha thứ.

- Đã quá muộn!

Lê Tuyết cũng không phải loại thiện lương gì cả, nhiều năm như vậy nàng có thể một mình sinh tồn, phương diện tính cách thủ đoạn cũng tuyệt đối không nhân từ.

Băng chi thế giới bao phủ tới nam tử đầu trọc kia, hắn đang đang muốn suy diễn ra tiểu phương thế giới thì liền lập tức bị ép đến hỏng mất.

Chênh lệch một cấp bậc quả thật rất lớn, như không phải một ít chiến đấu thiên tài thì rất khó có thể vượt cấp chiến đấu.

Rầm rập!

Lê Tuyết đè đánh tên đầu trọc kia, khiến hắn đỡ trái hở phải, chỉ có thể toàn lực chống đỡ, xem bộ dạng cố hết sức của hắn thì chỉ một lát nữa thôi sẽ bị Lê Tuyết chém giết.

Bên kia tên mặt thẹo vẫn đang chiến đấu với Diệp Vân Phong, cảm nhận được nguy cơ của huynh đệ mình nội tâm cũng trở nên hoảng hốt:

- Lần này thảm rồi, đụng phải loại khó giải quyết rồi.

Tiếng chiến đấu kịch liệt kinh động đến một ít cường giả trong Địa Ngục Thành.

Bọn hắn đều bay lên xa xa trông xem thế nào.

- Hai tên này rốt cục cũng bị chỉnh, một năm này bọn hắn đã kiếm được không ít, giờ ngay cả mạng nhỏ cũng xong đời rồi, ha ha, thật sự là sảng khoái ah!

- Không phải sao, nếu người trong phủ thành chủ ra tay hai người bọn họ đã sớm xong đời rồi, chỉ tiếc bọn hắn tựa hồ cũng ru rú trong nhà không để ý tới thế sự, thật không biết bọn hắn đến cùng muốn làm gì nữa.

- Bên kia cũng có mấy la lỵ cực phẩm a, dường như cũng không kém hơn ba người trong phủ thành chủ, thật không biết những la lỵ này có phải đã uống lộn thuốc rồi không, sao đều đến nơi xấu xa này thế.

. . .

PHỐC!

Nam tử đầu trọc bị Lê Tuyết oanh trảm, cả người bay ngược ra thật xa, máu tươi đều phun ra, thân thể càng không ngừng run rẩy, hiển nhiên đã bị băng hàn chi khí của Lê Tuyết xâm lấn.

Lê Tuyết lần nữa lấn đến trước người, trường kiếm lập tức đâm tới tứ chi tên nam tử đầu trọc kia.

Nam tử đầu trọc kinh hãi, cắn răng lập tức lăn qua một bên, đồng thời kêu rên nói:

- Ngươi không thể giết ta, bằng không người của thành chủ tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi đâu.

Lê Tuyết vốn không chú ý nhiều, dáng người uyển chuyển liên tục chớp động, Ngân Kiếm đầy trời, cuối cùng chém đầu tên nam tử đầu trọc kia xuống.

Một bãi máu rơi vãi trên đất, lộ ra vô cùng dữ tợn buồn nôn.

Bên kia Diệp Vân Phong và tên mặt thẹo vốn chiến đấu ngang tay, chỉ là tên mặt theo kia cảm nhận được khí tức đồng bạn biến mất, trong nội tâm không còn chút chiến ý nào nữa.

Hắn cưỡng ép chấn khai Diệp Vân Phong, quay đầu muốn chạy trốn.

- Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy đâu!

Diệp Vân Phong từ sau truy kích tới, thề phải chém giết được hắn.

Chỉ là tên mặt thẹo thật tình muốn chạy trốn, cũng không phải hắn có thể ngăn cản được.

Cũng may, Lưu Quần xem thời cơ nhanh, lắc mình một cái đã đến phía trên tên mặt thẹo, hắn quát lạnh nói:

- Đi xuống cho ta!

Hắn đánh ra một cái thanh chưởng, trực tiếp đánh tên mặt thẹo kia bay xuống đất

Phanh!

Mặt đất bị nện thành một vũng hố lớn, một mảnh tro bụi bay lên.

Diệp Vân Phong xông tới cái hố kia, Lưu Quần liền ngăn hắn lại nói:

- Tạm thời đừng giết hắn, chúng ta có thể từ hắn tìm hiểu chút tình huống.

Diệp Vân Phong do dự một chút, gật đầu nói:

- Lưu thúc nói đúng, ta đến thẩm vấn hắn!

Tên mặt thẹo bị hắn lôi ra chỉ còn nửa cái mạng, hắn mang theo vẻ cầu khẩn nói:

- Cầu. . . Cầu các ngươi đừng giết ta. . . Ta biết sai rồi, ta mù mắt chó, cầu các ngươi bỏ qua cho ta đi. . .

- Buông tha ngươi cũng được, chỉ cần thành thành thật thật trả lời ta mấy vấn đề là được!

Diệp Vân Phong cho tên mặt thẹo kia một cái tát lạnh lùng nói.

- Ngươi. . . Ngươi hỏi, chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói hết mà!

Tên mặt thẹo như bắt được cọng rơm cứu mạng liền đáp.

- Trong Địa Ngục Thành người từng thấy đội ngũ ba nam ba nữ chưa, một vị lão nhân, hai gã nam nhân trẻ tuổi và ba nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Diệp Vân Phong vặn hỏi.

- Ba nam ba nữ? Ta. . . Ta chưa thấy qua ah!

Tên mặt thẹo suy tư thoáng một phát đáp.

Diệp Vân Phong đá hắn một cước nói:

- Lại cẩn thận ngẫm lại đi, bọn họ tới đây vào chừng một năm trước.

- Ta. . . Ta nghĩ. . . Ta nghĩ!

Tên mặt thẹo sợ chết, lập tức lại cố gắng nhớ lại, tiếp theo hắn nói:

- Ngươi nói ba nam ba nữ ta không rõ lắm, chúng ta một năm trước mới tới đây, bất quá ta nghe nói ở trong phủ thành chủ có ba nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên, các nàng đến đây vào hơn một năm trước, không biết có phải là người các ngươi muốn tìm không?

Diệp Vân Phong đại hỉ, lập tức hỏi:

- Các nàng ăn mặc thế nào?

Tên mặt thẹo vội vàng đáp:

- Ta cũng không rõ lắm, ta cũng chưa được gặp các nàng a!

Diệp Vân Phong lại muốn lần nữa đánh, Cốc Kiều Kiều đã chặn hắn nói

- Vân Phong, hỏi như vậy cũng không hỏi được gì, bảo hắn mang bọn ta đi xem, có lẽ chính là các chị dâu cũng không chừng.

Diệp Vân Phong suy nghĩ một chút, tiếp theo nói với tên mặt thẹo:

- Mang bọn ta đi phủ thành chủ!

- Cái này. . . Cái này không nên đâu, những người ở phủ thành chủ rất. . .

Tên mặt thẹo sợ hãi mà đáp.

.

Hắn biết rõ người phủ thành chủ không cho phép người xa lạ tới gần, một khi cưỡng ép sẽ phải bỏ mạng oan uống.

- Nói thêm một câu nữa, ta lập tức giết ngươi!

Diệp Vân Phong nảy sinh ác độc nói.

Tên mặt thẹo bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng dẫn đường, trong nội tâm cầu nguyện

- Hi vọng bọn hắn đánh nhau mới tốt, đến lúc đó ta có thể thừa chạy trốn a!

Một lúc lâu sau, tên mặt thẹo dẫn đám người Diệp Vân Phong tới trước phủ thành chủ.

Hắn chỉ vào quỳnh lâu hùng vỹ kia nói:

- Chỗ. . . Chỗ đó chính là phủ thành chủ rồi, các nàng ở ngay trong đó.

Diệp Vân Phong cầm lấy cổ của hắn, làm một thủ thế tạm dừng với người phía sau, hắn trước mang theo tên mặt thẹo này bay về phía phủ thành chủ.

- Không nên ah. . . người phủ thành chủ rất lợi hại, nghe nói còn có cường giả Đế cấp nữa, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!

Tên mặt thẹo cầu khẩn nói.

Diệp Vân Phong không để ý tới hắn, vẫn phi hành về trước.

- Người đến là người phương nào, rõ ràng dám xông phủ thành chủ, không muốn sống nữa sao?

Một thanh âm tục tằng vang lên, một gã hán tử cao lớn uy mãnh từ một góc khuất lao ra.